Đại Đạo Chi Thượng

Chương 740: Thư hùng song sát



Hai toán nhân mã song song kề vai, phóng đi như bay, mỗi bên đều liều mình ngăn chặn thế công của từng tôn hung binh Đại Hạ.

Bên cạnh Ninh Công Phủ, một ma đạo tiên nhân cất tiếng cười ha hả: “Hai người kia chẳng phải lão giang hồ chuyển thế, vậy mà còn tự báo danh tính.”

Ninh Công Phủ giẫm trên hắc yên, miệng niệm chú ngữ, trên không hiện ra một tấm đại bảng, trên bảng rõ ràng treo tên họ Chung Vô Vọng và Ôn Vô Ngu, hắn cười nói: “Hai vị không phải người bản thổ chăng? Thế nên chẳng biết chư thuật của Hoa Hạ Thần Châu, còn dám báo ra tính danh!”

Trần Thực thấy thế, trong lòng chấn động: “Chú thuật của thôn Phù La!”

Chú thuật là ngoại đạo bản thổ Hoa Hạ, không nằm trong hệ thống ngoại đạo của Thanh Cung, hắn chưa từng học qua, cũng chưa kịp hỏi han thôn dân.

Song hắn biết rõ môn chú thuật này lợi hại ra sao. Năm xưa Thương Độ công cùng vài kẻ tu luyện vu chú sau khi Thương vong, đã dựa vào ngoại đạo này mà giết hại không ít tiên nhân!

Ninh Công Phủ chắp tay bái một lễ, Trần Thực và Tiểu Đoạn tiên tử vẫn an nhiên vô sự.

Ninh Công Phủ chỉ cảm thấy khí huyết trong người đảo lộn, ngũ tạng lục phủ như treo ngược, trong lòng đau khổ tột cùng.

Đây chính là phản phệ khi chú thuật không phát huy hiệu nghiệm.

Nguyên nhân dẫn tới tình trạng này thường có hai: một là đối phương tu vi thực lực quá cao, chú không giết nổi đối phương, ngược lại đạo pháp phản chấn. Hai là đối phương dùng giả danh giả tính, chú thuật không có mục tiêu, bắn tên không đích, tất sẽ phản phệ.

Trong lòng Ninh Công Phủ hoảng hốt: “Chẳng lẽ lật thuyền rồi?”

Hắn nghiến răng bái thêm một lần, thầm nhủ: “Người biết chú thuật ít đến cực điểm, môn đạo pháp này chỉ có một mạch của ta truyền thừa, các ma đạo cao thủ khác đều chẳng hay biết. Chúng tuyệt đối không thể rõ chú thuật, càng không thể cố ý báo giả danh!”

Lần này hắn bái xuống, thân thể chấn động, nguyên thần suýt nữa nứt toác, không nhịn được phun ra mấy ngụm huyết tươi, ngay sau đó một đạo kiếm quang đột nhiên phóng tới, xuyên thủng thân thể hắn.

Nguyên thần của Ninh Công Phủ vừa mới thoát xác bay ra, chưa kịp đào tẩu, lại một đạo kiếm quang bất ngờ ập đến, quấn quanh cổ hắn xoay mấy vòng, nguyên thần Ninh Công Phủ bị chém rụng thủ cấp, hồn phi phách tán!

“Công Phủ!”

Bên cạnh Côn Đô Luân, đám ma đạo cao thủ đồng loạt gào lớn, đau đớn khôn cùng.

Trần Thực thu kiếm, thầm nghĩ: “May mắn ta cùng nội tử báo ra toàn là tên của người khác, bằng không e rằng chỉ mới đối diện đã mất mạng nơi tay hắn!”

Trong lòng hắn hơi hoảng: “Ngăn cách Hắc Ám hải, Chung Vô Vọng và Ôn Vô Ngu chắc vẫn bình an chứ?”

Mấy ngày nay hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện đạo cảnh trong thân Chung Vô Vọng, cảm thấy đó là biện pháp tốt nhất để giải quyết đạo cảnh ô nhiễm. Nghe thấy Ninh Công Phủ hỏi tính danh, hắn theo bản năng liền báo ra danh tự của Chung Vô Vọng, chứ chẳng hề muốn hại chết Chung Vô Vọng.

Tiểu Đoạn cũng bất an, nàng sở dĩ báo tên Ôn Vô Ngu, là bởi năm xưa khi nàng còn ngây dại, từng thấy Trần Thực cùng Ôn Vô Ngu kề vai kề cánh, lòng ghen dấy lên, cho nên vô tình hữu ý đã xướng lên tên Ôn Vô Ngu.

Hai người cùng thấp thỏm, song nghĩ rằng ngăn cách bởi Hắc Ám hải, ngay cả đạo cảnh còn chẳng thể cảm ứng, chú thuật của Ninh Công Phủ tuyệt không truyền tới Tây Ngưu Tân Châu được.

Huống hồ Ninh Công Phủ nay đã chết, người chết đạo tiêu, tự nhiên càng không thể hại đến họ.

Hai toán nhân mã hợp lại, cùng nhau liều mạng phóng tới phía trước, mà hai bên thân bọn họ, từng tôn từng tôn hung binh Đại Hạ cốt trắng rung chuyển, bộc phát ra hung khí kinh thế, vung binh khí bổ xuống!

Trần Thực lúc thì vận dụng Hỗn Nguyên kiếm kinh, lúc thì thi triển Hóa Huyết bát thức, đao kiếm song tuyệt, giao đấu với hung binh Đại Hạ, che chở cho Tiểu Đoạn tiến bước. Hai bên thân hình chập chờn, dốc hết sức mình đối kháng cùng hung binh Đại Hạ.

Đột nhiên, thân hình Trần Thực áp sát một trung niên đạo nhân, người ấy không chút do dự liền phóng ra từng đạo ngân châm, châm nhỏ như sợi tóc, xuyên hành trong không trung, vô ảnh vô tung.

Trần Thực chặn lại một hung binh Đại Hạ đang chém xuống, lộn mình vọt lên, đáp xuống ngay trên đỉnh đầu cốt sọ của hung binh ấy, Huyền Hoàng kiếm khí trong tay trở nên nhẹ bổng, linh động vô song, hất về sau, nghiền nát ngân châm thành bụi vụn.

“Ngươi là kẻ nào?” Trần Thực giẫm trên hắc yên, quát hỏi.

Trung niên đạo nhân kia cũng là ma đạo chân tiên, tu vi chẳng yếu, thân hình hóa thành một luồng lang yên tung trời vọt đến, cười lạnh: “Đạo gia ta họ Hồng, đạo hiệu Diễn Nghiệm. Ngươi có bản lĩnh thì dùng chú thuật mà giết ta đi!”

Thân thể hắn bỗng hóa thành khổng lồ vô biên, gân nhục vạn trượng, dữ tợn khôn cùng, biến cây phất trần trong tay thành vạn ngàn kiếm khí, từ trên trời trùm xuống!

Trần Thực vung kiếm nghênh đón, kiếm quang va chạm với vạn đạo kiếm khí tơ trần, leng keng rung động. Diễn Nghiệm chân nhân thân hình xông tới, đột nhiên nơi yết hầu, ấn đường, tâm khẩu, can thận, thủ túc các chỗ đều đồng thời hiện ra kiếm ngân.

Huyền Hoàng kiếm khí xâm nhập đạo tràng hắn, nguyên thần hắn cũng bị thương đúng những vị trí ấy!

“Giết ngươi đâu cần dùng chú thuật?”

Trần Thực thu kiếm, thân hình bay đi.

Ngay lúc ấy, trên toàn thân hung binh Đại Hạ dưới chân hắn, trong những Vu tế đạo văn bỗng xuất hiện từng loại đạo văn kỳ dị, thoạt nhìn tương tự Vu tế đạo văn nhưng lại ngập tràn tà tính.

Khoảnh khắc sau, toàn bộ cốt cách cứng rắn của hung binh Đại Hạ kia liền hóa thành bùn lầy, sụp đổ, biến thành một vũng bùn nhão.

“Keng!”

Trần Thực đã đuổi kịp Tiểu Đoạn, thay nàng chặn một tôn hung binh Đại Hạ khác, đánh cho cự chùy của nó dội văng, vung đao liền hóa thành đại lãng do vô biên đao quang cấu thành, lớp sóng sau cao hơn lớp trước, xô dạt tôn hung binh Đại Hạ ấy bay vút lên cao.

Đúng lúc này, thi thể Diễn Nghiệm chân nhân rơi xuống đất.

Từ lúc Trần Thực sát Diễn Nghiệm chân nhân, lại khiến hung binh Đại Hạ dưới chân hóa thành bùn nước, rồi đến khi Trần Thực chặn đánh đợt công kích của một tôn hung binh Đại Hạ khác, cho đến khoảnh khắc Diễn Nghiệm chân nhân ngã xuống tử vong, tất cả chỉ trong chớp mắt, nhanh đến hoa mắt chóng mặt.

Ngay khi ấy, một lão giả dáng dấp đại nho đánh úp từ phía sau, đúng lúc Trần Thực đang chặn thế công của tôn hung binh kia, trở tay không kịp, bị lão đại nho ấy thi triển một chiêu thần thông vỗ thẳng vào hậu tâm.

Trần Thực chúi người nhào tới, suýt bị hung binh Đại Hạ kia chém rụng đầu, vội lấy cứng chọi cứng, gắng gượng đỡ đòn nặng nề của tôn hung binh ấy, bị đánh đến loạng choạng thoái lui, liền theo đó sau lưng lại có từng hạt châu tròn trịa sáng trong ập tới, sát khí bừng bừng.

Đạo tràng của Trần Thực bộc phát, các hạt châu bay vào trong đạo tràng, tốc độ càng lúc càng chậm, bỗng nổ bùm bùm.

Trần Thực hừ khẽ một tiếng, đạo tràng bị nổ thành tứ phân ngũ liệt, đối diện một tôn hung binh Đại Hạ nhân cơ hội xông vào đạo tràng của hắn, còn lão đại nho kia cũng mừng thầm, xâm nhập đạo tràng lao tới giết hắn.

Tôn hung binh Đại Hạ ở phía trước, lao nhanh về phía Trần Thực, xương cốt vừa chạm những vết nứt trong đạo tràng của hắn thì lập tức thấy vết nứt chuyển dời sang xương cốt của nó, chẳng mấy chốc toàn thân xương cốt chi chít vết nứt.

Nó còn đang lao tới, chưa tới trước mặt Trần Thực thì toàn thân xương đã vỡ nát, rào rào rã vụn.

Nó vung cự kiếm bổ xuống, cự kiếm cũng trong các vết nứt mà vỡ thành vô số mảnh.

Lão đại nho kia trông thấy, trong lòng chấn kinh, cúi đầu nhìn lại, chính mình cũng chạm vào không ít vết nứt, vốn tưởng là vết nứt do đạo tràng bị nổ toác ra, nào ngờ các vết nứt ấy cũng chuyển dời lên thân thể lão.

Trần Thực ngoảnh đầu nhìn lão đại nho, trong dạ nổi giận: “Ngươi là truyền nhân của phái Phu Tử. Ngươi hẳn nhìn ra, ta cũng thuộc phái Phu Tử. Vì sao lại hạ thủ với đồng môn?”

Lão đại nho cười nói: “Phu Tử nói hữu giáo vô loại, ai cũng có thể dạy. Vương Dương Minh nói trí lương tri, chỉ cần trong tâm thản nhiên, không thẹn lương tri, việc gì cũng có thể làm. Lão phu Mục Trai chân nhân, tuân theo học vấn thánh hiền cổ kim, tu luyện ma đạo, tâm địa độc ác đôi phần, giết vài đồng môn thì đã sao? Ngươi không phá nổi đạo tâm của ta!”

Trần Thực chẳng thèm nhìn, cứ thế lao thẳng về trước, thanh âm vọng lại: “Ta hà tất phá đạo tâm ngươi? Chỉ là thay Phu Tử thanh lý môn hộ.”

Mục Trai chân nhân tự nhủ tu vi hùng hậu, chẳng kém gì hắn, bèn cổ động tu vi trấn áp các vết nứt trên người, nhưng lão vừa hơi thúc pháp lực, liền thấy những vết nứt trên thân hút lấy pháp lực của lão mà không ngừng phân chia, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám.

Từng đạo vết nứt trong khoảnh khắc đã tràn khắp toàn thân lão.

Lão đưa tay quệt lên mặt, trên mặt cũng chi chít vết nứt.

Trong lòng lão hoảng hốt, những vết nứt ấy trước sau thông suốt, càng lúc càng lớn, rất nhanh đã xé toạc cả người lão.

“Đây là tà ma ngoại đạo gì vậy?”

Mục Trai chân nhân hét lớn một tiếng, thân xác nguyên thần bị xé rách ngay khi còn sống, một đời cự bá ma đạo liền tan thành vô số mảnh.

Bên cạnh Côn Đô Luân còn có Trường Bá chân nhân, Thừa Tiên đạo nhân, Thủy Khiêm Ích Thủy đạo nhân cùng các cao thủ ma đạo khác, trông thấy đều nghiêm nghị: “Kẻ này toàn thân đều là bản lĩnh ngoại đạo tà môn. Rốt cuộc lai lịch thế nào? Chẳng lẽ hắn giống thượng sư, cũng là xuất thân đại ma?”

Côn Đô Luân trong lòng cũng se thắt: “Chẳng lẽ người này cũng là đại ma? Hắn dẫu thực lực không bằng ta, nhưng cũng tinh thông ngoại đạo, hay là cũng do Địa Tiên giới phái tới?”

Trong lòng hắn dấy sát cơ.

Địa Tiên giới phái hắn tới để hủy diệt Thiên Đình đạo thống, muốn diệt gốc rễ chư thần, mà thiếu niên này phần nhiều có cùng mục tiêu với hắn.

Đã là đối thủ tranh đoạt, chẳng thể không trừ khử đối phương.

Mọi người cấp tốc lao đi, chỉ thấy phía trước kiến trúc càng lúc càng nguy nga, hung binh Đại Hạ cũng càng lúc càng mạnh, thậm chí có vài vị tướng sĩ Đại Hạ tỏa ra hung uy ngút trời, khiến người ta kinh tâm.

Trần Thực liên tiếp đỡ hơn mười tôn hung binh Đại Hạ công kích, bị chấn đến khí huyết cuồn cuộn, khó chịu vô cùng, lập tức thúc động Hỗn Nguyên Vô Cực đạo tràng.

Đạo tràng của hắn trải rộng, kéo dài đến dưới chân Tiểu Đoạn phía trước, đồng thời trong đạo tràng, Hắc Ám hải ngoại đạo bay ra, mưu toan ô nhiễm những hung binh Đại Hạ đã bị thu vào đạo tràng.

Thành tựu ngoại đạo của hắn bất phàm, phàm là hung binh Đại Hạ tiến vào đạo tràng của hắn thì rất nhanh trên xương cốt liền mọc đầy những vật quái lạ: có kẻ sinh ra huyết nhục, huyết nhục mất kiểm soát mà điên cuồng sinh trưởng; có kẻ mọc ra chất keo, chất keo lập tức nhấn chìm hung binh; lại có kẻ trên xương cốt mọc la liệt dây leo, trên đỉnh đầu nở bừng hoa tươi.

Còn có kẻ thì xương cốt đầy rẫy vết nứt, vết nứt càng lúc càng lớn.

Các loại ngoại đạo, đến tay Trần Thực, có thể nói tiện tay là dùng.

Côn Đô Luân thấy một màn ấy, tim đập thình thịch hai nhịp: “Kẻ này không thể để sống. Hắn trưởng thành lên, công lao này sẽ chẳng còn phần của ta. Hắn sẽ nuốt chửng ta.”

Hắn là ma chủng do trời đất Địa Tiên giới thai nghén, một khi thành thục liền hóa thành đại ma, hữu lực sánh với Đại La Kim Tiên. Nhưng thiên địa sinh ra hắn chỉ ban cho hắn một loại ngoại đạo.

Mà Trần Thực chỉ trong chốc lát đã thi triển hơn chục loại ngoại đạo.

Ngoại đạo Trần Thực thi triển tuy uy lực không bằng hắn, nhưng thắng ở chỗ quảng bác.

Điều này khiến hắn sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Xa xa, các hung binh Đại Hạ dường như cũng cảm nhận được uy hiếp từ Trần Thực, lũ lượt ngoảnh nhìn, trong đó có tướng sĩ Đại Hạ trên người thậm chí vẫn còn huyết nhục chưa hủ hóa.

Trần Thực vừa che chở Tiểu Đoạn xông lên phía trước, vừa quan sát bốn bề, chú ý thấy không ít hung binh Đại Hạ trên đỉnh đầu bốc lên khói mây sắc xanh, lượn lờ thành từng sợi, tụ lại trên đỉnh đầu thành một đám thanh vân nho nhỏ, tựa như lá sen.
“Thần kì?”

Trần Thực bừng tỉnh: “Nơi Tam Thanh trấn áp Cửu Đế Đại Thương chính là Thiên đình Đại Hạ.”

Hắn tuy không rõ vì sao Thiên đình Đại Hạ lại xuất hiện trong Hắc Ám hải, nhưng khói mây trên đỉnh đầu những tướng sĩ ấy chính là hương hỏa chi khí.

Khi ấy Tam Thanh còn chưa cường đại là bao, bắt được chín vị tối cường Thiên Đế của Đại Thương mà không cách nào luyện chết, cũng có thể là công đức đối phương quá cao, không tiện xử tử, bèn đưa Cửu Đế tới sào huyệt kẻ thù, mượn lực của kẻ thù để trấn áp họ.

Mà trong tầng tầng điệp điệp tàn tích phía trước, có một tòa cung khuyết sắc thanh trông khác hẳn, hoàn toàn dị loại với các kiến trúc còn lại.

Mục tiêu của Tiểu Đoạn chính là nơi đó.

“Lại là một tòa Thanh Cung.”

Trong lòng Trần Thực kinh hãi vạn phần, trong Thiên đình Đại Hạ vậy mà cũng có một tòa cung điện màu xanh.

“Tòa Thanh Cung này rốt cuộc là do Tam Thanh lưu lại, hay là cung điện của Thiên đình Đại Hạ?”

Trong lòng hắn từng ý niệm nổi lên: nếu là do Tam Thanh lưu lại thì còn đỡ, Tam Thanh khai mở Địa Tiên giới, từng tiếp xúc với vật như Thanh Cung, có lẽ thu được một tòa Thanh Cung rồi đem Cửu Đế Đại Thương trấn áp trong đó.

Nhưng nếu là do Thiên đình Đại Hạ để lại thì thật quái lạ.

Chẳng lẽ vào thời Đại Hạ, tiên dân khi ấy từng có tiếp xúc với thế lực Hắc Ám hải mà Thanh Cung là đại biểu?

Tiên dân thời ấy, chẳng lẽ từng học tập pháp môn tu hành từ Thanh Cung?

Hay là, tiên dân Đại Hạ phát hiện một tòa Thanh Cung vô chủ trong Hắc Ám hải, vớt lên, rồi dựng nên Thiên đình đầu tiên của Hoa Hạ xung quanh Thanh Cung?

Côn Đô Luân cũng phát hiện tòa Thanh Cung kia, mắt sáng rực, há miệng hít một hơi thật dài, như một vòng xoáy khổng lồ, điều động cuồn cuộn hung khí oán khí giữa trời đất, khiến chúng ào ạt đổ về phía hắn.

Hắn luyện hóa hung khí oán khí, tu vi tung bay từng bậc, ẩn ẩn muốn vượt qua Kim Tiên, xung kích Thái Ất Kim Tiên.

Chỉ trong một bước, hắn đã đến sau lưng Trần Thực, vung tay là ngoại đạo bộc phát, tuế nguyệt như trần sa bay vụt, từng tôn từng tôn xương cốt hung binh Đại Hạ vốn kiên cố bất khuất liền tức khắc tan rã, vỡ nát như cát bụi, còn hung khí ngút trời cũng hóa thành dưỡng phân bị hắn hấp nạp, đề thăng tu vi.

Ở xa xa, những vị Đại Hạ tướng sĩ trấn thủ Thanh Cung phát ra tiếng gầm bất an, khí thế càng thêm cường mãnh, nhưng hương hỏa thanh vân trên đỉnh đầu chao đảo bất định, hiển nhiên bị Côn Đô Luân ảnh hưởng.

Vị đại ma này giỏi hấp thu ma khí, hung khí và oán khí; nơi đây hung khí ngút trời, cửu Đế Đại Thương bị diệt quốc diệt tộc, lại còn bị trấn áp, oán khí xung thiên, đúng là tu luyện trường sở lý tưởng trong lòng hắn.

Ở chốn này, thực lực hắn phát huy vượt xa trước kia.

Hắn vỗ một chưởng xuống Trần Thực, thời không bốn phía toàn bộ vỡ vụn, như cát bụi tán tạ, không còn chỗ đặt chân, khiến người ta không thể mượn lực.

“Phu nhân!”

Trần Thực khẽ gọi một tiếng, Tiểu Đoạn vốn đang xung phong ở hàng đầu bỗng dừng thế tiến, thu bộ, xoay người, đế tộc Đại Thương huyết mạch bạo phát, thánh hỏa bừng bừng như Huyền Điểu giang cánh, vươn trảo.

Chính Vực Bỉ Tứ Phương thần thông.

Nàng cũng là Kim Tiên cảnh, kích phát huyết mạch chi lực, thôi động Thiên Mệnh Huyền Hoàng quyết, nguyên thần sau lưng từ từ dâng lên, mi tâm sinh mục, tam nhãn mở ra, rực chói như nhật nguyệt, đem chiêu Chính Vực Bỉ Tứ Phương thôi phát đến cực chí.

Chiến ý bạo liệt nghênh đón thần thông ngoại đạo của Côn Đô Luân, đúng lúc ầm ầm va chạm, Tiểu Đoạn tiên tử đã vượt qua Trần Thực, áp thân áp sát.

Song phương thần thông va chạm, lực lượng khủng bố bắn tung ra ngoài, cuộn quét bốn phương tám hướng, thiêu mấy vị Đại Hạ hung binh đang xông tới đỏ rực.

Côn Đô Luân cả kinh trong lòng: “Tu vi của Ôn Vô Ngu không kém gì ta, vì sao còn cần Chung Vô Vọng bảo hộ? Đôi cẩu nam nữ này, chờ sẵn ta ở đây.”

Ý niệm vừa lóe, Trần Thực đã từ sau lưng Tiểu Đoạn giết xông ra, thôi động Luân Hồi Sinh Tử quyết, lướt quanh hắn một vòng như điện, y theo chỗ ngộ được trên Thanh bi Phù La thôn thi triển Ngọc Thanh Tiêu Dao chỉ, trong chớp mắt liên tiếp điểm vào một trăm linh tám huyệt vị khắp toàn thân hắn.

“Chung Vô Vọng, tu vi của ngươi kém ta xa, phá không nổi đạo pháp của ta.”

Côn Đô Luân cười ha hả, đang muốn thúc giục pháp lực chấn tử Trần Thực, bỗng thấy ngoại đạo của bản thân trở nên sáp trệ, không sao vận chuyển, bất giác chấn động trong lòng.

Tiểu Đoạn tiên tử lại ấn thêm một chưởng, Côn Đô Luân giơ tay gắng đỡ, phịch một tiếng, bị ép quỳ rạp trên đất.

“Tam Thanh đã sớm phá giải môn ngoại đạo này của ngươi.”

Trần Thực khẽ lắc đầu, mục quang rơi lên mấy cao thủ ma đạo đang đuổi tới như Trường Bá chân nhân, Thủy Khiêm Ích, nói: “Phu nhân, nàng trừ hắn, ta đến giải quyết mấy kẻ này.”