Đại Gian Thần

Chương 17



Trân Trân, vào ngày ta đăng cơ, đã sinh hạ cho ta một đứa cháu gái. 

Ta đặt tên cho nó là Trương Chấn.

Đứa bé mang trong mình dòng m.á.u của tiền triều, quả thật đã giúp ổn định lòng dân.

Thật ra, ta và quân vương của tiền triều, khi còn trẻ cũng xem như là bạn bè.

Hắn ta cũng coi như là một vị quân chủ tốt. 

Ta cam lòng vì lý tưởng và hoài bão của hắn ta mà chết. 

Khi lên đường đi trị thủy, ta đã hứa với Tố Nương: "Nương tử, hãy đợi ta. Vi phu nhất định sẽ trở về trước khi con ra đời."

Tố Nương và ta là thanh mai trúc mã.

Nhạc phụ nhạc mẫu của ta là những người có tấm lòng rộng lớn, mới có thể nuôi dạy được một kẻ cô đơn, mất cả cha lẫn mẹ như ta, để ta trở thành người như ngày hôm nay. 

Đáng tiếc thay, khi còn trẻ, ta không hề biết rằng, muốn vì dân, vì mình, cần phải dùng quyền lực làm khiên, làm kiếm.

Khi ta nén đau thương mà lo liệu xong tang sự cho nhạc phụ nhạc mẫu, tin tức Tố Nương sinh non cũng từ kinh thành truyền đến.

Ta vẫn còn nhớ như in cảnh Trương phủ treo đầy cờ trắng. 

Ta không thiết ăn uống, chỉ có tiếng khóc của con gái mới khiến ta có chút phản ứng.

Ta thề với lòng, ta muốn nhìn Trân Trân một đời hạnh phúc, vui vẻ. 

Đến khi đó, ta nhất định sẽ xuống dưới tạ tội với nhạc phụ nhạc mẫu và Tố Nương.

Trân Trân là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi.

Ta nhìn con bé, khi đối diện với những món châu báu kỳ trân, sau khi ngắm nhìn xong lại nhíu mày, tỏ vẻ không mấy thích thú. 

Con bé cũng thường bóng gió kể về kết cục bi thảm của những kẻ gian thần, tham quan trong lịch sử.

Trong lòng ta không khỏi cảm khái. Đúng là con của ta và Tố Nương, quả thật là nhạy bén và thông minh vô cùng. 

Có như vậy, ta mới có thể yên tâm rằng sau khi ta qua đời, con bé sẽ không bị ai ức hiếp.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết "thỏ khôn chết, chó săn bị giết". 

Nhưng đến khi Trân Trân trở thành Thái tử phi, đây là lần đầu tiên ta hận vì sao ta phải đi thi, phải làm quan, vì sao hoàng gia không chịu buông tha cho Trân Trân của ta.

Trân Trân càng lớn càng thêm hiểu chuyện. 

Mệnh vua khó trái, ta chỉ nguyện dùng hết sức lực của mình, bảo vệ con bé một đời bình an.

Số ngân lượng ở Kim Lăng, binh mã ở địa phương. 

Đợi khi ta c.h.ế.t rồi, ta sẽ để tâm phúc đưa Trân Trân đi ẩn danh, sống một cuộc đời bình thường.

Sau này, Viên Cơ ngày càng chèn ép ta rõ rệt. 

Ta vốn chỉ muốn tìm cho Trân Trân một đường lui, không ngờ con bé lại xoay sở giữa hai huynh đệ Viên thị. 

Trân Trân của ta, dù bụng mang dạ chửa, lại ngày càng tiều tụy. 

Nếu nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận mà trách mắng ta.

Sau đó, ta từng bước dẫn dắt cha con, huynh đệ trong hoàng tộc tàn sát lẫn nhau, rồi đăng cơ làm hoàng đế. 

Trân Trân của ta, từ một Thái tử phi tiền triều, trở thành Trấn Quốc công chúa của triều đại này.

Khi ta tuyên bố rằng cả đời này ta chỉ có duy nhất một người con gái là Trân Trân, cả triều đình này, dù công khai hay ngấm ngầm, đều có ý đồ với Trân Trân của ta. 

Ta đem những kẻ đó, người thì giáng chức, người thì lưu đày, coi như cũng yên tĩnh được phần nào.

Ta phong Chấn Nhi làm Hồ Vương, với ý nghĩa "Hồ Liễn chi khí", ngầm báo với thiên hạ rằng đứa trẻ này sau này sẽ là vị vua kế vị.

Trân Trân không thích hợp. Con bé chưa từng được giáo dục để trở thành một bậc đế vương.

Thêm vào đó, đứa trẻ này càng yêu thích cuộc sống tự do, phóng khoáng trong giang hồ.

Con bé giống ông ngoại của nó, thông minh nhưng ngây thơ. 

Những thủ đoạn mà con bé đã sử dụng năm xưa ở Đông Cung, nghĩ kỹ lại cũng có chút thô ráp. 

Nhưng không sao, có ta và Chấn Nhi ở đây, không thể để ai ức h.i.ế.p nó được.

Chấn Nhi thì giống ta hơn, trời sinh đã lạnh lùng, vô tình.

Đối với kẻ địch chính trị, chưa bao giờ nương tay. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta học theo cách mà nhạc phụ đã từng dạy dỗ ta năm xưa. 

Đứa trẻ này, khi ở bên gia đình, vẫn sẽ đùa giỡn, cười nói như một đứa trẻ. 

Chấn Nhi cũng rất có chí khí.

Sau khi tham chính, nó đã làm được mấy việc lớn rất vững vàng, khiến cho những lão già kia không còn cách nào dùng thân phận nữ nhi của nó để mà bàn ra tán vào.

Trân Trân những năm gần đây, luôn thích chạy ra bên ngoài. 

Ta biết, một phần là vì con bé có ước mơ của riêng mình. 

Con bé muốn được giống như ông ngoại mà nó chưa từng gặp mặt, muốn được dạy học, giáo dục người đời. 

Con bé giấu kín thân phận, lén lút mở một học viện ở Giang Nam. 

Những nội dung mà con bé giảng dạy ở trong đó, ngay cả ta, một người làm cha, cũng phải kinh ngạc. 

Con ta thông minh, ta rất vui mừng.

Mặt khác, ta cũng muốn tránh những lời đàm tiếu không hay. 

Thế gia cũ sụp đổ, ắt sẽ có thế gia mới trỗi dậy. 

Trân Trân đã quá chán ghét việc ở kinh thành, thường xuyên phải chạm mặt với đủ loại công tử. 

Ta biết rõ họ đang tính toán điều gì. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Một nam đinh được Trấn Quốc công chúa và phò mã sinh ra, về danh chính ngôn thuận, chẳng hơn gì Chấn Nhi.

Trước khi đi, con bé đã nói chuyện với ta rất nhiều. 

Ta không ngờ, con gái ta, cũng giống như ta khi còn trẻ, là một người lý tưởng chủ nghĩa, luôn đau lòng cho nỗi khổ của dân sinh. 

Chỉ là lần này, có ta, vị phụ hoàng này làm hậu thuẫn, con bé không cần phải vội vàng, hấp tấp. 

Ta không được, vẫn còn Chấn Nhi. Chấn Nhi không được, vẫn còn con cháu của nó.

Chúng ta có lẽ sẽ được chứng kiến cái "thiên hạ đại đồng" mà con bé đã nói.

Những năm tháng này, ta đã dốc hết tâm lực, cuối cùng cũng không phụ lòng bách tính thiên hạ.

Năm ngoái, vào dịp đại thọ của ta, Chấn Nhi đã dâng lên bức họa giang sơn xã tắc, được ghép từ lương thực ở khắp nơi. 

Năm nay, sản lượng lương thực cực kỳ dồi dào. Bách tính cuối cùng cũng không còn phải chịu cảnh đói khổ nữa.

Trân Trân khóc rất nhiều. Ta không biết từ lúc nào, búi tóc của con bé cũng đã vương vài sợi tóc bạc. 

Con gái ta năm nay đã bốn mươi ba tuổi, ta cũng đã bước vào tuổi lục tuần.

Thái y nói rằng ta không còn sống được bao lâu nữa.

Trân Trân khản cả giọng, cầu xin ta đừng ngủ. 

Ta thật sự muốn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt con bé. 

Con gái của ta ơi, cha không nỡ nhìn con khóc.

Nhưng cha nhớ mẹ con quá rồi.

Ta bí mật triệu kiến những lão thần đã luôn đi theo ta. 

Họ chỉ trời thề thốt, nhất định sẽ hết lòng phò tá Chấn Nhi. 

Chấn Nhi là một đứa trẻ đáng tin cậy. Ta cuối cùng cũng có thể yên tâm giao lại gánh nặng thiên hạ này rồi.

Trong cơn mơ màng, ta lại gặp được Tố Nương. 

Ta gọi Trân Trân đến, bảo con bé giúp ta chải lại búi tóc, rồi thay bộ y phục mà năm xưa Tố Nương đã tự tay may cho ta. 

Vải vóc đã phai màu, không biết Tố Nương có chê ta đầu tóc bạc phơ, không còn là chàng thiếu niên trẻ năm nào nữa không.

Ta vươn tay về phía nàng.

Trong ánh sáng ngược, nàng mặc một thân hồng y, mỉm cười dịu dàng với ta. 

Khoảnh khắc ấy, ta như trở về đêm tân hôn năm nào, khi ta vén tấm khăn voan đỏ thắm của nàng lên.

"Phu quân, thiếp đã đợi được chàng rồi."

(Hết)

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com