Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 102: Cô Không Hận Sao?



 

Hôm đó, cô về nhà muộn hơn thường lệ. Nhưng thứ chờ đợi cô không phải sự quan tâm, mà là trách móc.

 

Mẹ trách cô không lo học hành tử tế, lại còn bắt chước người khác đi về muộn.

 

Đúng lúc ấy, bố mẹ Ngưu Tĩnh Di vừa cãi nhau kịch liệt. Trong cơn giận dữ, mẹ cô đã đập phá không ít đồ đạc. Thấy con gái về trễ, bà trút hết bực dọc lên người cô, mắng mỏ thậm tệ.

 

Ngưu Tĩnh Di c.ắ.n chặt môi dưới, cố gắng không để nước mắt rơi. Để răn dạy con gái, mẹ cô quyết định cắt luôn bữa tối hôm đó.

 

Cô lặng lẽ trở về phòng, nằm bất động trên giường. Trong đầu không ngừng tự hỏi: bao giờ những ngày như thế này mới chấm dứt?

 

Một đáp án mơ hồ dần hiện lên trong lòng: có lẽ chỉ khi cô c.h.ế.t đi, tất cả mới thật sự kết thúc.

 

Tối hôm sau, vừa bước ra khỏi cổng trường, Ngưu Tĩnh Di liền trông thấy Vu Giai Hâm cùng nhóm côn đồ chặn ở đầu hẻm.

 

Hoảng hốt, cô ấy lập tức quay người bỏ chạy.

 

Nhưng giọng the thé của Vu Giai Hâm đã vang lên phía sau:

“Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy thoát!”

 

Ngưu Tĩnh Di gầy gò, chân ngắn nên chẳng thể chạy nhanh. Chỉ trong chốc lát, cô đã bị mấy tên côn đồ tóm lại.

 

Lần này, chúng không kéo cô vào con hẻm quen thuộc, mà bịt chặt miệng rồi lôi thẳng đến một nhà trọ cũ kỹ.

 

Để tránh bị chủ trọ phát hiện, Vu Giai Hâm dẫn cả bọn đi vòng cửa sau. Chính ả, trong lúc Ngưu Tĩnh Di còn đang giãy giụa, đã mạnh tay đẩy cô vào căn phòng tối tăm – căn phòng nhuốm mùi tội ác.

 

Đêm hôm đó, Ngưu Tĩnh Di nếm trải cảm giác sống không bằng chết.

 

Suốt quá trình ấy, Vu Giai Hâm chẳng những khoanh tay đứng nhìn, mà còn giơ điện thoại lên quay lại từng cảnh tượng đáng khinh, thậm chí còn cố tình ghi cận cảnh.

 

Trong khi đó, không một ai trong nhà họ Ngưu phát hiện con gái mình mất tích. Mẹ cô bận ca đêm, còn bố thì say xỉn lang thang đến tận khuya mới về.

 

Sáng hôm sau, khi Ngưu Tĩnh Di lặng lẽ bước về nhà, mọi thứ vẫn im lìm. Khuôn mặt và đôi mắt cô sưng húp, thất thần. Cô khóa chặt cửa phòng tắm, dùng nước lạnh dội lên người hết lần này đến lần khác.

 

Nhưng càng rửa, cảm giác dơ bẩn càng bám chặt. Dù có kỳ cọ đến rát da, cô vẫn không thể gột rửa hết vết nhơ đang đè nặng trong lòng mình.

 

Ngưu Tĩnh Di chà xát cơ thể mình liên tục, đến khi làn da trắng trẻo đỏ ửng, rách cả da mà vẫn không dừng lại.

 

Những việc ấy khiến thần kinh vốn đã mong manh của cô hoàn toàn sụp đổ. Vừa rửa, cô vừa khóc nức nở, ôm chặt lấy bản thân, tiếng khóc run rẩy cả người.

 

Sau trận khóc dài, gương mặt Ngưu Tĩnh Di chỉ còn lại sự lạnh lẽo, vô cảm.

 

Cô thay đồng phục sạch sẽ, cẩn thận buộc tóc đuôi ngựa, rồi lặng lẽ bước lên sân thượng đã chọn từ trước. Không hề kinh động đến ai, cô nhảy xuống, không chút do dự.

 

Trong khi đó, đoạn video nhục nhã quay lại đêm hôm trước đã bị lan truyền lén lút trong nhóm học sinh. Những lời đồn độc ác vang lên: không ai tin sự thật, chỉ mỉa mai cô gái nhỏ ít nói hóa ra lại lẳng lơ, qua lại với đám côn đồ ngoài trường, thậm chí còn không chỉ với một người.

 

Ngưu Tĩnh Di vừa qua đời, cảnh sát lập tức vào cuộc. Nhưng có Vu Giai Hâm chống lưng, mọi việc nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Nhóm bạn của cô ta im lặng, đồng loạt đổ trách nhiệm lên đầu Ngưu Tĩnh Di. Có kẻ bịa ra chuyện cô tỏ tình với Lương Hạo Nhiên thất bại nên nghĩ quẩn, cũng có kẻ vu cho cô giao du bừa bãi rồi không chịu nổi áp lực.

 

Cảnh sát điều tra một hồi, hỏi thêm giáo viên chủ nhiệm nhưng chẳng thu được gì. Gia đình họ Vu lại sớm ra tay che chắn, thế là sau vài thủ tục sơ sài, vụ án được kết luận là tự sát.

 

Vệ Miên nghe cái tên Vu Giai Hâm mà thấy quen quen. Cảm giác ấy vẫn vướng lại trong đầu: rốt cuộc cô đã từng gặp người này ở đâu?

 

Còn Ngưu Tĩnh Di, sau khi uống xong ly trà sữa, vẫn cầm mãi không nỡ bỏ. Với cô, đó không chỉ là món ăn hiếm hoi của dương gian, mà còn là chút ấm áp hiếm hoi trong đời.

 

Mãi một lúc lâu sau, Vệ Miên mới sực nhớ: Vu Giai Hâm chính là Vu Xán – nữ minh tinh đang nổi đình nổi đám, cũng là thần tượng mà Phùng Tĩnh từng mê mẩn.

 

Ngưu Tĩnh Di nhận ra, sau khi uống trà sữa, cơ thể mình như có thêm sức lực. Cô nắm chặt tay, cảm giác ấy không phải ảo giác; ý thức cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

 

Một số u hồn sau khi chết, vì chấp niệm quá sâu, sẽ vô thức lặp lại hành vi lúc lâm chung. Hiện tượng này không bị giới hạn thời gian: có người lặp đi lặp lại vài năm, vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.

 

Trước khi Vệ Miên xuất hiện, Ngưu Tĩnh Di vẫn luôn quanh quẩn nơi này, mãi tái diễn khoảnh khắc cuối cùng của đời mình.

 

Sự xuất hiện của Vệ Miên như một luồng sáng, phá vỡ vòng lặp ấy, khiến Ngưu Tĩnh Di nhất thời rơi vào trạng thái mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Miên uống hết ly trà sữa trong tay, tiện tay ném xuống mép sân thượng:

“Cô còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”

 

Ánh mắt Ngưu Tĩnh Di bất giác dừng lại ở chiếc ly. Cô ấy mấp máy môi, ngập ngừng một lúc rồi khẽ nói:

“Đừng… vứt rác bừa bãi.”

 

Vệ Miên: “...”

 

Cô bất đắc dĩ cúi xuống nhặt lại cái ly, đặt dưới chân mình:

“Được rồi, để đây đi. Lát nữa tôi đi sẽ mang theo.”

 

Lúc này, Ngưu Tĩnh Di mới thôi không nói nữa, ánh mắt dần trở nên trầm lắng, suy nghĩ về câu hỏi của Vệ Miên.

 

“Không có tâm nguyện gì lớn… chỉ là lúc sắp chết, con không kịp về gặp bà ngoại lần cuối.”

 

Có quá nhiều việc muốn làm, Ngưu Tĩnh Di không biết nên bắt đầu từ đâu. Nếu phải chọn điều lớn nhất, đó chính là cô không thể bắt những kẻ đã hại mình phải chịu báo ứng.

 

Nhưng giờ cô đã chết. Khi còn sống đã không đủ can đảm để trả thù, bây giờ trở thành u linh lại càng bất lực.

 

“Những kẻ đã hại cô, cô không hận sao?” — Vệ Miên hỏi.

 

Ngưu Tĩnh Di im lặng. Hận sao? Đương nhiên là hận.

 

Trước đây cô đã dự định, sau kỳ thi đại học sẽ thi vào trường sư phạm, trở thành một giáo viên tiểu học. Cô muốn gieo những hạt giống lương thiện vào tâm hồn trẻ nhỏ khi chúng còn ngây thơ.

 

Ấy vậy mà bây giờ cô trở thành u linh, không thể thực hiện ước mơ, ngay cả bà ngoại cũng không còn cơ hội gặp mặt lần cuối.

 

Cô ấy đã quen với sự nhu nhược. Khi nghĩ đến những kẻ đã hại mình, thay vì tức giận và muốn trả thù, cô ấy lại thấy sợ hãi — sợ đến mức không dám nảy sinh ý nghĩ trả thù.

 

Vệ Miên có chút tức giận vì cô ấy quá yếu đuối, nhưng nhìn dáng vẻ ấy lại chẳng nỡ trách móc, chỉ nói:

“Cô muốn gặp ai, tôi sẽ đưa cô đến đó.”

 

Ngưu Tĩnh Di giật mình quay đầu, đôi mắt mở to không tin nổi, chăm chú nhìn Vệ Miên:

“Thật… thật sao?”

 

“Tất nhiên là thật.”

 

“Vậy… cô có thể đưa tôi đi gặp bà ngoại không?”

 

Vệ Miên đã nói được thì làm được, chuyện này với cô vốn chẳng thành vấn đề.

 

Cũng giống như trước đây với Lâm Thiến Thiến, cô lấy từ trong túi ra một người giấy, thi triển pháp thuật để Ngưu Tĩnh Di nhập vào đó.

 

Giữa đêm không có xe về trấn Hòa Bình, Vệ Miên đành mang theo người giấy ấy trở về nhà.

 

Người giấy nhỏ trong nhà thấy có thêm “thành viên mới” thì vui mừng khôn xiết. Nó nghĩ Ngưu Tĩnh Di cũng giống mình, đến để bầu bạn với Vệ Miên, liền hớn hở giới thiệu khắp nơi, chỉ cho cô biết từng món đồ được đặt ở đâu.

 

Ngưu Tĩnh Di vừa sợ hãi vừa cảm thấy vui mừng.

 

Những điều ấm áp mà lúc còn sống cô chưa từng được trải qua, giờ khi đã thành quỷ lại bất ngờ nhận được.

 

Vệ Miên mặc kệ hai “người giấy” ríu rít dưới lầu, còn mình thì lên gác rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

 

Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, Ngưu Tĩnh Di đang ngồi ngây ra trước bàn trà, chăm chú xem chương trình tạp kỹ trên TV.

 

Vệ Miên liếc nhìn tên chương trình trên TV, không khỏi nhướng mày. Cô từng nghe Phùng Tĩnh nhắc đến, đây chính là chương trình lợi dụng sự xuất hiện của Vu Xán để câu kéo đề tài.

 

Cô giả vờ như không để ý, chờ ăn sáng xong mới cẩn thận thu Ngưu Tĩnh Di vào túi.

 

Suốt quãng đường, Vệ Miên chẳng nói câu nào, cho đến khi gần đến trấn Hòa Bình, sắc mặt cô mới dần giãn ra đôi chút.