Những người bạn vốn dĩ tỏ ra khá thân thiết cũng lần lượt xa lánh cô ta. Lúc này, chẳng ai muốn dính dáng đến tai tiếng.
Khi nhãn mác “kẻ bắt nạt” bị dán chặt lên người, sự nghiệp ngôi sao của Vu Xán coi như tan thành mây khói.
Công ty quản lý của Hoàng Tĩnh Hiên lập tức bí mật tìm các kênh truyền thông để dẫn dắt dư luận, miêu tả anh ta như một người đáng thương bị che mắt, qua đó tách biệt hoàn toàn với vụ bê bối.
Đồng thời, nhiều nhà sản xuất cũng đồng loạt khởi kiện Vu Xán. Các thương hiệu mà cô từng làm đại diện đều gỡ bỏ hình ảnh, buộc cô phải đối mặt với những khoản bồi thường khổng lồ.
Vu Xán vốn bước chân vào giới giải trí từ năm hai đại học, nền tảng không hề vững chắc. Thêm vào đó, cô ta quen tiêu xài hoang phí, chưa bao giờ tích lũy được bao nhiêu.
Chỉ trong thời gian ngắn, nhà cửa, xe cộ, tài khoản tiết kiệm đứng tên cô ta đều bị phong tỏa. Vu Xán không còn một xu dính túi, phải tìm cách nương nhờ bạn bè.
Thế nhưng, khi danh tiếng đã thối nát, chẳng ai còn muốn chứa chấp. Ngôi sao lưu lượng một thời nhanh chóng trở thành “chuột chạy ngoài phố”, bị khinh ghét, xua đuổi.
Khi nhìn thấy những bình luận phẫn nộ một chiều trên mạng và tin tức Vu Bằng bị bắt, Ngưu Tĩnh Di cuối cùng cũng nở nụ cười.
Người giấy mà cô nhập vào vốn không có ngũ quan. Vì tay nghề của Vệ Miên kém, vẽ không khéo, nên cô mới thi triển pháp thuật để tự vẽ cho mình.
Dù chưa từng học vẽ, nhưng so với Vệ Miên, kỹ thuật của Ngưu Tĩnh Di vẫn khá hơn một chút.
Hôm đó, Ngưu Tĩnh Di nói với Vệ Miên rằng cô tạm thời không muốn đi đầu thai, mà muốn ở lại trong căn nhà nhỏ của cô để phụ giúp việc nhà. Hơn nữa, cô biết nấu ăn, có thể chuẩn bị những bữa cơm gia đình cho Vệ Miên, tránh cảnh ngày nào cũng phải gọi đồ ăn ngoài.
Ngưu Tĩnh Di từ nhỏ đã sống bên bà ngoại. Khi còn bé, điều cô thích nhất là đứng trong bếp nhìn bà nấu ăn. Tài nghệ nấu nướng của bà rất giỏi, nên cô cũng ít nhiều học được, chỉ là sau này tâm trạng sa sút, chẳng còn hứng thú để làm nữa.
Bây giờ đại thù đã được báo, gánh nặng bấy lâu trong lòng rốt cuộc được đặt xuống, cô mới có tâm trạng tiếp tục nuôi dưỡng sở thích ấy.
Vệ Miên dĩ nhiên không phản đối. Giống như hai người giấy nhỏ vẫn ở trong nhà, lần này cô còn làm cho Ngưu Tĩnh Di một cơ thể mới, rồi thi triển pháp thuật để nó không bị nước lửa xâm hại. Từ đó, Ngưu Tĩnh Di trở thành một thành viên chính thức trong căn nhà nhỏ.
Tiền công của hai người giấy kia chỉ là một cây nhang mỗi ngày. Nhưng Ngưu Tĩnh Di thì đặc biệt hơn, cô không thích mùi nhang. Chỉ cần mỗi bữa chia ra một phần cơm canh riêng, rồi để Vệ Miên dùng pháp thuật cho cô nếm được hương vị là đã hài lòng.
Thế là trong căn nhà nhỏ ấy, một người và ba con quỷ cùng nhau sống yên ả, hòa hợp lạ thường.
Vệ Miên cũng hoàn toàn trở thành kiểu “buông tay chờ sung”, ăn ngon mặc đẹp, sung sướng khỏi bàn.
Nói thật, có những ngày thế này, ai mà còn muốn về ký túc xá chứ!
Đêm đó, nửa đêm đang say ngủ, Vệ Miên bỗng mở mắt. Cô lặng lẽ với lấy chiếc quạt ngọc cốt, rồi khẽ trở mình xuống giường, không gây ra tiếng động. Bàn tay nhẹ nhàng vén một góc rèm cửa sổ, ánh mắt dò xét ra ngoài.
Một luồng cảm giác lạ vừa dấy lên trong lòng — có kẻ xâm nhập vào trận pháp mà cô đã bố trí. Giờ khắc này, người có thể lẻn vào, tuyệt đối không phải khách đến chơi nhà.
Vệ Miên cúi đầu lắng nghe, lập tức bắt được tiếng động khẽ vang lên từ phương Ly của trận pháp. Cô ngẩng lên, nhìn về phía tây nam trong sân nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, một bóng đen mới từ từ nhích ra khỏi góc tường.
Thoáng nhìn, cô liền chắc chắn đó không phải người quen. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Vệ Miên chính là — kẻ bày trận luyện hồn!
Không rõ lai lịch đối phương, Vệ Miên chỉ lặng yên quan sát, muốn xem kẻ này rốt cuộc có mục đích gì. Dưới ánh trăng lạnh lẽo hắt qua cửa sổ, cô mơ hồ nhận thấy trong tay hắn dường như nắm một vật gì đó.
Khoảng cách quá xa khiến cô không nhìn rõ, nhưng trực giác mách bảo đó là một pháp khí.
Chiếc quạt ngọc cốt trong lòng bàn tay Vệ Miên khẽ run lên, cô lập tức vỗ nhẹ, trấn an nó.
Bóng đen kia không dừng lại lâu ở góc tây nam, nhanh chóng rời đi. Lúc này Vệ Miên mới lặng lẽ xuống lầu, nhưng vừa đặt chân tới tầng một, cô đã thấy hai con người giấy ép sát vào tường, run rẩy ôm lấy nhau.
Cô khẽ nhướn mày. Hai tiểu quỷ này từng trải qua không ít sóng gió khi đi theo cô, chưa từng sợ hãi đến mức này. Vệ Miên càng thêm tò mò về thân phận kẻ vừa xâm nhập.
“Người đó là ai?” – cô trầm giọng hỏi.
“Tôi… tôi không biết rõ, chỉ là khí tức của hắn rất khủng khiếp. Trước đây hắn từng bắt nạt bọn tôi.” – người giấy tóc hai b.í.m thứ nhất lắp bắp đáp.
Con còn lại vội vàng gật đầu phụ họa: “Tôi biết nhiều hơn một chút. Hắn từng xuất hiện ở đây từ rất lâu trước kia, làm loạn một hồi rồi mới rời đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Miên muốn hỏi sâu thêm, nhưng ký ức của người giấy tóc hai b.í.m thứ hai chỉ mơ hồ tới đó. Khi ấy, nó còn là một con quỷ non nớt, chẳng hiểu sự đời, chỉ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm mà trốn biệt đi. Sau này có thể tự do bay lượn, nó liền tìm cách tránh xa, coi như may mắn thoát nạn.
Vệ Miên ngẫm nghĩ. Rất có thể kẻ vừa tới chính là người đã bố trí trận luyện hồn.
Trước đây chưa từng trực diện xuất hiện, giờ lại chọn nửa đêm để lén lút tới đây… chẳng lẽ là muốn thu thập hồn lực?
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh người đàn ông bí ẩn sống trong biệt thự Tây Sơn liền hiện lên trong đầu cô.
“Bộp!”
Cánh cửa xe đóng sầm lại, không gian bên trong lập tức chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Ngay cả Kim Ngân Hoa – nữ đệ tử được sủng ái nhất của người áo đen – cũng không dám thở mạnh, chứ đừng nói mở miệng.
Người kia im lìm, song khí tức lại khiến người khác không dám ngẩng đầu. Ông ta chẳng cần nói một lời, bầu không khí xung quanh như bị đông cứng lại.
Mặc dù sự bất thường trong căn nhà nhỏ là do Hồ Húc Minh và Kim Ngân Hoa phát hiện đầu tiên, nhưng cả hai đều không dám mở miệng. Bởi lẽ, sư phụ chưa từng vì thu nhận đệ tử mà đối xử thiên vị với bất kỳ ai.
Nghĩ đến những sư huynh, sư đệ từng bị trừng phạt trước đây, Hồ Húc Minh càng cố nén hơi thở, không dám để lộ sơ hở.
Mãi lâu sau, một giọng khàn khàn vang lên:
“Lái xe.”
Nghe vậy, Hồ Húc Minh như vừa được giải thoát, vội vàng khởi động xe, chạy theo con đường lúc đến.
Khi trở lại biệt thự Tây Sơn, người áo đen vừa xuống xe liền đi thẳng vào phòng.
Hồ Húc Minh đứng trong sân, thoáng do dự, không biết có nên bẩm báo chuyện ban ngày với sư phụ hay không.
Thấy bộ dạng hắn ngập ngừng, Kim Ngân Hoa liếc qua rồi hỏi:
“Sao thế?”
Hồ Húc Minh mới nhỏ giọng đáp:
“Ban ngày Lý Thắng gọi điện đến, cầu xin sư phụ giúp đỡ. Hắn nói gần đây thua lỗ nặng, không gượng dậy nổi.”
Kim Ngân Hoa khẽ cười lạnh:
“Mặc kệ hắn. Thứ cần lấy chúng ta đã lấy được rồi, hắn sống c.h.ế.t thế nào liên quan gì đến chúng ta.”
Nghĩ lại thấy cũng có lý, Hồ Húc Minh im lặng, không nhắc thêm nữa.
Trong khi đó, người áo đen đã khóa chặt cửa phòng sách. Ông ta khẽ xoay chuyển cơ quan nào đó, một căn mật thất bí mật liền hiện ra.
Bước vào trong, ông ta đưa tay chạm vào bức tường vài lần. Ngay lập tức, bức tường trắng phẳng phiu tách đôi, để lộ một chiếc hộp đen ẩn giấu bên trong.
Người áo đen tiến tới mở hộp. Bên trong là một cuộn giấy cổ xưa, đã mục nát theo năm tháng. Vì niên đại quá lâu và bảo quản không tốt, trên đó xuất hiện vô số lỗ thủng lớn nhỏ.
Ông ta dùng cánh tay gầy guộc, khô quắt của mình, cẩn thận đặt cuộn giấy lên bàn rồi chậm rãi mở ra. Ngay phần đầu, hiện lên chính là Cổ Trận Hồi Xuân – thứ mà ông ta khao khát bố trí bấy lâu.
Thế nhưng, nhiều điểm mấu chốt trên trận pháp đã bị mối mọt phá hỏng. Những phần khác trên cuộn giấy cũng không tránh khỏi tình trạng tương tự.
Người áo đen nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại trận pháp mình vừa nhìn thấy trong căn nhà nhỏ lúc trước. Hình như nó có đôi chút khác biệt so với những gì ghi lại trên cuộn giấy, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, ông ta lại không thể xác định rõ.
Trận pháp trong cuộn giấy mang đặc điểm rõ ràng: mạnh mẽ, bá đạo, đầy uy hiếp. Ngược lại, trận pháp trong sân kia lại ôn hòa hơn, uy lực cũng kém hơn.
Đối với các Thiên Sư tự nhận là chính phái, Trận Hồi Xuân đương nhiên là tà ác vô cùng. Nhưng trong mắt ông ta, đây lại là thứ cực kỳ quan trọng và cần thiết.
Chỉ vì trận pháp này, một khi bố trí thành công, không chỉ có thể dẫn linh khí vào trong, mà còn hút được cả tinh khí từ cỏ cây hoa lá xung quanh, thậm chí cả sinh khí trên người sống để bổ sung cho bản thân.
Đối với ông ta, đây chính là con đường để từng bước bù đắp sinh cơ đã mất. Dù sao, việc này vẫn tốt hơn nhiều so với cảnh phải nuốt chửng sinh hồn để duy trì mạng sống như hiện tại.
Đôi mắt xám xịt của người áo đen thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, ẩn chứa quyết tâm nhất định phải có được trận pháp ấy.