Vệ Miên cụp mắt xuống, rồi quay sang nhìn Tống Giai – người đang tràn đầy mong đợi – và nói:
“Giá trúng thầu là năm trăm ngàn.”
“Sao có thể chứ!”
Tống Giai kinh ngạc đến mức suýt nữa bật dậy. Rõ ràng ông chủ Vương chỉ ký hợp đồng nhà ăn với giá hơn ba trăm ngàn, tại sao đến lúc đấu thầu lại tăng lên đến năm trăm ngàn? Cô ta nhìn Vệ Miên đầy nghi ngờ, trong lòng hối hận vì đã trả tiền quẻ quá sớm.
Cô gái này rốt cuộc có thật sự biết xem bói không? Giờ mình xin lại tiền có được không? Nhà ăn vốn chỉ đáng hơn ba trăm ngàn, vậy mà cô ta lại đưa ra giá trúng thầu năm trăm ngàn, chẳng khác nào biến mình thành kẻ ngốc!
Chuyện này sao có thể xảy ra được? Người khác đâu thể ngây thơ đến mức đó.
Nếu thật sự trúng thầu với giá năm trăm ngàn, thì chẳng phải số tiền lời mỗi năm sẽ bị mất đi một khoản lớn hay sao!
Trường mầm non Số Bảy là trường song ngữ, liên kết công – tư. Học sinh theo học ở đây vốn không phải con nhà nghèo. So với các trường tư khác, học phí ở đây khá rẻ, chỉ năm ngàn tám một tháng, còn tiền ăn lại thu riêng.
Toàn trường chia làm ba khối: lớn, nhỡ, bé, mỗi khối có mười lớp. Giáo viên và học sinh đều ăn trưa ở căng tin.
Căng tin phục vụ ba bữa một ngày, kèm theo trái cây tráng miệng.
Nói là ba bữa, nhưng thực tế bữa sáng ít người ăn, còn bữa tối được dọn vào lúc ba giờ rưỡi chiều. Lúc đó các bé vừa ngủ dậy chưa lâu, ăn uống cũng không nhiều, thế nhưng tiền ăn vẫn được tính đủ.
Tống Giai lui tới căng tin nhiều lần, biết rõ giá cả một số nguyên liệu, nên chồng cô ta cũng giúp tính toán lợi nhuận sơ bộ. Không tính thì thôi, tính ra thì giật mình: lợi nhuận ròng của nhà ăn mỗi năm lên tới hơn bốn trăm ngàn.
Nhưng nếu bỏ ra năm trăm ngàn để trúng thầu, thì quả thực chẳng còn đáng nữa.
Tống Giai định mở miệng nói vài lời khó nghe, nhưng chợt nhớ đến lời chồng dặn: “Dù thế nào cũng đừng đắc tội với Phong Thủy sư.”
Thế là những lời vừa định thốt ra, cô ta lại phải nuốt ngược vào trong.
Vệ Miên biết Tống Giai khó mà tin, nhưng Thiên Nhãn tuyệt đối sẽ không sai:
“Cuộc họp đấu thầu của cô là thứ Hai tuần sau, tôi nói đúng chứ? Đến lúc đó chẳng phải cô sẽ rõ sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Tống Giai lập tức thay đổi. Cô ta chắc chắn rằng mình chưa từng nói cho Vệ Miên biết thời gian họp đấu thầu, vậy mà cô gái này lại nói trúng!
Trong lòng Tống Giai bắt đầu d.a.o động. Tiền đã đưa rồi, giờ muốn không xem nữa thì không thể, cũng chẳng thể đổi sang hỏi chuyện khác. Dù bán tín bán nghi, cô ta vẫn buộc phải tin.
Nhỡ đâu là thật thì sao? Cô ta phải về bàn với chồng, nếu giá trúng thầu thật sự là năm trăm ngàn thì có nên tham gia nữa hay không.
“Vậy tôi về suy nghĩ thêm, cảm ơn cô.” – Tống Giai gượng cười, định rời đi ngay.
Nhưng Vệ Miên bỗng gọi giật lại. Tống Giai nghi ngờ quay đầu nhìn.
“Có lúc phải biết đủ thì dừng, nếu không sẽ dễ thành công dã tràng xe cát.”
Tống Giai ngẩn người, không hiểu ý. Nhưng vì còn đang vội về, cô ta chỉ gật đầu qua loa rồi rời đi.
Chờ bóng người đi khuất, Phùng Tĩnh mới quay sang, tò mò hỏi:
“Miên Miên, tại sao cậu lại nói vậy? Cô ta làm gì mà lại công dã tràng?”
Cô còn chưa kịp để Vệ Miên trả lời đã tiếp lời:
“Vậy rốt cuộc cô ấy có trúng thầu không? Việc cậu tính trước có ảnh hưởng đến kết quả không?”
“Không.”
Thấy Phùng Tĩnh đầy thắc mắc, Vệ Miên chỉ mỉm cười, không giải thích thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra, dù Vệ Miên đã nói cho Tống Giai biết giá trúng thầu, thì kết quả cũng chẳng thay đổi được gì, bởi vốn dĩ Tống Giai không có cơ hội tham gia.
Đó cũng chính là ý trong câu nhắc nhở cuối cùng của Vệ Miên.
Khi xem tướng mặt, Vệ Miên thấy cung Địa Khố của Tống Giai đỏ ửng và có biến động. Địa Khố vốn tượng trưng cho bất động sản, từ đó cô suy đoán nhà họ Tống đang chuẩn bị bán một căn nhà.
Nếu chỉ là bán nhà bình thường thì không thể khiến cung Tài Bạch rực đỏ đến thế. Kết hợp với những kiến thức về chuyện “phát tài nhanh chóng” ở thế giới này, Vệ Miên lập tức nghĩ tới chuyện giải tỏa mặt bằng.
Hơn nữa, ánh đỏ này lại có dấu hiệu mờ dần. Kết hợp với Thiên Nhãn, cô khẳng định đây quả thật là giải tỏa.
Nhưng do Tống Giai đòi giá quá cao, bên phát triển đã nhiều lần thương lượng không thành, cuối cùng dứt khoát đổi sang phương án mới: khoanh vùng riêng nhà họ Tống, còn những hộ khác đã ký thì tiến hành giải tỏa bình thường.
Đợi khi các tòa cao ốc xung quanh mọc lên, ánh sáng mặt trời sẽ bị che khuất hoàn toàn. Đến lúc ấy, cho dù Tống Giai muốn đồng ý giải tỏa thì cũng đã muộn, không ai còn muốn giải tỏa nhà cô ta nữa.
Bởi vậy, Vệ Miên mới khuyên: thấy đủ thì dừng, kẻo công dã tràng xe cát.
Nếu Tống Giai biết nghe lời, thì dù không tham gia đấu thầu, số tiền mười ngàn bỏ ra lần này cũng coi như xứng đáng.
Phùng Tĩnh tuy nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ quay sang giục Vệ Miên mời mình ăn.
Vệ Miên vừa kiếm được tiền, liền hào phóng đồng ý.
Hai người dứt khoát dừng xe đạp điện ở bãi đỗ phương tiện phi cơ giới trước công viên, rồi đi bộ băng qua đường, hướng đến Quán Ẩm Thực Hàn Quốc đối diện.
Đèn xanh bật sáng, Vệ Miên và Phùng Tĩnh hòa vào dòng người, thong thả bước qua đường. Đi chưa được bao xa, ánh mắt Vệ Miên bất chợt bị hút về phía một cô bé đi ngược chiều.
Cô bé tầm mười ba, mười bốn tuổi, tóc buộc hai bím, đôi mắt một mí dài hẹp, làn da trắng mịn, mặc một chiếc quần yếm denim giản dị.
Cảm nhận được ánh nhìn của Vệ Miên, cô bé tò mò ngẩng lên. Thấy trước mặt chỉ là một chị gái lớn hơn mình không bao nhiêu mà lại xinh đẹp đến thế, đôi mắt cô lập tức sáng rực.
Vệ Miên mỉm cười với cô bé. Khi hai người lướt qua nhau, cô bé vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Nếu lúc này có một Thiên Sư khác mở Âm Dương Nhãn ở đây, hẳn sẽ nhận ra sự khác thường trên cơ thể cô bé ấy.
Toàn thân cô gần như bị sát khí bao phủ, giữa sát khí lại ẩn hiện huyết khí, điềm báo cho thấy cô e rằng chẳng còn sống được bao lâu, hơn nữa cái c.h.ế.t còn rất t.h.ả.m khốc.
Vệ Miên và Phùng Tĩnh đi vào quán Hàn Quốc. Giờ này khách chưa đông. Cô gọi cơm trộn, canh tương cùng hai món ăn kèm.
Phùng Tĩnh vẫn thao thao bất tuyệt về chuyện của Vu Xán, còn Vệ Miên thì lại bị ám ảnh bởi hình ảnh cô bé ban nãy.
Cô đã ở thế giới này được một năm. An ninh nơi đây nhìn chung tốt hơn nhiều so với kiếp trước. Dù vẫn tồn tại một số Phong Thủy Sư dùng thủ đoạn mờ ám hại người, nhưng đa phần mọi chốn đều yên ổn.
Ấy vậy mà trong môi trường ấy, một cô bé lại mang đầy sát khí và huyết khí, điều đó khiến Vệ Miên cảm thấy kỳ lạ.
Nghĩ đến ánh mắt sáng trong, đầy tò mò mà cô bé dành cho mình, tay Vệ Miên khẽ khựng lại. Thôi, dù sao cũng chẳng quen biết. Mỗi người đều có số mệnh riêng, tốt nhất coi như không thấy.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang món ăn mà hai người gọi lên bàn.
“Ủa, sao lại có thêm một món nữa?”
Phùng Tĩnh ngạc nhiên, chỉ vào phần đậu phụ sắt nóng vừa được bưng lên hỏi nhân viên phục vụ.
Vệ Miên cũng ngẩng lên, quả thật là có thêm một món.
Người phục vụ hơi ngại ngùng, mỉm cười rồi chỉ về phía quầy bar:
“Là tiểu lão bản nhà chúng tôi bảo mang ra. Các cô yên tâm, cô bé rất thích tặng thêm món ăn cho những vị khách xinh đẹp.”
Vệ Miên theo hướng tay anh ta nhìn, liền thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ sau quầy bar. Cô bé buộc tóc hai bím, đôi mắt lấp lánh sáng trong, để lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ, đang nở nụ cười rạng rỡ với Vệ Miên.