Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 11: Sao lại nghĩ quẩn như vậy?



Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Tần Ngọc Tú lập tức biến đổi, hoảng loạn nói:

“Thế… thế này thì phải làm sao bây giờ?”

Nếu vì đại sư đã thay đổi vận mệnh cho Văn Văn mà cô ấy gặp chuyện không may, cả đời này lương tâm bà cũng chẳng thể yên ổn.

"Có cách nào hóa giải không?" – chồng của Tần Ngọc Tú bình tĩnh hơn, liền mở miệng hỏi.

Dì của Văn Văn cũng không hiểu biết nhiều về chuyện này, chỉ nghe người khác nhắc đến một lần.

“Hình như phải đưa tiền, càng nhiều càng tốt. Đại sư thường dùng số tiền đó để làm việc thiện, giúp đỡ càng nhiều người thì sẽ có càng nhiều người gánh thay báo ứng, như vậy hình phạt đối với bản thân tự nhiên sẽ nhẹ đi.”

Vợ chồng Tần Ngọc Tú nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thế là ngày hôm sau, hai vợ chồng đưa con gái đến quầy bói của Vệ Miên. Không nói hai lời, vợ chồng họ lập tức cúi người thi lễ.

Hai mắt Tần Ngọc Tú ngấn lệ, "Đại sư, nếu không nhờ cô nhắc nhở, có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp lại con gái nữa!"

"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng chẳng dám tin trên đời lại có chuyện thần kỳ như vậy." Chồng Tần Ngọc Tú cũng bày tỏ lòng biết ơn.

Trong lòng ông ta đến giờ vẫn khó mà tin nổi. Vốn dĩ ông là người theo chủ nghĩa vô thần, cho rằng thế gian chẳng có ma quỷ thần linh, bói toán và phong thủy đều là trò lừa bịp, chỉ nên tin vào khoa học.

Nhưng sự thật vừa rồi chẳng khác nào cho ông một cái tát trời giáng!

Thì ra không phải thế gian này không có cao nhân phong thủy, mà chỉ là bản thân ông chưa từng có cơ duyên gặp gỡ mà thôi.

Ông quay sang nhìn vợ.

Tần Ngọc Tú lập tức hiểu ý, rút từ túi xách ra một phong bì giấy nâu, nhét vào tay Vệ Miên.

Bên trong nặng trĩu, ít nhất cũng có mười vạn.

Vệ Miên không từ chối. Cô có thể thấy gia đình Tần Ngọc Tú khá giả, số tiền này đối với họ chẳng đáng là bao.

Thấy Vệ Miên thản nhiên nhận tiền, hai vợ chồng nhìn nhau, càng cảm thấy cô gái này thâm sâu khó lường. Người có bản lĩnh như thế, tiền tài chắc chắn chỉ cần muốn là có.

Bởi vậy, khi họ lại mở lời, giọng điệu càng thêm cung kính:

"Đại sư, tôi muốn nhờ cô xem giúp, sau chuyện này, con gái Văn Văn của tôi sau này..."

Tần Ngọc Tú nói ra mục đích khác của mình. Ánh mắt Vệ Miên chuyển sang cô gái nãy giờ vẫn im lặng.

Trong lòng ăn Văn thấp thỏm, vừa thoát khỏi cửa tử, nhớ lại bộ phim "Tử Thần Đến Gõ Cửa" đã xem, càng thêm bất an. Không biết mình có thể thoát khỏi sự đe dọa của tử thần hay không.

Vệ Miên nhìn một lúc rồi mỉm cười, tướng mặt của cô gái này đã thay đổi.

"Đừng lo lắng, sau chuyện này, mệnh số của cô ấy đã thay đổi, kiếp nạn đã qua. Nhưng hãy nhớ đừng lấy chồng xa, như vậy có thể sống bình an cả đời."

Tần Ngọc Tú nghe vậy, xúc động đến mức suýt khóc, không hiểu tại sao con gái mình lại lận đận như vậy.

"Cảm ơn đại sư, sau này chúng tôi sẽ tìm con rể ở ngay trong thành phố."

Vệ Miên gật đầu.

Sau đó, mấy người lại trò chuyện thêm một lúc. Trước khi rời đi, Vệ Miên còn tặng Văn Văn một lá bùa bình an do chính tay cô vẽ.

Cả gia đình ba người cảm kích vô cùng, sau khi lưu lại thông tin liên lạc của Vệ Miên mới rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên đường về, Vệ Miên ghé ngân hàng, đem mười vạn vừa nhận gửi vào thẻ. Như thường lệ, cô quyên góp một nửa cho quỹ từ thiện.

Sau hơn nửa tháng xem bói, Vệ Miên đã thu hoạch được không ít công đức. Cô có thể cảm nhận được hồn phách của mình và cơ thể này đang hòa hợp ngày càng tốt hơn, đó là một dấu hiệu tốt.

Đương nhiên, thu hoạch không chỉ có công đức, mà còn cả nhân dân tệ.

Trong tay Vệ Miên đã có hai vạn, cộng thêm năm vạn còn lại hôm nay. Tổng cộng là bảy vạn.

Rốt cuộc cũng có tiền mua thứ mình mong muốn.

Sáng hôm sau, Vệ Miên không ở nhà đọc sách mà đi xe buýt vào nội thành, quyết định tự sắm cho mình một phương tiện đi lại.

Sau khi đi một vòng, Vệ Miên chọn một chiếc xe máy điện hai bánh nhỏ gọn của hãng "Ailu". Màu sắc dễ thương, hình dáng tròn trịa, rất hợp với tâm hồn thiếu nữ của Vệ Miên.

Mặc dù chiếc xe không hề rẻ, tận năm ngàn đồng, nhưng Vệ Miên vẫn cắn răng mua.

Sau khi được nhân viên hướng dẫn đơn giản, chỉ trong vòng hai phút, Vệ Miên đã biết cách sử dụng, thậm chí còn chạy rất thuần thục!

Lúc này Vệ Miên có chút nhớ đến các sư huynh của mình, nếu không thì cô cũng không có chỗ để khoe khoang.

Cửa hàng xe điện cung cấp dịch vụ trọn gói, giúp Vệ Miên làm xong cả biển số xe, cô có thể lái xe về ngay.

Tối hôm đó, Vệ Miên ăn cơm xong chuẩn bị về nhà. Khi đi ngang qua tòa nhà Thanh Sơn, cô thấy có khá đông người tụ tập, chắn gần hết con đường phía trước. May mà con đường này không có nhiều xe cộ, nên không gây ra tắc nghẽn giao thông.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ trỏ bàn tán.

Vệ Miên cũng ngước nhìn.

Tòa nhà này có 11 tầng, có thể nhìn thấy một người đang ngồi trên nóc nhà, hai chân buông thõng xuống. Vệ Miên nhíu mày, dạo gần đây năng lực của cô đã phục hồi, dù ở khoảng cách xa như vậy cô vẫn có thể thấy, một luồng âm sát khí mờ nhạt đang từ từ tụ lại trên người người đàn ông trên nóc nhà. Cứ thế này, chẳng mấy chốc người này sẽ nhảy xuống.

"Tuổi còn trẻ, sao lại suy nghĩ dại dột thế này?!" – một cụ ông tóc bạc không nhịn được thở dài.

Trong mắt người xưa, chẳng có cửa ải nào không thể vượt qua, tuyệt đối không đến mức phải lấy cái c.h.ế.t để giải quyết.

“Đúng thế, nghe nói là làm ăn thất bại. Giới trẻ bây giờ, gặp chút đả kích liền không chịu nổi.” – một người trung niên đứng cạnh tiếp lời.

Cuộc đối thoại của hai người nhận được sự đồng cảm của nhiều người xung quanh, nhưng đa số những người này đều đã lớn tuổi.

Nhưng nhóm người trẻ tuổi ở phía bên kia thì lại không hòa đồng như vậy, họ xem như đang xem trò vui. Thậm chí còn có người cổ vũ.

"Nhảy đi!"

"Nhảy mau!"

"Ai không nhảy là cháu trai!"

Mấy người đó cười đùa, xô đẩy nhau, thậm chí còn đánh cược.

Vệ Miên nhìn mấy người trẻ tuổi đó như nhìn những kẻ ngốc. Nếu người đàn ông kia nhảy xuống c.h.ế.t thật, với những lời vừa rồi, mấy người này sẽ vướng phải nhân quả.

Sớm muộn cũng phải hoàn trả ở nơi khác.

Nhìn thấy luồng khí đen trên tầng thượng càng lúc càng đậm, Vệ Miên lập tức dựng xe điện bên đường, chạy nhanh vào tòa nhà, lao thẳng về phía thang máy.

Khóe mắt cô đã thấy xe cảnh sát và xe cứu hỏa vừa đến nơi.

Vệ Miên vào thang máy trước một bước, khi lên đến tầng thượng, thấy người đàn ông đang ngồi trên mép sân thượng. Nghe tiếng động, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn qua, nhưng chân không hề nhúc nhích.

Người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, vóc dáng cao lớn, mặc một bộ vest rõ ràng giá trị không nhỏ. Nhưng lúc này, chiếc cà vạt vốn thắt chỉnh tề lại buông lỏng trên vai, vài chiếc cúc áo nơi cổ cũng mở tung. Cộng với mái tóc bị gió thổi rối bời, toàn thân toát lên vẻ chán chường, sa sút.