Vệ Miên khẽ ngẩn ra, cảnh tượng này đối với cô quá quen thuộc.
Kiếp trước, cô từng tu luyện thành công Thiên Nhãn, nhưng rất ít khi sử dụng, chỉ khi thật sự cần thiết mới xem những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Song, Thiên Nhãn vẫn tồn tại nhiều hạn chế.
Ví dụ khoảng cách giữa hai lần sử dụng không thể quá gần, lại chỉ có thể nhìn thấy những việc sẽ xảy ra trong tương lai, mà tương lai này còn có giới hạn thời gian.
Nhiều nhất cũng chỉ trong mười ngày tới, xa hơn thì không được.
Thế nhưng hiện tại, thân thể này của Vệ Miên căn bản chưa đạt đến cảnh giới kiếp trước, vậy mà Thiên Nhãn lại đột ngột mở ra?
Hơn nữa, điều cô nhìn thấy lại không phải tương lai, mà là chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ. Dựa theo tình hình của Cao Hải Dương mà suy đoán, chuyện này đã xảy ra từ ba năm trước.
Chuyện của ba năm trước, cô lại có thể dùng thiên nhãn để xem được!
Vệ Miên tạm gác sự kinh ngạc, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi. Nếu không đoán sai, thì chiếc túi vải kia vốn không phải màu đỏ, mà là do m.á.u tươi nhuộm thành. Hơn nữa, bên trong chiếc túi vải đỏ, hẳn là tóc hoặc móng tay của Cao Hải Dương.
Thuật pháp này Vệ Miên từng gặp qua, kẻ có tu vi cao thậm chí chẳng cần những vật ngoài thân này, chỉ cần m.á.u là đủ.
Dùng loại tà thuật để cướp đoạt khí vận của người khác, chỉ có tà tu mới có thể làm được.
Thu hồi Thiên Nhãn, ánh mắt Vệ Miên nhìn Cao Hải Dương mang theo vài phần thương cảm.
"Ba năm trước, anh có hiến m.á.u cho ai không?"
“Không có, sao tôi có thể—”
Cao Hải Dương theo bản năng phủ nhận, nhưng bỗng nhớ lại một việc nhỏ năm đó.
Cháu trai anh ta bị tai nạn xe, cần truyền máu, hai người cùng nhóm máu. Thế nhưng anh họ nói ngân hàng m.á.u của bệnh viện không đủ, liền gọi anh ta đến giúp hiến một ít.
Bởi vì anh họ là cha ruột của đứa bé, thuộc huyết thống trực hệ nên không thể truyền, nên mới nhờ anh ta – người chú bên nhánh phụ. Hai anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lúc đó Cao Hải Dương hoàn toàn không nghi ngờ.
Anh ta đến bệnh viện, hiến m.á.u xong vì còn có việc bận nên rời đi ngay.
Chẳng lẽ… chính là anh họ?
Cao Hải Dương có chút không thể tin nổi. Nếu thật sự là anh ta, thì vì lý do gì?
“Chỉ cần phá vỡ thuật pháp cướp vận này, vận khí bị đánh cắp của anh sẽ dần dần quay trở lại. Không quá một tuần, sẽ khôi phục.”
Vệ Miên thấy trong lòng đối phương đã có đáp án, biết rằng ý định tìm c.h.ế.t của anh ta chắc chắn đã giảm đi rất nhiều.
Bởi vì luồng âm sát khí đen kịt trên mặt anh ta đã dần tan biến. Một khi vận khí trở lại, sự nghiệp của Cao Hải Dương sẽ sớm khởi sắc.
"Tôi có thể giúp anh. Chẳng lẽ anh không muốn tận mắt nhìn kẻ hại mình phải nhận báo ứng sao?”
“Huống chi, cũng chẳng tốn bao lâu. Nếu không hài lòng, cùng lắm lại lên đây nhảy tiếp.” Vệ Miên thản nhiên nói.
Đúng lúc này, một cảnh sát bước tới, nghe vậy thì bước chân khựng lại, không khỏi nhìn Vệ Miên với ánh mắt khó hiểu.
Cái cô gái này… rốt cuộc là đang cứu hay đang xúi giục người ta vậy?
Nào ngờ, người đàn ông bên mép sân thượng lại bất ngờ đứng dậy.
“Anh đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói, nếu cần hỗ trợ—”
“Bịch!”
Cao Hải Dương nhảy xuống khỏi mép sân thượng.
Nhưng không phải nhảy ra ngoài, mà là nhảy vào trong.
Anh ta sải bước đến bên cạnh Vệ Miên, “Cô nói đúng, tôi phải tận mắt nhìn thấy kẻ đó gặp báo ứng!”
Vệ Miên mỉm cười, đôi mắt cong cong, "Như vậy mới đúng chứ!"
Cao Hải Dương quay sang xin lỗi cảnh sát và lính cứu hỏa, rồi cùng Vệ Miên đi xuống lầu.
Cảnh sát, lính cứu hỏa: “???”
Việc còn chưa bắt đầu, đã kết thúc rồi ư?
Trong túi của Vệ Miên có sẵn bùa giấy, hai người lại chuẩn bị thêm một vài thứ, sau đó mới đi đến nhà Cao Hải Dương. Lần này chỉ là phá trận cướp vận cá nhân, nên không yêu cầu địa điểm gì đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần yên tĩnh, không bị quấy rầy là được.
Cao Hải Dương vừa làm xong thủ tục ly hôn với vợ ngày hôm qua, bây giờ anh ta đang sống trong căn nhà cũ mà bố mẹ để lại.
Căn nhà cũ này nằm gần trung tâm thành phố, tòa nhà có tổng cộng bảy tầng, nhà Cao Hải Dương ở tầng ba. Nơi này vốn bỏ trống, trong nhà chẳng có bao nhiêu đồ đạc.
Vệ Miên cũng không bận tâm, chỉ đặt đồ lên chiếc bàn duy nhất trong phòng khách.
Sau đó, cô lấy một ít m.á.u từ ngón tay của Cao Hải Dương, trải một tờ giấy vàng ra, dùng bút lông chấm m.á.u vẽ một lá bùa phá trận, rồi gấp nó thành hình tam giác kiên cố.
Chẳng mấy chốc, Cao Hải Dương thấy cô gái đó đọc thần chú trước lá bùa, rồi lá bùa đột nhiên tự bốc cháy mà không cần lửa.
Điều kỳ dị là ánh sáng ngọn lửa ấy lại màu đen!
Ngọn lửa cháy ngay giữa hai ngón tay, nhưng chẳng hề làm cô tổn thương. Chỉ chớp mắt, phù giấy đã hóa thành tro.
Vào khoảnh khắc lá bùa tắt, Cao Hải Dương mơ hồ thấy những sợi tơ trắng đang bay về phía mình.
"Xong rồi." Vệ Miên cảm nhận được ánh sáng công đức đang rơi xuống người, phủi phủi tro trên tay.
“Đã… xong rồi sao?” Cao Hải Dương kinh ngạc.
Vệ Miên liếc nhìn anh ta, "Đó là vì tôi ra tay, nếu đổi là người khác, chưa chắc đã thuận lợi như vậy"
Cô lấy từ trong túi ra một lá bùa khai vận đưa cho anh ta.
“Vận khí bị đánh cắp sẽ chậm rãi quay lại. Lá bùa này mang bên người, không quá một ngày sẽ thấy hiệu quả. Còn kẻ cướp vận kia… sẽ chịu phản phệ gấp đôi.”
Cao Hải Dương nhận lấy lá bùa bằng hai tay, theo bản năng sờ túi áo. Trên người chẳng có gì, nhưng anh đâu phải kẻ ngốc, hiểu rõ chuyện này không thể vô công mà hưởng, những chuyện như thế này đều phải trả tiền.
Ánh mắt anh ta lộ vẻ áy náy.
Vệ Miên không bận tâm, đối với cô, quan trọng là tích lũy công đức. Huống chi, cứu người mang đại khí vận, công đức càng nhiều hơn bình thường.
“Đợi vận khí hồi phục, mệnh cách tự nhiên sẽ quay lại quỹ đạo. Đến lúc đó, anh chỉ cần làm nhiều việc thiện là được.”
“Được! Nếu quả đúng như cô nói, tôi nhất định sẽ làm nhiều việc thiện!”
Vệ Miên gật đầu, hai người lưu lại thông tin liên lạc, Vệ Miên mới lái chiếc xe điện nhỏ về nhà.
Cao Hải Dương đứng ngẩn ngơ trong phòng khách, vẫn chưa hoàn hồn sau những chuyện vừa xảy ra. Thậm chí có chút nghi ngờ liệu mọi chuyện có thật sự xảy ra không?
“Reng reng—”
Điện thoại trong túi bất chợt reo lên. Cao Hải Dương lấy điện thoại ra xem, là số của người bạn học cũ, mấy hôm nay vẫn không bắt máy.
“Alo?”
"Hải Dương à, tôi vừa đi công tác nước ngoài về, nghe nói công ty cậu gặp chút vấn đề. Bây giờ thế nào rồi, tôi có ít tiền cậu cứ lấy dùng tạm..."
Cao Hải Dương sững sờ một lúc rồi lập tức đồng ý. Hai người hẹn nhau lát nữa gặp mặt để nói chuyện rõ hơn.
Điện thoại vừa cúp, một cuộc gọi khác lại đến.
“Cao tổng, cảm ơn anh năm xưa nâng đỡ. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn theo anh làm việc. Tôi biết giờ công ty khó khăn, tiền lương chậm lại cũng không sao, đợi đến khi công ty làm ăn tốt hơn rồi mới nhận lương…”
Cao Hải Dương: "..."
Vừa tắt máy, cuộc gọi thứ ba lại đến.
“Cao tổng, công ty chúng tôi muốn nói chuyện lại với anh về phần mềm hẹn hò mà chúng tôi đã từ chối trước đó, anh xem có thể linh động giúp chúng tôi gấp rút triển khai được không, đúng rồi, trước đây...”
Cho đến khi điện thoại của anh ta cuối cùng cũng yên lặng, bàn tay đang nắm chặt lá bùa khai vận đã run rẩy.
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp ở thành phố Thanh Bình.
Trong một căn phòng bị che kín bởi những tấm rèm dày. Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bỗng cảm thấy n.g.ự.c đau nhói.
“Phụt—”
Hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Trợ lý bên cạnh thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Kể từ khi đi theo vị tiên sinh thần bí khó lường này, anh ta chưa bao giờ thấy hắn rơi vào tình trạng thế này.
"Tiên sinh, ngài sao vậy?"
Người đàn ông mặc áo choàng đen lau sạch m.á.u ở khóe miệng, cảm nhận kỹ lưỡng một lúc, sắc mặt tối sầm, "Gọi điện cho tên họ Cao kia… Trận pháp của ta… đã bị phá rồi!"