Tối đó, bà cụ dẫn người thân đi dò theo phương hướng Vệ Miên chỉ — và quả thật, họ tìm thấy t.h.i t.h.ể cháu trai trong chiếc hồ nước nhân tạo ở phía Đông Nam của khu biệt thự.
Bà và con dâu khóc đến mù mắt, liên tiếp tiễn đưa người thân, nỗi đau chồng chất khiến ai nấy đều kiệt quệ.
Bà cụ nhớ lời Vệ Miên, cắn răng quyết tâm đi thẳng đến nhà anh cả của chồng để truy hỏi.
Dù bà chất vấn thế nào, anh cả vẫn một mực cho rằng đó chỉ là tai nạn, chỉ là sự trùng hợp đau lòng. Anh gọi chồng bà đến, khuyên can rằng bà đã tuổi cao, chuyện gì cũng nên buông, nói thẳng nếu bà không bằng lòng thì ngay từ đầu có thể không gả con dâu như vậy.
Không cam lòng, bà cụ cương quyết hơn: nếu không được lời giải thích thỏa đáng, bà sẽ cho đào mồ mả tổ lên để truy nguyên cội rễ sự việc.
Anh cả chồng hiểu rõ em dâu mình không phải hạng dễ khuất phục, nếu để bà ta nắm được chân tướng, e rằng sẽ gây nên sóng gió lớn, nên càng cứng rắn không chịu hé nửa lời.
Nào ngờ, ông ta lại đánh giá thấp sự quyết liệt của bà cụ. Dù tuổi đã cao, bà vẫn khí thế hung hăng, ngay trong đêm ấy cầm cuốc tìm đến mộ tổ để tự tay đào bới. Chưa kịp động thủ, anh cả chồng cùng chồng bà đã dẫn người tới, trói chặt rồi áp giải về nhà.
Từ đó, bà cụ bị giam lỏng theo lệnh của anh cả chồng, có vệ sĩ canh giữ ngày đêm. Thế nhưng bà vẫn không ngừng vùng vẫy, tìm cách gây rối.
Cuối cùng, chồng bà không đành nhìn vợ khổ sở, đành lén nói ra sự thật.
Đó là quy tắc đã được truyền xuống từ tổ tiên nhà họ — lấy sinh mệnh của con cháu các phòng khác để đổi lấy phú quý, quyền thế cho Phòng Cả và Phòng Ba.
Chỉ là về sau, khi thời thế loạn lạc, mộ tổ bị phá hỏng, vận số gia tộc cũng suy sụp, sản nghiệp hao tổn không ít.
Đợi đến khi thiên hạ dần yên ổn, anh cả chồng mới mời một phong thủy sư cao tay đến trùng tu lại mộ tổ, khôi phục thế cục ban đầu.
Vị phong thủy sư khi ấy vốn không nỡ hạ thủ sắp đặt một cục phong thủy tàn nhẫn như vậy, nhưng vì nợ ân tình sâu nặng, ông ta không còn đường lui.
Thế nên, trong lúc bày bố, ông đã âm thầm thay đổi đôi chút. Nhờ đó, những đứa trẻ vốn phải c.h.ế.t yểu có thể sống đến năm mười tám tuổi, ít nhất cũng được hưởng một kiếp nhân sinh ngắn ngủi trước khi bị vận mệnh nuốt chửng.
Từ khi mộ tổ được trùng tu, gia tộc này lại từng bước hưng thịnh, cơ nghiệp phất lên như diều gặp gió.
Cũng bởi vậy, người nhà họ càng tin tưởng mù quáng vào phong thủy. Với họ, tất cả đều là bằng chứng hiển nhiên, đã xảy ra ngay trong chính gia đình mình.
Bà cụ chỉ thấy hoang đường đến khó tin, nhưng càng nghĩ, từng chi tiết trong quá khứ lại như có manh mối để lần theo.
Không trách, thật không trách vì sao từ trước đến nay, những đứa trẻ Phòng Cả và Phòng Ba sinh ra đều được nâng niu hết mực, cả nhà xem như châu báu; còn những đứa trẻ khác thì chỉ thoáng nhìn qua rồi giao hết cho bảo mẫu.
Hóa ra, tất cả những sinh linh bé nhỏ ấy, ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, đã bị định sẵn chỉ để tồn tại vì người khác.
Bà cụ ôm mặt khóc nghẹn. Trong cơn tuyệt vọng, bà còn nghĩ, liệu có thể để con dâu trong nhà chỉ sinh một đứa, như vậy chẳng phải sẽ không cần ai phải hiến tế nữa sao?
Nhưng lời vừa lóe lên trong đầu đã bị dập tắt bởi giọng chồng lạnh như băng:
“Nếu không sinh thêm, bà nghĩ nhà này còn có thể giữ được cơ nghiệp như bây giờ sao?”
Sở dĩ người nhà Giả không mấy bận tâm chuyện con trai ra ngoài trăng hoa, thậm chí còn thản nhiên chấp nhận cả những đứa con riêng, thậm chí cho vào gia phả, đều là có nguyên nhân.
Chỉ cần đã được ghi danh trong gia phả, đứa trẻ đó lập tức trở thành một mắt xích trong dòng tộc, được định vị rõ ràng trong hàng thứ của các đời. Với một gia tộc khổng lồ như nhà Giả, nuôi thêm một đứa trẻ chẳng tốn bao nhiêu, so ra chẳng khác nào hạt cát rơi vào biển lớn.
Nhưng giá trị mà đứa trẻ ấy có thể mang đến cho gia tộc lại không thể dùng tiền bạc để cân đo.
Người chồng thản nhiên giải thích, giọng lạnh lẽo đến mức khiến bà cụ run rẩy:
“Bà cũng đừng mềm lòng. Đám phụ nữ đó chẳng phải cũng chỉ nhắm vào tiền bạc của nhà Giả thôi sao? Họ cần tiền, còn chúng ta cần con cái. Đôi bên vốn là cùng có lợi.”
Bà cụ nghe xong, chỉ thấy từng tấc da thịt mình lạnh buốt. Trong khoảnh khắc ấy, bà như thể lần đầu tiên nhìn rõ bộ mặt thật của người chồng đã kề vai sát cánh mấy chục năm nay.
Người đàn ông ôn hòa, điềm tĩnh mà bà từng dựa dẫm, nay đã biến thành một ác quỷ đáng sợ, có thể thản nhiên đem sinh mạng con cháu trong nhà đổi lấy vinh hoa phú quý.
...
Dạo này Vệ Miên mê tít món thịt xiên nướng, lần nào cũng ăn đến căng bụng. Tối nay cũng thế, ăn xong mới thấy khó chịu, cô đành ôm bụng chạy ra công viên Bắc Sơn đi dạo để tiêu bớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm xuống, công viên vẫn sáng trưng dưới ánh đèn đường. Tiếng nhạc quảng trường rộn ràng, từng tốp người nhảy múa theo điệu nhạc, náo nhiệt như ban ngày. Vệ Miên thì thong thả đi vòng quanh con đường ven công viên, vừa đi vừa thở dài hối hận vì ăn quá đà.
Đi được nửa vòng, cô bỗng khựng lại, quay đầu về phía sau, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi đi theo ta đến bao giờ nữa, không thấy phiền à?”
Một bóng người mờ mờ thoáng sững lại, rồi đôi mắt sáng lên như vừa bắt được cứu tinh:
“Ngươi… ngươi đang nói với ta? Ngươi thật sự nhìn thấy ta sao?”
Vệ Miên liếc cô ta, ngữ điệu lạnh nhạt: “Chẳng lẽ ta mù chắc?”
Nào ngờ vừa dứt câu, nữ quỷ kia liền ôm mặt òa khóc nức nở, tiếng khóc ai oán khiến gió đêm cũng chùng xuống: “Huhu… cuối cùng cũng có người thấy được ta rồi…”
Vệ Miên chống nạnh, bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ đáng thương ấy. Chỉ liếc qua cô cũng biết đây là một hồn ma mới chết, oán khí chưa nặng, hẳn còn lưu luyến trần thế. Đúng lúc cô chẳng có việc gì làm, bèn thuận tay dừng lại, định trò chuyện cùng quỷ cho bớt buồn tẻ.
Từ khi đặt chân đến thế giới này, Vệ Miên đã quen thuộc với việc trò chuyện cùng quỷ hồn. Nhờ có bọn họ giúp đỡ, cô mới có thể thích nghi nhanh chóng như vậy.
Mà hồn phách trước mặt cô lại vô cùng thuần khiết, quanh người còn lấp lánh kim quang nhàn nhạt—dấu hiệu rõ ràng của một người lương thiện, cả đời không làm điều xấu.
“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Vệ Miên vừa hỏi, vừa chọn một cái đình nghỉ ven đường rồi ngồi xuống, nơi này vừa yên tĩnh lại tránh được gió đêm.
Nữ quỷ lúc này cũng khóc mệt, đưa tay gạt nước mắt, giọng khẽ run run:
“Ta… ta tên Lâm Thiến Thiến, năm nay mới 24 tuổi.”
Cô gái đáng thương ấy c.h.ế.t cách đây chừng một tháng. Thế nhưng đến nay vẫn chưa thấy Quỷ Sai nào đến dẫn hồn, buộc cô phải lang thang lẩn quẩn quanh đây.
Thiến Thiến kể, lúc còn sống cô mất mạng ngay trong khu chung cư gần công viên này. Điều khiến cô hoang mang nhất là, sau khi chết, hồn phách lại bị giữ chặt tại nơi này, không thể rời đi, giống như có một tầng cấm chế vô hình khóa lại.
Lâm Thiến Thiến muốn quay về nhà cũng chẳng thể, nên sau khi vượt qua quãng thời gian hoảng loạn ban đầu, cô đành mỗi ngày lang thang trong công viên.
Dù sao chẳng ai nhìn thấy, cô thường tìm cách chọc ghẹo những thanh niên đến đây vui chơi, coi như tự kiếm chút niềm vui.
Vốn bản tính hiền lành, cô hiểu rõ bản thân đã hóa thành quỷ, nếu ở gần người sống quá lâu sẽ gây hại cho thân thể họ. Thế nên cô luôn tránh xa người già và trẻ nhỏ, chỉ dám trêu đùa những người trẻ tuổi.
Mà “trêu chọc” của cô cũng chỉ dừng ở mức đi theo vài bước, hoặc khẽ thổi luồng khí lạnh sau gáy, tuyệt không dám làm gì quá đáng.
Loại quỷ như thế, Vệ Miên đã gặp rất nhiều. Đa phần đều là tiểu quỷ không có pháp lực, cũng chẳng mang ý xấu.
Chỉ là cũng giống như người phàm cần hộ khẩu và giấy tờ tùy thân, ở Âm phủ cũng có sổ sách hộ tịch.
Trần thế có trẻ nhỏ chưa kịp làm hộ khẩu, thì dưới âm giới cũng tồn tại những tiểu quỷ chưa kịp ghi danh. Không được đăng ký, không có số hiệu để đầu thai, bọn chúng đành quanh quẩn ở nhân gian thật lâu.
Cũng có khi là do những hồn phách ấy còn vương vấn nhân gian, chẳng nỡ rời đi, nên mới lang thang không chịu đầu thai.
Loại quỷ thế này vốn không ít, Thiên Sư thường cũng không ra tay. Bởi nếu gặp quỷ nào cũng không phân biệt thiện ác mà thu phục, e rằng cả đời cũng chẳng làm xuể.
Hơn nữa, nhiều phái trong giới Thiên Sư vốn có quy tắc: không nhận thù lao thì không bắt quỷ. Chỉ cần những hồn phách ấy không gây hại, con người và quỷ đều có thể cùng tồn tại yên ổn.
“Ngươi không chịu đi đầu thai, ở đây lởn vởn làm gì?” Vệ Miên kéo chặt cổ áo khoác, hơi lạnh đầu đông len vào da thịt khiến cô rùng mình.
Lời vừa dứt, Lâm Thiến Thiến lập tức bộc bạch. Trước đó khi biết Vệ Miên nhìn thấy được mình, cô đã xúc động đến bật khóc, đủ thấy những uất ức bị đè nén bấy lâu.
Giờ có người chịu lắng nghe, cô vội vàng kể lại từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chi tiết nào.
Lâm Thiến Thiến vốn chỉ là một cô gái bình thường, nếu có điểm gì khác biệt thì đó chính là gia cảnh của cô.
Nhà họ Lâm kinh doanh một công ty quảng cáo, điều kiện sung túc, tài sản cũng phải đến vài chục triệu.
Trong gia đình, ngoài cô ra chỉ có một người anh trai, mà anh trai đương nhiên sẽ là người kế thừa sản nghiệp. Nhưng Lâm Thiến Thiến là con gái út, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều hết mực.
Ngay từ khi cô còn bé, cha mẹ đã sớm chuẩn bị riêng cho cô một phần tài sản kếch xù, đủ để cả đời sống an nhàn sung túc, không cần phải lo nghĩ điều gì.