Cô cảm thấy Điền Phong thực ra là kiểu người ngoài lạnh trong ấm, chỉ không giỏi biểu đạt tình cảm, chứ không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài. Nếu không, sao vừa mới xác định quan hệ anh đã dẫn cô về gặp cha mẹ, lời ăn tiếng nói đều hướng tới chuyện sớm kết hôn?
Hôm qua, khi Lộ Điềm Điềm muốn tiến thêm một bước với anh, lại bị anh từ chối. Điền Phong nói rằng anh muốn giữ lần đầu tiên cho đêm tân hôn, như thế mới thể hiện sự trân trọng với cô. Anh còn cho rằng việc quan hệ trước hôn nhân là thiếu tôn trọng người con gái.
Nghe xong, Lộ Điềm Điềm vô cùng xúc động, cảm thấy bản thân trước đây thật sự quá nông cạn.
Ban đầu, cô để ý tới Điền Phong chỉ vì ngoại hình (một cái nhìn liền rung động), nhưng trong quá trình tiếp xúc, cô càng nhận ra anh là người đàn ông tốt, khiến cô khát khao được cùng anh xây dựng gia đình.
Đứng dưới chân núi khá lâu, Lộ Điềm Điềm do dự không biết có nên leo lên hay không.
Thế nhưng bất ngờ, Lộ Điềm Điềm nghe thấy vài ông bà bày quán bên đường đồng loạt niềm nở chào hỏi một cô gái trẻ. Việc đó vốn chẳng có gì kỳ lạ, nhưng cách họ xưng hô lại khiến cô không khỏi giật mình quay lại.
Họ gọi cô gái ấy là Đại sư? Lẽ nào chính là vị Đại sư mà cô đang nghĩ đến?
Lộ Điềm Điềm thấy cô gái trẻ chọn một chỗ có ánh nắng, rồi ung dung đặt chiếc ghế xuống, tiếp đó trải một tờ giấy trên đất. Cô tiến lại gần, nhìn rõ trên tờ giấy viết hai chữ: “Toán Quái” (Xem bói).
Nghĩ tới thái độ cung kính của những người kia, trong lòng Lộ Điềm Điềm chắc chắn rằng Đại sư trẻ này hẳn có chút bản lĩnh, nếu không, sao giá xem bói lại cao như vậy mà vẫn được kính nể.
Đúng lúc cô cũng đang muốn tính chuyện hôn nhân cùng Điền Phong, nhân tiện nhờ một Đại sư xem giúp ngày cưới thì quá hợp. Nghĩ vậy, cô liền bước nhanh về phía quầy của Vệ Miên.
Vệ Miên đang trò chuyện cùng ông Trương chưa bao lâu, thì chợt thấy có người tiến lại gần.
Người đến là một cô gái trẻ, gương mặt tròn đầy, làn da trắng mịn, trông chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Cô ấy mặc chiếc áo phao mỏng màu trắng ngà, toát lên vẻ ôn hòa, dịu dàng.
“Chào cô, tôi muốn xem nhân duyên, tiện thể nhờ cô coi giúp ngày cưới.” – giọng nói của Lộ Điềm Điềm êm ái, dịu dàng, dễ nghe hệt như dáng vẻ bên ngoài.
Vệ Miên ngước nhìn cô ấy một thoáng, rồi gật đầu: “Sinh thần bát tự.”
Lộ Điềm Điềm liền đọc sinh thần bát tự của mình.
Thực ra, Vệ Miên không cần tính toán nhiều. Chỉ cần thoáng nhìn gương mặt Lộ Điềm Điềm, cô đã biết, mối tình này tuyệt đối không phải là Đào Hoa chính của đối phương.
Vệ Miên còn chưa kịp mở lời thì chợt cảm thấy giữa chân mày nhói lên, Thiên Nhãn liền tự động khai mở.
Những hình ảnh thoáng hiện khiến cô bất giác thở dài một tiếng.
Lộ Điềm Điềm thấy vị Đại sư trẻ tuổi chỉ im lặng nhìn mình, không nói một lời, trong lòng lập tức dấy lên lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô đi xem bói, chẳng lẽ lại gặp điềm xấu? Có phải hôn sự với Điền Phong sẽ xảy ra trắc trở?
Cô vô thức siết chặt vạt áo, khẽ gọi bằng cách xưng hô vừa nghe thấy:
“... Đại sư?”
Ánh mắt Vệ Miên khẽ rủ xuống, giọng đều đều cất lời:
“Cô mất mẹ từ khi còn nhỏ. Đến năm sáu tuổi, cha cô tái hôn, nhưng quan hệ giữa cô và mẹ kế vốn chẳng mấy hòa thuận, thậm chí từng rất căng thẳng.”
“Năm mười tuổi, mẹ kế sinh em gái cô. Thể trạng em yếu ớt, hay đau bệnh, song tình cảm với cô lại vô cùng thân thiết.”
“Mệnh cách của mẹ kế vượng phu. Từ khi bà ấy bước vào cửa, sự nghiệp cha cô như diều gặp gió, thậm chí có thể nói là phát đạt. Nhưng tiền kiếm được nhiều bao nhiêu, phần lớn lại tiêu tốn vào bệnh tình của em gái cô, thành ra tích lũy chẳng còn bao nhiêu.”
Trước khi Lộ Điềm Điềm kịp mở miệng bày tỏ sự kinh ngạc, Vệ Miên đã chậm rãi nói tiếp:
“Năm hai mươi bốn tuổi, đường tình duyên của cô sẽ gặp một trở ngại lớn. Nếu có thể vượt qua, ba năm sau sẽ gặp được Chính Đào Hoa của đời mình — vợ chồng hòa hợp, gia đình viên mãn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô dừng lại một thoáng rồi hạ giọng:
“Còn nếu không vượt qua được, cô sẽ bị ràng buộc bởi mối tình hiện tại suốt năm năm. Năm năm sau, kết cục sẽ là gieo mình từ trên cao xuống.”
“Thẳng thắn mà nói, người bên cạnh cô lúc này đang che giấu một sự thật. Sự thật đó sẽ quyết định việc cô có sẵn sàng tiếp tục đi cùng anh ta hay không.”
Từ khoảnh khắc Vệ Miên nhắc đến chuyện gia đình, sắc mặt Lộ Điềm Điềm đã trở nên mơ hồ khó tả. Nhà cô vốn không ở gần đây, bản thân cũng hiếm khi tới công viên Bắc Sơn. Nơi này chẳng có ai quen biết, càng không có khả năng có người tiết lộ chuyện riêng tư.
Trước giờ cô vốn không tin vào bói toán, chỉ nghe bà nội thỉnh thoảng kể rằng có những vị Đại sư cao tay, chỉ dựa vào tướng mạo và bát tự sinh thần cũng có thể luận ra vận mệnh cả đời, thậm chí nói đúng cả những việc trong quá khứ. Khi ấy, cô luôn cho là vô lý — nào phải lúc nào cũng có người mang máy quay theo dõi người ta, làm sao biết rõ đến thế?
Thế nhưng giờ đây, từng lời của vị Đại sư trẻ tuổi trước mặt khiến cô lần đầu tiên thấy chao đảo, thậm chí bắt đầu nghi ngờ về chính cuộc đời mình.
Cô ấy không cảm thấy mình có điều gì đủ để người khác mưu tính, huống hồ ánh mắt của Vệ Miên lại tĩnh lặng, sâu thẳm, khiến người ta vô thức tin vào từng lời cô nói.
Quan hệ giữa cô ấy và mẹ kế hiện tại cũng xem như tạm ổn, phần lớn là nhờ vào em gái. Ban đầu, Lộ Điềm Điềm vốn không có thiện cảm với đứa con mà mẹ kế sinh ra, nhưng từ nhỏ em gái đã thích quấn quýt bên cô ấy. Lộ Điềm Điềm đâu phải sắt đá, trong lòng vẫn khao khát tình thân. Thời gian trôi qua, tình cảm chị em tự nhiên trở nên gắn bó, nhờ vậy mối quan hệ với mẹ kế cũng bớt căng thẳng, ít nhất mỗi lần gặp mặt có thể trò chuyện khách khí đôi câu.
Đây đều là chuyện riêng trong gia đình, chưa từng để lộ với bất kỳ ai, vậy mà lại bị cô gái trước mắt nói trúng từng chữ. Quả thật xứng đáng gọi là Đại sư.
Hơn nữa, Đại sư còn nói cô sẽ gặp trắc trở trong tình duyên ở tuổi 24. Lộ Điềm Điềm bất giác nhíu mày — năm nay cô ấy vừa tròn 24.
“Đại sư, chướng ngại mà cô nói… có phải là chỉ bạn trai tôi, Điền Phong? Anh ấy rốt cuộc có thể đang giấu tôi chuyện gì?”
“Cô có mang sinh thần bát tự hoặc ảnh của bạn trai không?”
Lộ Điềm Điềm quả thật có mang ảnh — đó là ảnh đời thường của Điền Phong, do bạn trai của cô bạn cùng phòng vô tình chụp lại giúp. Cô mở điện thoại, đưa cho Vệ Miên xem.
Vệ Miên chỉ thoáng liếc qua, khóe môi lập tức khẽ cong, bật ra một tiếng cười lạnh.
Theo tướng thuật, ngũ quan con người tương ứng với ngũ hành tính tình, không chỉ phản ánh khí chất, mà còn có thể suy đoán được nhiều phương diện trong đời. Kết hợp với Mười Hai Cung trên gương mặt, càng dễ đoán định vận số.
Ánh mắt vừa dừng lại ở gương mặt Điền Phong, Vệ Miên lập tức thấy Cung Tật Ách ngay dưới Ấn Đường của anh ta trũng sâu, nhọn hoắt, đây là điềm báo bệnh tật dây dưa không dứt.
Người này rõ ràng mang bệnh trong người, hơn nữa còn cố tình giấu giếm. Với dáng vẻ đó, tuyệt đối không phải bệnh nhẹ.
Nhớ lại cảnh tượng vừa hiện ra trong Thiên Nhãn, Vệ Miên khẽ chau mày. Thời buổi này có quá nhiều chứng bệnh kỳ lạ và nghiêm trọng: có loại cô chưa từng nghe tới, có loại chỉ biết tên chứ chưa từng thấy. Cũng không rõ là y học xưa kia phân loại quá chi tiết, hay vì linh khí cạn kiệt khiến con người ngày càng yếu ớt, dễ sinh bệnh nan y.
Cuối cùng, Vệ Miên đưa ra kết luận thẳng thừng: “Bạn trai cô mắc bệnh AIDS.”
Lộ Điềm Điềm trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn Vệ Miên, trong lòng dấy lên một cơn chấn động khó nói thành lời.
“... Không thể nào! Đại sư, cô có chắc không? Bạn trai tôi hoàn toàn bình thường, dáng vẻ khỏe mạnh, hơn nữa mấy hôm trước anh ấy còn nhờ tôi đi lấy kết quả khám sức khỏe hộ. Trong báo cáo chỉ ghi cholesterol hơi cao, ngoài ra không có gì bất thường cả.”
Vệ Miên hừ lạnh:
“Nhờ cô đi lấy báo cáo, chẳng phải là che đậy thì còn gì nữa? Nếu không tin, cô có thể tự mình đi kiểm tra lại, hoặc đến nhà anh ta lục tìm. Đến lúc đó, cô sẽ biết lời tôi có đúng hay không.”
Ngón tay Lộ Điềm Điềm khẽ run, môi mấp máy phủ nhận, nhưng trong lòng lại nhớ đến những gì Vệ Miên vừa luận mệnh, từng chi tiết đều khớp đến mức đáng sợ.
“Anh ấy... nếu thật sự mắc AIDS, tại sao còn muốn kết hôn với tôi? Chẳng lẽ cha mẹ anh ấy cũng không hề biết sao? Hay là...”
Càng nói, chân tay cô càng bủn rủn, đến mức như không còn chút sức lực.
Ánh mắt Vệ Miên đầy chán ghét, nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc:
“Không những cha mẹ anh ta biết, mà cả nhà anh ta đều rõ mồn một. Chỉ có mình cô bị che mắt, chờ đến khi cô cam tâm tình nguyện gả cho anh ta thôi!”