Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 4: Trong nhà có người vừa qua đời



Cô vừa viết xong, ông lão vẽ tranh liền tấm tắc khen: "Chữ đẹp đấy!"

Người ta nói thư pháp và hội họa có mối liên kết chặt chẽ. Ông Trương thích vẽ tranh, đương nhiên cũng có chút nghiên cứu về thư pháp.

Nhưng nét chữ của Vệ Miên không giống với thứ mà một cô gái trẻ ở độ tuổi này có thể viết ra được.

Nét giấu ngòi thì ẩn chứa sắc bén, nét lộ ngòi lại đầy hàm súc, cho thấy cô có nền tảng vững chắc.

Vệ Miên muốn trả tiền, nhưng ông Trương nhất định không lấy, chỉ cười hiền hỏi cô có thể để lại cho ông một chữ được không.

Vệ Miên chuyển tầm mắt sang khuôn mặt ông lão.

Ông lão này khoảng hơn sáu mươi tuổi, dáng người không cao, khá gầy.

Khuôn mặt dài, sống mũi cao, tai to, sắc mặt hồng nhuận. Nhìn mặt thôi đã thấy hiền lành, phúc hậu.

Người thường nhìn chỉ thấy vậy, nhưng Vệ Miên thì quan sát kỹ hơn.

Trong mắt cô, tai ông lão có vành rõ nét, dái tai dày dặn, sắc tai tươi tắn hồng hào, cửa tai rộng, thịt tai chắc, vành tai cao và dài.

Người có tướng tai như vậy thường sống lâu.

Hơn nữa, ánh mắt ông trong sáng, nhân trung sâu dài, đoan chính và thẳng, cũng là tướng của người trường thọ.

Vì vậy, cô rất sảng khoái viết tặng ông một chữ "Thọ".

Vừa hay khu vực này khá đông người qua lại, Vệ Miên mượn một chiếc ghế đẩu nhỏ từ ông lão.

Cô trải tờ giấy vừa viết xuống đất, chính thức bắt đầu hành nghề bói toán.

Ban đầu chẳng ai chú ý, mãi đến hơn nửa tiếng sau, lúc đội múa gần đó nghỉ giải lao, mới có vài ông bà lão tụ lại xem.

Bày sạp bói toán thì không hiếm, nhưng một cô gái trẻ bói toán thì chưa ai thấy bao giờ.

"Cô bé tuổi còn trẻ như vậy, sao lại ra đây bói toán thế?"

"Đây không phải là bói toán, mà là lừa đảo thì đúng hơn."

"Phải đấy, biết công viên Bắc Sơn nhiều người già nên cố tình chạy đến đây bày sạp, không phải là muốn lừa tiền chúng ta thì là gì!"

"Giới trẻ bây giờ hư hỏng thật, không lo học hành đi làm, cứ muốn ăn không ngồi rồi, ôi chao, đây là cái thói gì vậy!"

"Hơn nữa, bói quẻ gì mà dám đòi một nghìn tệ, ông Vương mù bên kia cũng chỉ có năm mươi tệ một lần."

"Đúng vậy, dù ông ta có bói chuẩn hay không thì năm mươi tệ cũng coi như mua sự yên tâm, chứ đâu như cô bé này, vừa tới đã hét giá một nghìn tệ!"

Vệ Miên vốn là người tu luyện, thính giác tốt hơn người bình thường, huống chi mấy ông bà cô chú này không hề hạ giọng.

Kiếp trước cô cũng nhiều lần bị nghi ngờ chỉ vì ngoại hình quá trẻ.

Vì vậy, nghe những lời này cô không hề tức giận, ngược lại còn cười tươi nói: "Các cô, các chú, hay là ai đó bói thử một quẻ, xem cháu nói có đúng không. Quẻ đầu tiên, nếu không đúng thì cháu không lấy tiền."

Phần lớn mọi người nghe nói quẻ đầu tiên không đúng sẽ không lấy tiền đều có chút động lòng.

Một là họ không tin Vệ Miên có thể bói đúng.

Hai là họ nghĩ, đợi cô nói xong, mình chỉ cần bảo “không đúng” là xong

Dù sao chuyện nhà mình ngoài bản thân ra thì ai biết rõ, muốn bịa thế nào mà chẳng được.

Chưa kịp có ai ngồi xuống, một bà cô với mái tóc xù đã nhảy ra đầu tiên.

"Ôi chao, việc nhà tôi tự tôi biết, cần gì cô phải xem. Lừa tiền người già như chúng tôi, không sợ bị báo ứng à!"

Bà cô này vì tuổi tác đã cao, mí mắt sụp xuống, khi nhìn người còn hay nhướng mắt lên, trông rất khó chịu.

"Mấy cô gái trẻ bây giờ thật là không biết tự trọng, còn cả những người quỳ bên đường nói thiếu mấy đồng tiền xe về nhà, gặp lần nào là tôi mắng lần đó. Thiệt tình, mặt mũi của người già trong nhà đều bị các cô làm mất hết rồi, tôi mà là người lớn trong nhà các cô, tôi chẳng còn mặt mũi nào ra đường đâu!"

"Những người như vậy sống làm gì, đã không thể đóng góp cho xã hội thì thà đ.â.m đầu vào tường c.h.ế.t đi còn hơn, đỡ tốn cơm."

Bà cô tóc xù chống nạnh đứng trước quầy của Vệ Miên, nói đến nước bọt văng tung tóe.

Thấy bà ta lên tiếng, những người vốn đang có ý định xem bói đều lùi lại, vẻ mặt có chút ngại ngùng.

Có vẻ bà cô tóc xù này có địa vị khá cao trong số họ.

Vệ Miên thu lại nụ cười trên mặt. Địa vị cao ư? Tốt thôi. Đã tự mình nhảy ra thì bắt đầu tính từ bà ta trước vậy.

Bà cô tóc xù tuy mí mắt đã sụp xuống, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lông mày nhạt và đôi mắt tròn, trông có vẻ là tướng mặt rất bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng sống mũi của bà ta lại sắc như dao, lộ rõ xương, đó chính là “mũi kiếm phong” trong tướng học.

Phụ nữ có tướng mũi này thường chua ngoa, cay nghiệt, thực dụng. Hơn nữa, mặt bà ta to mà mũi lại nhỏ, là tướng khắc chồng điển hình.

Vệ Miên nhìn bà ta hai lần, bỗng nói: "Bác à, tôi khuyên bác nên giữ lời ăn tiếng nói, tích chút đức. Nếu không, nghiệp do miệng tạo ra sẽ báo ứng vào chính con cháu trong nhà."

Bà cô nghe vậy, lập tức nổi giận: "Cô nói vậy là có ý gì? Cô đang nguyền rủa con cháu nhà tôi à?"

Bà ta như nắm được thóp của Vệ Miên, quay lưng lại hô hoán mọi người đến xem.

"Mọi người xem này, con ranh này, tôi vạch trần trò lừa bịp của nó thì nó lại quay ra nguyền rủa cháu tôi!"

"Cháu trai nhỏ nhà tôi mọi người đều thấy rồi, còn nhỏ xíu, có chọc gì nó đâu, thế mà con bé này mồm miệng độc địa—"

"Bác!"

Vệ Miên đột nhiên quát nhẹ một tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bà cô tóc xù vốn đang hô hoán rất lớn.

Không hiểu sao, khi nghe giọng của Vệ Miên, bà ta cảm thấy linh hồn như chấn động.

Lúc này, bà ta ngây ngốc hỏi: "Làm... làm sao?"

Vệ Miên nhìn thấy luồng khí đen u ám đang bao quanh cung tử tức của bà ta, sắc mặt hơi lạnh.

"Bác mau về đi thì hơn, cháu thấy tuyệt đối không sai, trong nhà bác vừa có người qua đời. Nhìn tướng mà đoán, chắc hẳn là cháu chắt trong nhà."

Mấy bà cô đang vây xem nhìn nhau, họ đều quen bà cô tóc xù này, biết nhà bà chỉ có một đứa cháu trai ba tuổi.

Một bà cô mặc váy liền không đồng tình nói: "Cô bé, cô nói vậy thì hơi quá rồi. Bà Phùng đây chỉ có ý tốt, sợ chúng tôi bị lừa, sao cô lại nguyền rủa con cháu người ta!"

Bà cô tóc xù tên Phùng Quế Phân, lúc này cũng đã bình tĩnh lại.

Khi nhận ra Vệ Miên vừa nói gì, bà ta lập tức giơ tay lên định đánh cô.

"Tao cho mày nguyền rủa cháu tao, xem tao có dạy dỗ mày thay bố mẹ mày không!"

Tay của Phùng Quế Phân còn chưa đánh tới thì đã bị ông Trương, người đang vẽ tranh, cản lại.

Ông nghiêm mặt nói: "Phùng Quế Phân, bà làm sao vậy, tuổi đã lớn rồi mà còn so đo với một đứa nhỏ đã đành, giờ còn định động tay động chân à? Bà có ra dáng trưởng bối không vậy?"

Phùng Quế Phân nhìn rõ người đang cản mình là ai, mặt liền cứng lại.

Thật ra bà ta đã để ý ông Trương từ lâu. Ông Trương có điều kiện tốt, vẻ ngoài cũng dễ nhìn, quan trọng là tiền lương hưu cao.

Bạn đời của cả hai người đều đã mất, nên bà ta vẫn luôn ấp ủ ý định muốn sống chung với ông Trương.

Nhưng trong công viên, phụ nữ để ý đến ông Trương không ít, nên đến giờ Phùng Quế Phân bà ta vẫn chưa có cơ hội.

"C-cô ta nói cháu trai tôi mất rồi, Thao Thao rõ ràng đang ngủ ở nhà, lúc tôi đi thì thằng bé vẫn còn khỏe mạnh!"

Trước mặt ông Trương, Phùng Quế Phân không dám lộ ra vẻ chua ngoa, chỉ lắp bắp chỉ vào Vệ Miên để tố cáo.

"Vậy bà cũng không nên..."

"Reng reng reng."

Ông Trương chưa nói xong, điện thoại của Phùng Quế Phân reo lên.

Bà ta lấy ra xem, thấy con trai gọi đến liền vội vàng bắt máy.

"Đại Lượng à, sao vậy?"

"Mẹ! Con nhờ mẹ trông cháu mà mẹ đi đâu vậy, Thao Thao, Thao Thao xảy ra chuyện rồi... hức hức!"

"Xảy ra chuyện gì? Thao Thao đang ngủ ngoan ở nhà mà!"

Phùng Quế Phân không tin, vì khi bà ta đi, đứa bé vẫn bình thường.

"Thao Thao, Thao Thao ngã vào thùng nước, ch-chết đuối rồi... hức hức..."

"Choang!"

Điện thoại rơi thẳng xuống đất, nhưng bàn tay Phùng Quế Phân vẫn giữ nguyên tư thế cầm máy, cả người cứng đờ.

Bà ta lẩm bẩm, giọng run rẩy không tin nổi: "S-sao có thể... Thằng bé không phải, không phải đang ngủ sao?"

Giọng trong điện thoại rất lớn, khiến những ông bà đang đứng xem xung quanh đều nghe rõ.

Mọi người nhìn nhau, nghĩ đến lời Vệ Miên vừa nói, ánh mắt nhìn cô ngay lập tức thay đổi.