Lần này, Khúc Bác Văn chưa kịp hoàn tất việc học ở nước ngoài; việc về nước sớm hoàn toàn xuất phát từ một cuộc điện thoại của Cha Khúc. Ông không nói rõ mục đích là gì, chỉ yêu cầu Khúc Bác Văn trở về ngay lập tức.
Sau khi về nước, Khúc Bác Văn chỉ gọi điện cho Cha Khúc, nhưng không hề về nhà mà tập trung vào dự án riêng của mình.
Điều kỳ lạ là Cha Khúc trước đó tỏ ra nóng lòng muốn con trai về, nhưng khi anh đã trở về nước thì lại không hề thúc giục anh về nhà.
Khúc Bác Văn đã nhờ cô ruột tìm hiểu, và dường như nguyên nhân cuộc gọi của cha liên quan đến căn nhà mặt tiền của gia đình.
Gia đình họ Khúc sở hữu một căn nhà mặt tiền, do tổ tiên bên Mẹ Khúc để lại. Sau này, ông ngoại Khúc dùng nó làm của hồi môn cho con gái.
Vị trí căn nhà vốn không quá đắc địa, nằm gần ngoại ô, nhưng may mắn gần một trường trung học, nên việc cho thuê tương đối thuận lợi.
Ngay cả khi căn nhà mặt tiền không quá lớn, tiền thuê hàng năm cũng đã vào khoảng một trăm nghìn tệ.
Đây là mức giá trước khi Khúc Bác Văn đi du học; sau vài năm, tiền thuê chắc chắn đã tăng lên một chút.
Chỉ dựa vào khoản tiền thuê từ căn nhà mặt tiền này, tuy không thể hoàn toàn nuôi sống cả gia đình bốn người họ Khúc, nhưng cũng giúp họ cải thiện cuộc sống đáng kể.
Mặc dù vậy, để Khúc Bác Văn có thể đi du học, gia đình đã phải bỏ ra không ít công sức.
Trong vài năm ở nước ngoài, Khúc Bác Văn ít khi gọi điện về cho Cha Khúc; nếu có, phần lớn chỉ là vì thẻ sinh hoạt phí sắp hết tiền.
Về sau, khi Khúc Bác Văn theo giáo sư nhận một số đơn đặt hàng, anh bắt đầu có thu nhập riêng, ít dùng tiền trong thẻ hơn. Nhưng khi về nước và kiểm tra, anh mới phát hiện số dư trong thẻ sau nhiều năm chỉ còn chưa đến một trăm nghìn tệ.
Lần này Cha Khúc gọi anh về, Khúc Bác Văn đặc biệt nhờ cô ruột tìm hiểu nguyên nhân.
Hóa ra, căn nhà mặt tiền của gia đình họ Khúc sắp bị giải tỏa.
Khu vực đó ngày càng phát triển, những tòa nhà cũ kỹ tồn tại hàng chục năm nay không còn theo kịp nhịp độ đô thị hóa. Chính quyền đã quy hoạch lại khu vực, dự kiến giải tỏa để xây dựng các tòa nhà cao tầng hiện đại.
Vì nhà họ Khúc là nhà mặt tiền, giá đền bù giải tỏa chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với các nhà dân thường, là một khoản tiền không nhỏ. Với số tiền này, ít nhất có thể đổi được hai căn hộ chung cư có vị trí và khu vực tốt.
Trước đây, căn nhà mặt tiền đứng tên Mẹ Khúc. Bà đã công chứng trước khi qua đời rằng căn nhà này thuộc sở hữu duy nhất của Khúc Bác Văn. Do đó, khi Khúc Bác Văn trưởng thành, quyền sở hữu căn nhà đã chính thức được chuyển sang tên anh.
Khúc Bác Văn vốn nghĩ rằng người nhà không nên quá tính toán, tiền thuê nhà hàng năm do Cha Khúc thu, coi như chi phí sinh hoạt trong gia đình.
Nhưng hôm nay, khi nghe Đại sư nói anh bị kết Minh Hôn, và biết rằng ngoài người nhà ra, không ai có thể nắm được Bát tự của mình, phản ứng đầu tiên của Khúc Bác Văn là: chắc chắn hai mẹ con kia đang âm mưu, mong anh c.h.ế.t sớm.
Nhưng Bao Vân Bình là mẹ kế, làm sao có thể biết chính xác giờ sinh của anh ta? Chẳng lẽ Cha Khúc đã nói cho bà ta biết?
Vậy ra, liệu cha có biết chuyện này hay không?
Lâm Tử Hàng thẳng thắn nói: "Cậu gọi điện cho Chú Khúc đi, nói cho ông ấy biết tình hình. Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của cậu, tôi không tin ông ấy lại khoanh tay đứng nhìn."
Khúc Bác Văn chần chừ, không dám lập tức thực hiện. Anh sợ kết quả mà mình không thể chịu đựng nổi.
Một bên là anh, một bên là vợ con đã đồng hành hơn mười năm; ngay cả mối quan hệ cha con hơn hai mươi năm, anh cũng không thể đoán nổi suy nghĩ của cha mình.
Nhưng lời Lâm Tử Hàng lại khơi lên một tia hy vọng trong anh: nếu cha không biết thì sao? Nếu Bao Vân Bình đã che mắt ông ấy, liệu mình có đang hiểu lầm?
Suy nghĩ miên man khiến Khúc Bác Văn vô thức rút điện thoại ra và gọi cho Cha Khúc, người mà lâu nay anh đã ít khi liên lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảnh khắc cuộc gọi kết nối, hốc mắt Khúc Bác Văn không kìm được đỏ hoe. Nghĩ đến những ngày hạnh phúc khi Mẹ Khúc còn sống, giọng anh ta vô tình nghẹn ngào.
"Ba…"
Cha Khúc nghe máy, như thường lệ, chỉ hỏi con đã ăn cơm chưa. Nhận được lời xác nhận, ông mới hỏi: “Gọi điện về có việc gì à?”
Hai cha con họ vẫn luôn vậy: nếu không có việc gì, họ sẽ không liên lạc. Nhiều năm qua, khoảng thời gian dài nhất mà họ không nói chuyện gần một năm.
Cảm nhận thái độ bình thản không đổi của cha, Khúc Bác Văn tự nhủ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Lòng anh thả lỏng, rồi thăm dò mở lời: "Ba, gần đây có ai hỏi xin Bát tự của con không?"
Cha Khúc lập tức phủ nhận: "Không có. Ai cần cái thứ đó, chẳng đáng ăn chẳng đáng uống, cần làm gì."
Nhưng trong lúc nói câu này, tay ông siết chặt điện thoại hơn bình thường, ánh mắt lóe lên một tia chột dạ, nhanh chóng bị sự giận dữ đè nén.
Nghĩ đến câu hỏi bất ngờ của con trai, tim Cha Khúc đập thình thịch.
Nếu lúc này Khúc Bác Văn đứng trước mặt, anh hẳn sẽ thấy sắc mặt cha đầy khó chịu, thậm chí hơi căng cứng.
Trái tim đang lo lắng của Khúc Bác Văn dịu lại một chút. Anh tự nhủ nếu chuyện này là do Bao Vân Bình làm, mình phải nói sao để cha không nghĩ rằng mình đang cố chia rẽ mối quan hệ giữa họ.
Sau một hồi cân nhắc, anh thận trọng mở lời: "Ba, gần đây con cảm thấy cơ thể không khỏe. Con đã khám nhiều bệnh viện, họ đều nói bình thường, nhưng con vẫn thấy mệt mỏi. Hôm nay Tử Hàng dẫn con đi gặp một Đại sư, Đại sư nói con bị kết Minh Hôn. Ba có nghe về Minh Hôn chưa ạ?"
Cha Khúc nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đáp: "Chưa từng nghe. Mấy cái chuyện hỗn tạp đó… Ta đã dặn con phải tin khoa học, không khỏe thì đi khám bác sĩ, đừng tin những chuyện giả thần giả quỷ."
Nhưng Cha Khúc đâu biết rằng, chỉ riêng cách trả lời vội vã của ông đã khiến người ta nghi ngờ, chưa kể ý tứ tiềm ẩn trong lời nói ấy.
Lòng Khúc Bác Văn chùng xuống, cảm giác như dự đoán của mình đang dần trở thành sự thật khiến anh khó chấp nhận. Anh thở dài, nói tiếp:
"Nhưng con thấy chuyện này khá đáng tin. Đại sư nói chỉ cần bỏ tiền ra là có thể hóa giải Minh Hôn. Vì chuyện này không liên quan đến gia đình, mai con sẽ nhờ Đại sư giúp giải quyết."
Cha Khúc nghe vậy, lập tức lo lắng và cự tuyệt:
"Không được! Ta đã bảo con đừng tin những thứ mê tín phong kiến đó rồi. Trên đời này làm gì có Minh Hôn hay không Minh Hôn gì, con còn đi tìm Đại sư, chẳng phải ném tiền qua cửa sổ sao? Đừng gây chuyện nữa, lãng phí!"
Khúc Bác Văn nhắm mắt lại, cảm giác mâu thuẫn dâng trào. Vừa rồi cha nói không thể tin, giờ lại cấm anh đi giải. Sự thay đổi thái độ quá nhanh khiến anh hoàn toàn nghi ngờ có uẩn khúc ẩn giấu.
"Nhưng gần đây con luôn khó chịu, cơ thể không có sức, lại đổ mồ hôi lạnh, đã ngất xỉu mấy lần rồi."
Trong mắt Cha Khúc lóe lên một tia vui mừng. Khoảnh khắc này, vẻ mặt ông như điên cuồng, như thể ước nguyện bao năm cuối cùng cũng sắp thành hiện thực.
"Không khỏe thì đi gặp bác sĩ, một người không xem được thì xem thêm vài người nữa. Con lớn rồi, chuyện này còn cần ba nói sao? Thôi được, ba còn bận, nói chuyện sau nhé."
Khúc Bác Văn nhìn chiếc điện thoại đột ngột tắt máy, im lặng một lúc, rồi bật cười tự giễu.
Quả nhiên, đây không phải là ảo giác.
Lâm Tử Hàng dù sao cũng là người ngoài, chỉ biết cha bạn mình ít quan tâm đến anh, nghĩ ông cũng giống như phần lớn các bậc cha trên đời, không giỏi thể hiện tình cảm.
Nhưng chỉ có Khúc Bác Văn, người trong cuộc, mới hiểu được thái độ tinh tế của cha dành cho mình.
Anh lờ mờ nhận ra: cha không chỉ thờ ơ, mà còn có phần… chán ghét mình.