Sau khi bà lão xác nhận, người phụ nữ trắng trẻo mập mạp càng thêm nghiến răng:
“Cái thứ miệng mồm như ông, ta đã đẩy ông lên thế nào thì sẽ đẩy ông xuống y như vậy, còn muốn khiến ông bại vong hơn nữa. Không tin thì ông cứ lau mắt mà chờ xem!”
Thương thay cho Thi Thi đáng thương của bà, khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông, vậy mà lại vướng phải một kẻ vô lương tâm đến thế. Con bé cứ thế mà bị đ.á.n.h tan hồn phách, làm mẹ như bà thật sự thấy có lỗi với con.
Chính vì thế, khi Cha Khúc chủ động tìm đến, vợ chồng bà đã mừng rỡ khôn xiết. Bà biết rõ thuật pháp này vốn hại người, nên ngoài chuyện thăng chức như đã hứa, bà còn gửi cho cô bạn học cũ Bao Vân Bình không ít quà cáp, để cô ta tiện bề thổi gió bên tai chồng.
Nào ngờ, mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi, con gái bà đã bị nhà họ Khúc làm cho hồn tan phách tán!
Khi người phụ nữ trắng trẻo mập mạp nói những lời ấy, giọng bà ta đã không còn cố che giấu. Các nhân viên đang lén lút dựng tai nghe bên ngoài, đương nhiên nghe rõ từng chữ một.
Trong chốc lát, bề ngoài ai nấy vẫn ra vẻ chăm chỉ làm việc, nhưng trong các nhóm chat kín đã bùng nổ bàn tán xôn xao.
【Tôi đã nói rồi, Lão Khúc rõ ràng năng lực bình thường, bỗng nhiên được thăng chức chắc chắn có mờ ám gì đó!】
【Đúng vậy, nếu ông ta thực sự có năng lực, thì đã không ngồi ở vị trí này suốt mười mấy năm rồi!】
【Tuyệt quá, từ nay không còn phải nhìn cái bộ dạng cao ngạo của hắn nữa. Mới được thăng chức bao lâu, ngày nào cũng họp, ngày nào cũng họp, như thể không họp thì không thể thể hiện địa vị của mình vậy~】
【Đúng rồi, ngày nào cũng họp, m.ô.n.g tôi ngồi sưng hết cả lên rồi!】
【Hoá ra Lão Khúc được thăng chức là nhờ nịnh vợ Tổng giám đốc à, đúng là vậy, haha lần này chắc hắn chịu rồi】
【Nào, một bài “Lạnh Lẽo” (凉凉) dành tặng hắn.】
【Đêm lạnh lẽo, vì ta mà lòng nhớ nhung thành sông——】
【Hoá thành bùn xuân bảo vệ ta——】
...
Đợi đến khi Tổng giám đốc Đỗ cùng đoàn người giận dữ hầm hầm bước ra khỏi phòng họp, trò nối lời bài hát trên nhóm chat WeChat mới chịu ngừng lại.
Sức tưởng tượng của con người quả thực không có giới hạn. Chỉ dựa vào vài câu nói vô tình lọt ra ngoài và sắc mặt khó coi của những người vừa đi ra, mọi người đã có thể dựng thành một bộ phim yêu hận tình thù dài ba mươi tập.
Cha Khúc chỉnh lại cà vạt, bước ra theo sau, lập tức cảm nhận được những ánh mắt đầy ẩn ý từ khắp nơi đổ dồn vào. Trong lòng ông vừa xấu hổ vừa ngượng nghịu, chỉ thấy thể diện mình đã bị quét sạch.
Nhưng ông còn có thể nói gì đây? Là chính ông chủ động thực hiện giao dịch với người ta, đến mức này mà vẫn giữ được cái ghế Trưởng phòng đã là kỳ tích lắm rồi!
Đúng lúc ấy, một kẻ vốn chẳng ưa ông, lấy cớ đi lấy nước, sáp lại gần, giọng điệu châm chọc không hề che giấu:
“Hứ, cũng chỉ là bám víu mà leo lên được thôi à? Tsk tsk… hổ dữ còn chẳng nỡ ăn thịt con, ông thì đúng là không bằng loài cầm thú.”
Cha Khúc tức giận đến mức mặt mũi tím tái, nhưng vẫn nghẹn họng, không thốt nổi một lời phản bác.
Bọn họ thì biết gì chứ? Khúc Bác Văn vốn dĩ đâu phải con trai ông, lấy đâu ra cái gọi là tình cha con!
Cha Khúc hận không thể hét to lên rằng Khúc Bác Văn vốn chẳng phải con trai mình. Nhưng ông là kẻ sĩ diện, hơn nữa đã làm việc ở đơn vị này hơn hai mươi năm.
Trong công ty còn có vài nhân viên cũ từng là bạn học của ông và mẹ Khúc. Nếu giờ ông thừa nhận sự thật kia, bọn họ chắc chắn sẽ đoán ra ông chỉ là kẻ bị đem ra làm bia đỡ đạn. Đến lúc ấy, ông chẳng những mất sạch danh dự mà còn không còn chút thể diện nào để đứng trong tập thể này nữa.
Nỗi uất hận khiến ông như nghẹn đến phát điên.
Chưa đầy năm phút sau, nhóm chat lớn của công ty bất ngờ có thông báo: ông vì “đức không xứng vị trí” mà bị tước bỏ chức Trưởng phòng.
Trong chớp mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía ông càng thêm lạnh lẽo và khinh bỉ.
Đầu óc Cha Khúc choáng váng, cảm giác sống không bằng chết, thà rằng c.h.ế.t quách đi còn hơn.
...
Cùng ngày hôm đó, Đặng Quân đi ngang qua quầy bán vé số ngoài cổng, thấy họ treo băng rôn ăn mừng quầy vừa trúng giải Nhì Xổ số Phúc Lợi. Lúc này anh ta mới chợt nhớ ra, tờ vé số mình mua hôm kia vẫn chưa kịp dò xem trúng hay không.
Đặng Quân lục lọi khắp người hồi lâu mới lôi ra được mấy tờ giấy nhăn nhúm.
Anh ta vốn chẳng rành mấy thứ này, liền tiện tay đưa tờ vé số cho ông chủ quầy nhờ xem giúp.
Khi ông chủ mặt mày kích động, run run thông báo anh ta trúng giải với số tiền thưởng lên tới hai trăm nghìn tệ, Đặng Quân lập tức đứng hình, sững sờ như bị sét đ.á.n.h ngang tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật sự… trúng giải sao?
Chiều hôm đó, trong cơn phấn khích xen lẫn bàng hoàng, Đặng Quân lái xe đến cầu vượt. Không ngờ, lần này người bày quầy lại không phải ai khác mà chính là lão đạo sĩ hôm trước.
Trên đầu ông ta vẫn quấn băng gạc, vừa trông thấy Đặng Quân đã run rẩy cả người, giọng lắp bắp:
“Này… này… này, sao lại chưa xong nữa?”
Đặng Quân đảo mắt tìm quanh, không thấy bóng dáng Vệ Miên, ánh nhìn lạnh lẽo rơi thẳng lên người lão đạo sĩ. Chỉ một cái liếc ấy đã khiến chân ông ta run lên bần bật.
“Cô gái trẻ hôm đó… đâu rồi?”
Lão đạo sĩ mặt mày ngơ ngác, lúng túng đáp: “Cô gái trẻ nào cơ?”
May mà bà lão bán miếng lót giày bên cạnh biết chuyện, thấy lần này Đặng Quân không giống đến gây sự, liền bước lên nói:
“Cô ấy vốn không phải người bày quầy ở đây, hôm đó chỉ tình cờ ngồi bán hộ thôi.”
“Vậy bà có số điện thoại của cô ấy không?”
Bà lão lắc đầu.
Đặng Quân cúi đầu, rút điện thoại ra, mở lịch sử chuyển khoản hôm đó, thấy mục liên hệ người nhận liền nhấp vào.
Thế nhưng anh ta nhìn trân trân vào khung chat hồi lâu, lại chẳng biết phải gõ gì. Cuối cùng chỉ lặng lẽ thoát ra, không nói thêm câu nào, xoay người lên xe rời đi.
Đợi bóng xe khuất hẳn, Bạch đạo sĩ mới thở phào một hơi dài, cả người như được vớt từ cõi c.h.ế.t trở về. Ông thực sự tưởng mình sẽ phải chồng chất thêm thương tích rồi chứ!
Nghĩ đến cô gái nhỏ mà Đặng Quân vừa nhắc, ông vội quay sang hỏi:
“Cô gái nhỏ nào thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bà lão nhớ rõ chuyện hôm đó, bèn kể lại đầu đuôi một lượt.
Nghe xong, Bạch đạo sĩ lập tức hiểu ngay — đó chắc chắn là Vệ Miên.
Trước đây, Bạch đạo sĩ còn hoài nghi Vệ Miên có thật sự có bản lĩnh hay không. Nhưng vừa rồi chứng kiến, ông cũng phải kinh ngạc bất định. Cậu thanh niên kia trông không giống đến gây chuyện, mà ngược lại, dường như sau khi gặp may mắn lại quay về để xác nhận.
...
Hôm Vệ Miên rời khỏi khách sạn, Khúc Bác Văn vẫn chưa kịp hoàn hồn. Người đi rồi đã lâu, anh ta vẫn chìm trong những suy nghĩ rối ren.
Ngày hôm sau, anh ta lén lút quay về nhà một chuyến, lấy vài sợi tóc trên gối của Cha Khúc. Chỉ sợ chưa chắc ăn, Khúc Bác Văn còn lấy cả bàn chải đ.á.n.h răng của ông.
Tất cả được gửi đến trung tâm giám định ADN, anh ta yêu cầu làm gấp. Nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có kết quả, nhưng đối với Khúc Bác Văn, ba ngày ấy dài dằng dặc như một thế kỷ.
Đến lúc này, anh ta đã bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng sớm có phỏng đoán, chỉ chờ một kết quả cuối cùng để chứng thực.
Cũng khi ấy, Khúc Bác Văn mới chợt nhớ mình còn chưa trả công cho Vệ Miên. Nhưng vị Đại sư kia chưa từng mở miệng báo giá, khiến anh ta không biết phải chuyển bao nhiêu.
Nghĩ đến việc Vệ Miên do Lâm Tử Hàng giới thiệu, Khúc Bác Văn liền gọi điện cho anh ta.
"Lúc Đại sư đưa hồn phách em gái tôi trở về, còn cho con bé hiện thân một ngày rồi làm pháp sự đưa đi đầu thai, cha tôi đã trả hai triệu tệ."
Nghe xong, Khúc Bác Văn cảm thấy chuyện của mình có lẽ không phức tạp đến thế. Nhưng nghĩ lại, dù sao vị Đại sư kia cũng đã cứu mạng anh.
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng anht a quyết định chuyển tám trăm nghìn tệ.
Đừng nghĩ anh ta không có tiền chỉ vì từng du học ở nước ngoài. Thực ra, Khúc Bác Văn chưa từng nghèo.
Trong những năm ở nước ngoài, anh ta vừa học vừa làm, thường được theo giáo sư tham gia các dự án. Lại thêm chuyên ngành liên quan đến lịch sử, anh ta có sở thích lang thang ở các khu chợ đồ cổ để tìm kiếm cơ hội.
Ở Luân Đôn, thứ Sáu nào anh ta cũng ghé chợ đồ cổ Bermondsey. Nhờ đôi mắt tinh tường, nhiều năm nay anh ta mua bán không ít, tích tiểu thành đại, vốn liếng ngày một dày.
Hiện trong tay anh đã có vài triệu tệ — tất cả những điều này, Cha Khúc không hề hay biết.
Khúc Bác Văn vốn không thiếu tiền, căn nhà mặt tiền kia ban đầu anh ta cũng chẳng định tranh giành. Nhưng Cha Khúc lại giở trò, thậm chí muốn lấy cả mạng sống của anh ta.
Đến nước này, nếu còn nhường căn nhà ấy ra, anh ta mới thật sự là kẻ ngốc.
Thứ họ càng muốn, thì anh ta càng phải khiến họ không nhận được dù chỉ một xu.