Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 72: Vướng Phải Không Ít Âm Sát Khí



 

Hôm nay là thứ Bảy, Vệ Miên rảnh rỗi, định bắt tàu điện ngầm đến Phố Phong Thủy.

 

Trên bảng điện tử báo giờ, còn vài phút nữa tàu mới đến. Vệ Miên đứng chờ trên sân ga.

 

Cô cũng dùng điện thoại, nhưng khác với đám thanh niên bây giờ—không đến mức dán mắt vào màn hình từng giây. Thế nên, trong khi mọi người xung quanh đều cúi đầu bận rộn lướt mạng, chỉ có Vệ Miên lặng lẽ đứng yên.

 

Một người đàn ông trung niên mặc vest đi từ xa lại gần, lọt vào tầm mắt cô. Theo thói quen, Vệ Miên khẽ liếc nhìn.

 

Đó là một người đàn ông vóc dáng tầm thước, khoảng ngoài ba mươi, diện mạo nhã nhặn, có nét khôi ngô. Nhưng trên đầu lại quấn một vòng băng gạc, cánh tay trái bị cố định bằng nẹp, toàn thân bao phủ bởi một lớp âm khí lạnh lẽo.

 

Tuyến tàu điện ngầm này đi qua Phố Phong Thủy. Trước đây, mỗi lần ghé qua, Vệ Miên đều dễ dàng bắt gặp những người vướng sát khí. Cũng chẳng lạ—những kẻ hay ra vào phố đó đa phần đều có sở thích sưu tầm đồ cổ.

 

Không chỉ là mấy món cũ kỹ đào từ lòng đất lên, mà đôi khi còn là đồ tùy táng, thứ vốn ngấm đầy khí âm. Cầm giữ trong tay những vật này, sớm muộn cũng bị sát khí quấn thân.

 

Tiếp xúc lâu ngày, trên người ắt sẽ nhiễm một ít sát khí, đặc biệt là ở bàn tay.

 

Chỉ cần sát khí không quá nặng thì phơi nắng thường xuyên là có thể hóa giải. Nhưng nếu người vốn dương khí yếu mà lại dính phải, e rằng sẽ gặp xui xẻo suốt một thời gian dài.

 

Ban đầu, Vệ Miên cho rằng người đàn ông kia cũng chỉ giống như những tay buôn đồ cổ khác, sát khí trên người đến từ những món vật cũ. Thế nhưng khi quan sát kỹ hơn, cô liền nhận ra có điều bất thường.

 

Người đàn ông ấy tên Trần Đại Bằng, hiện đang kinh doanh một cửa hàng đồ cổ vừa tầm trên Phố Phong Thủy.

 

Lúc này, anh ta cau mày, liên tục gọi điện thoại:

 

“Chỉ giao cho cậu một việc nhỏ thôi mà cũng khó khăn đến vậy sao? Trước đây ngày nào cậu chẳng oai phong, người này cũng quen, người kia cũng thân. Mấy khoản chiêu đãi lặt vặt đó cậu thanh toán với tôi không biết bao nhiêu lần rồi. Ai cũng là bạn cậu cả, thế mà giờ tôi nhờ cậu tìm một Đại sư thực thụ thì lại không làm nổi?”

 

Nghe câu trả lời từ đầu dây bên kia, sắc mặt Trần Đại Bằng càng thêm khó chịu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

 

“Cậu còn dám mở miệng nói mấy người cậu đã dẫn tới à? Cậu chắc chắn không phải cố ý đưa đám rảnh rỗi tới gây khó dễ cho tôi chứ? Làm cái trò đồng cốt nhảy nhót cả nửa đêm, rốt cuộc chẳng có tác dụng quái gì! Đêm đó mọi chuyện vẫn y nguyên. Đừng vòng vo với tôi nữa, tôi chỉ hỏi: cậu tìm được hay không?”

 

“Lúc đầu sao cậu không nói rõ? Không có kim cương thì đừng ôm đồ sứ vào người! Giờ thì hay rồi, đến uống nước tôi cũng thấy nghẹn họng, cậu bảo tôi còn dám lái xe không? Hôm qua tôi đã tông xe bốn lần liền, ai biết hôm nay có khi còn mất mạng nữa?”

 

Vệ Miên quan sát tướng mạo người đàn ông. Người này buôn bán đồ cổ, tính khí nóng nảy dễ cáu giận, nhưng bản chất lại thẳng thắn, coi trọng chữ tín.

 

Tuy thường cãi vã với vợ vì nóng tính, song tình cảm vợ chồng vẫn rất gắn bó, tướng diện cũng là loại chung thủy.

 

Thế nhưng lúc này, Ấn Đường giữa hai hàng lông mày của anh ta tối sầm, khí đen vần vũ quanh người. E rằng đúng như anh ta vừa nói trong điện thoại — gần đây quả thật vận rủi liên miên.

 

Đúng lúc tàu sắp đến, Trần Đại Bằng liền dừng bước. Anh ta khẽ cựa cánh tay đang bó nẹp, đau đớn khiến gương mặt méo mó trong thoáng chốc, rồi lại tiếp tục nghiến giọng trong điện thoại:

 

“Tôi không cần biết! Thầy nào, pháp môn gì cũng phải thử cho tôi. Chuyện tiền bạc, xem xong rồi tính!”

 

“Ai bảo lần trước tôi không trả tiền? Tôi không trả thì đã sao? Cái bùa mà ông ta làm chẳng có tác dụng quái gì, tại sao tôi phải bỏ tiền? Tôi còn chưa mắng ông ta làm phí thời gian của tôi là đã nể mặt lắm rồi!”

 

“Tôi, Trần Đại Bằng, không hề thiếu tiền. Nếu thực sự có hiệu nghiệm, đừng nói một trăm nghìn, một triệu tôi cũng trả được! Nhưng nếu cái bùa xoay vận vớ vẩn đó chẳng có chút tác dụng nào, thì xin lỗi, tôi sẽ không bỏ ra một xu!”

 

Anh ta nói lớn tiếng, vẻ mặt hầm hầm dữ dội, khiến những người đứng xung quanh đều cau mày né tránh. Chẳng mấy chốc, khu vực ấy chỉ còn lại anh ta và Vệ Miên.

 

Vệ Miên vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích.

 

Trần Đại Bằng lại lải nhải thêm vài câu với người ở đầu dây bên kia, đến khi tàu điện ngầm tiến vào ga mới chịu cúp máy.

 

Hôm nay là thứ Bảy, trên tàu khá đông đúc, nhưng vừa qua một trạm, cặp tình nhân ngồi cạnh Vệ Miên đã xuống, để lại hai chỗ trống.

 

Vệ Miên và Trần Đại Bằng gần như cùng lúc ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trần Đại Bằng thấy bên cạnh mình là một cô gái trẻ. Nghĩ đến những tin tức ồn ào gần đây liên quan đến tàu điện ngầm—nào là thanh niên xấu quấy rối thiếu nữ, nào là rõ ràng không quấy rối nhưng vẫn bị vu oan.

 

Anh ta đang bị vận xui đeo bám, sợ bị hiểu lầm, nên cố ý nhích người sang phía bên kia ghế.

 

Vệ Miên bất giác mỉm cười, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

 

Có lẽ đây cũng xem như một cơ duyên, cô liền nhẹ giọng nhắc nhở:

 

“Ông Trần, vận thế vốn là do trời định, có lúc thịnh lúc suy, điều đó rất bình thường. Nhưng những xui xẻo bất thường thế này, không phải chỉ cần đổi vận đơn giản là có thể hóa giải, mà cần phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ.”

 

Trần Đại Bằng nghe vậy liền cau mày, giọng gắt gỏng:

 

“Nguyên nhân gốc rễ cái gì? Mấy thứ này làm gì có gốc rễ mà tìm. Cô gái nhỏ không hiểu thì đừng nói bừa! Vận may vốn huyền bí, ai mà kiểm soát được. Tôi chỉ là dạo này đen đủi hơn, tìm một vị Đại sư giải xui là tự nhiên sẽ ổn thôi!”

 

Vệ Miên hơi nhíu mày:

 

“Dương khí của ông không đủ, lại còn vướng phải âm sát khí, vận thế xuống thấp, hỏa khí suy (tinh thần sa sút). Đây đều là phản ứng dây chuyền, còn nguyên nhân gốc rễ thực ra là—”

 

Cô còn chưa nói hết câu, Trần Đại Bằng đã đỏ mặt tía tai. Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, rồi tức giận cắt ngang:

 

“Cái gì mà dương khí không đủ! Cô không biết thì đừng nói bậy bạ ở chốn công cộng thế này!”

 

Cảm nhận được những ánh mắt lén lút từ xung quanh, Trần Đại Bằng xấu hổ lẫn tức giận, trừng Vệ Miên một cái như muốn cảnh cáo.

 

Vệ Miên bất đắc dĩ thở dài, thật chẳng hiểu sao người đời luôn thích đem “dương khí” gắn với mấy chức năng nhạy cảm nào đó.

 

Nhưng hôm nay tâm trạng cô khá tốt, nên chỉ mỉm cười, không chấp.

 

“Tôi xem tướng mặt ông, vận thế tuy chưa thể gọi là hanh thông nhưng cũng không hề tệ. Việc kinh doanh chắc chắn liên quan đến đồ cổ. Có điều, hiện tại Ấn Đường của ông tối sầm, sát khí quấn thân. Mà sát khí này không phải từ đồ cổ, mà giống như bị âm hồn quấy nhiễu. Nếu không giải quyết, e rằng tình trạng sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng.”

 

Nghe vậy, Trần Đại Bằng lại càng phản cảm, trong lòng thầm khinh thường.

 

Càng nói càng vớ vẩn! Cô gái nhỏ tuổi chưa bao nhiêu, cũng bày đặt bắt chước người ta xem tướng bói mệnh, không biết tự soi gương xem mình có cái “tướng” đó chưa?

 

Trong mắt anh ta, một “Đại sư” thực thụ phải là người tóc bạc, râu dài, phong thái đạo cốt. Còn cái cô nhóc trẻ măng này, dù có muốn gạt người thì cũng nên chịu khó hóa trang cho giống đi chứ!

 

Hơn nữa, anh – Trần Đại Bằng – vốn mở tiệm đồ cổ ngay trên Phố Phong Thủy, gặp không ít thầy phong thủy, đạo sĩ. Người nào cũng phải ngoài bốn mươi, uy nghiêm và khó tiếp cận. Chứ loại “mặt còn búng ra sữa” như Vệ Miên, anh ta chẳng buồn tin.

 

Nói cho cùng, tính khí Trần Đại Bằng nóng nảy, ăn nói thẳng thừng, trước đây từng lỡ miệng đắc tội với một vị phong thủy sư. Sau đó dẫu đã hạ mình đến xin lỗi, vị kia cũng chẳng thèm cho anh ta sắc mặt dễ chịu.

 

Hơn nữa, vị phong thủy sư kia vốn hẹp hòi, lại còn tung tin ra ngoài không ít, nói ông chủ Trần khinh người này nọ.

 

Vốn dĩ cửa hàng đồ cổ của Trần Đại Bằng đã ít buôn bán đồ phong thủy, giờ thì tuyệt giao hẳn.

 

Cũng vì vậy, đến khi thật sự gặp chuyện, anh ta mới nhận ra mình chẳng biết tìm ai để giải quyết.

 

Trần Đại Bằng thừa hiểu những tai ương gần đây của mình chắc chắn có liên quan đến phương diện đó, nên mới nhờ em vợ giúp tìm người.

 

Ai ngờ thằng nhóc đó thường ngày thì khoe khoang đủ điều, nào là quen rộng, nào là bản lĩnh, cuối cùng lại chẳng làm nổi một việc cỏn con.

 

Anh ta – Trần Đại Bằng – tuy không nghèo, nhưng cũng đâu phải vung tiền bừa bãi. Tiền của anh ta chẳng từ trên trời rơi xuống, sao có thể dễ dàng nộp cho bất kỳ kẻ lừa đảo nào. Ngay cả một cô gái nhỏ cũng dám nhảy vào thử kiếm chác?

 

Vệ Miên chỉ nói được đến đó, thấy đối phương cứng đầu không tin, cô cũng chẳng buồn giải thích thêm.