Sáng hôm sau, vừa ra khỏi khu dân cư, Vệ Miên đã thấy xe của Chu Kiến Dân đợi sẵn bên đường.
Người ngồi trên xe vừa thấy bóng dáng Vệ Miên đã vội vàng xuống đón. Tiêu Chí Minh cũng theo sau, ánh mắt dừng lại trên cô gái nhỏ đang chậm rãi bước tới với gương mặt mộc.
Cô ấy có đủ hai mươi tuổi chưa nhỉ? — trong lòng Tiêu Chí Minh thầm đoán tuổi.
Vệ Miên mặc một bộ đồ thể thao đen trắng, tóc búi củ tỏi đơn giản. Khuôn mặt tròn nhỏ vẫn còn nét bầu bĩnh, trắng trẻo mà xinh xắn.
Ánh mắt ông thoáng hiện lên chút nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ lễ nghĩa chu toàn, thái độ không có chỗ nào để chê.
Vệ Miên chỉ khẽ gật đầu chào.
Tối qua, Chu Kiến Dân đã kể rõ mọi chuyện với Tiêu Chí Minh. Hai người họ quen biết hơn mười năm, mà Lão Chu luôn là người đáng tin cậy. Với thân phận của ông ấy, chắc chắn không đến mức lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Vì thế, lúc này dù trong lòng Tiêu Chí Minh vẫn còn hoài nghi khi nhìn khuôn mặt non nớt kia, ông cũng chỉ biết giấu kín suy nghĩ, trên đường đi vẫn giữ vẻ niềm nở, trò chuyện coi như vui vẻ.
Tiêu Chí Minh vốn cũng có chút hiểu biết về Phong Thủy. Lần này mời Vệ Miên đến, ông đã cho toàn bộ nhân viên nghỉ trước một ngày. Dù sao hiện tại công ty cũng chẳng có đơn hàng nào, nhân viên có đi làm hay không thì công ty vẫn lỗ.
Nói cách khác, hôm nay trong công ty, ngoài Tiêu Chí Minh, chỉ còn lại trợ lý của ông.
"Đại sư, đây là tòa nhà văn phòng của công ty chúng tôi. Tôi đưa cô lên bây giờ được chứ?"
Vừa lúc vài người xuống xe, Tiêu Chí Minh đã chỉ tay về phía tòa nhà bên cạnh.
Vệ Miên giơ tay ra ngăn lại, "Khoan, chưa lên vội. Tôi muốn khảo sát xung quanh công ty trước."
Tiêu Chí Minh lập tức hiểu ý, vội dẫn Vệ Miên đi quanh khu vực.
Công ty của ông chiếm trọn một tầng trong tòa nhà văn phòng. Hai người đi theo cô vòng quanh, nhưng tạm thời Vệ Miên không phát hiện ra vấn đề gì.
Thông thường, nếu xung quanh tòa nhà tồn tại Phong Thủy xấu, ảnh hưởng sẽ lan rộng, không chỉ tác động riêng đến công ty Tiêu Chí Minh, vì tòa nhà còn có nhiều công ty khác.
Hoặc cũng có thể có người sắp đặt một trận Phong Thủy cố ý hãm hại công ty.
Nhưng hiện tại, Vệ Miên không phát hiện dấu hiệu nào khả nghi.
Ba người vừa quay lại gần xe, thì một chiếc SUV màu đỏ bất ngờ dừng lại trước mặt.
Cửa xe mở ra, một chàng trai trông khoảng hai mươi tuổi nhảy xuống.
Cậu ta mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, ngoại hình sáng sủa, khuôn mặt điển trai. Thấy Tiêu Chí Minh, anh cười toe toét nói: "Bố, bố không phải nói muốn tìm Đại sư sao? Con đã tìm được người bạn mới quen rồi, cậu ấy chính là Phong Thủy sư!"
Vừa dứt lời, từ ghế phụ lại bước xuống một thanh niên khác, mặc đồ thể thao màu xanh lá cây cùng kiểu. Hai người trông xấp xỉ tuổi nhau, ăn mặc thời thượng.
Tiêu Chí Minh nhìn con trai, rồi nhìn người được gọi là "Đại sư", cảm thấy còn không đáng tin bằng Vệ Miên, không nhịn được liền sa sầm mặt quát: "Hỗn xược!"
Tiêu Nhất Bân vốn quen bị bố quát, không để tâm, vỗ n.g.ự.c tự tin nói: "Thật mà, bố. Người bạn mới quen này của con cực kỳ giỏi. Trịnh Đại sư bố biết chứ? Trịnh Hạo là cháu nội của Trịnh Đại sư đấy!"
Chàng trai mặc đồ xanh cũng cười tươi theo: "Chào chú Tiêu, cháu là Trịnh Hạo!"
Trịnh Đại sư? Trịnh Hạo?
Tiêu Chí Minh tất nhiên biết đến tên này. Trong giới Phong Thủy ở Thanh Bình, ít ai không biết Trịnh Đại sư nổi tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Đại sư đã sáu mươi tuổi, vì làm Phong Thủy sư lộ quá nhiều cơ mật, sức khỏe không tốt, gần đây càng già nhanh, hiếm khi ra ngoài xem Phong Thủy.
Hiện tại người hoạt động nhiều nhất trong nhà họ Trịnh là con trai của Trịnh Đại sư, Trịnh Khai Nguyên, nhưng người này cực kỳ khó mời, Tiêu Chí Minh không quen biết gì để tiếp cận.
Lúc nghe nói chàng trai mặc đồ thể thao màu xanh trước mặt là cháu nội của Trịnh Đại sư, ánh mắt đ.á.n.h giá của Tiêu Chí Minh không khỏi dán chặt lên Trịnh Hạo.
Nhưng càng nhìn, ông càng nghi ngờ. Vẻ khoác vai bá cổ của chàng trai với con trai ông trông chẳng giống mới quen chút nào, hơn nữa cách ăn mặc này, nhìn ra dáng một thiếu niên trung nhị, hơi ngớ ngẩn.
Tiêu Nhất Bân khoác tay lên vai Trịnh Hạo, ghé sát cười hì hì: "Ê anh em, lát nữa cậu phải ra tay thể hiện cho bố tớ xem, để ông ấy đỡ cứ nói tớ không đứng đắn, suốt ngày kết giao với bè bạn xấu!"
Trịnh Hạo cũng cười ha hả, phối hợp hạ giọng: "Bố cậu trông nghiêm túc thật đấy, giống như ông già nhà tớ vậy. Không biết họ có tật thích lạnh lùng không nữa. Yên tâm đi anh em, lát nữa đảm bảo ông ấy lác mắt."
Nói xong, Trịnh Hạo không nhịn được hất cằm, tự cho là rất đẹp trai, vuốt tóc đầy tự tin.
Chẳng qua là xem Phong Thủy thôi mà, cậu đã học bao nhiêu năm rồi, chút Phong Thủy của một công ty chẳng lẽ làm khó được cậu sao? Câu quảng cáo đó nói sao ấy nhỉ, so easy~
Trịnh Hạo là đích tử của Thiên Sư Trịnh gia, từ nhỏ đã theo Trịnh Đại sư học tập. Chỉ là cậu hiếu động, khó mà tĩnh tâm; học mười mấy năm, cũng chỉ thành thạo việc xem Phong Thủy, trừ khử cô hồn dã quỷ thôi.
Còn những Lệ quỷ đã nhiều năm, cậu chẳng dám lại gần, nếu không tự mình phải bỏ mạng.
Lần này, cậu đi chơi gặp Tiêu Nhất Bân, hai người tính cách tương đồng, hợp cạ nhau, nhanh chóng trở thành anh em thân thiết. Nói chuyện tự nhiên cũng đề cập đến gia đình của nhau, Tiêu Nhất Bân mới biết Trịnh Hạo là người của Thiên Sư Trịnh gia.
Vừa hay công ty nhà Tiêu gần đây gặp vấn đề, Tiêu Nhất Bân nói tình hình, Trịnh Hạo lập tức vui mừng. Xem Phong Thủy chuyện này, cậu làm được mà, vì thế mới có cảnh tượng trước mắt này.
Tiêu Chí Minh lúc này hơi khó xử, một bên là Phong Thủy sư được bạn bè giới thiệu, một bên là cháu nội của Phong Thủy sư nổi tiếng; mời ai xem cũng có vẻ đắc tội bên kia.
"Chuyện này—"
Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, ánh mắt của Tiêu Nhất Bân đã dán vào Vệ Miên. Thực ra ban nãy cậu đã nhìn thấy, nhưng bên cạnh ông già đứng một cô gái trẻ, cậu tự nhiên muốn xem kỹ hộ mẹ.
Đợi Vệ Miên quay người lại, Tiêu Nhất Bân lập tức sáng mắt.
"Bố, cô gái xinh đẹp này là ai vậy? Sao bố không chịu giới thiệu cho con?"
Cậu cười hềnh hệch lại gần.
Tiêu Chí Minh thoáng ngượng nghịu, ông cũng không biết giải thích thân phận của Vệ Miên thế nào, nhưng đã mời người ta đến rồi, giờ không cho con trai xem cũng không phải phép.
"Đây là Vệ Đại sư, do chú Chu con giúp mời đến. Trước đây cô ấy đã xem Phong Thủy cho nhà chú Chu con rồi."
"Thật sao? Vậy thì giỏi thật!"
Lúc này, không chỉ Tiêu Nhất Bân ngạc nhiên, ngay cả Trịnh Hạo cũng không kìm được, quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Miên, thần sắc mang theo hai phần nghiêm túc.
Vệ Miên nhìn thấy linh khí nhàn nhạt quanh Trịnh Hạo, liền nhận ra cậu là người tu đạo. Đây là lần đầu tiên cô gặp một đồng nghiệp đúng nghĩa kể từ khi đến thế giới này, không tránh khỏi việc phải nhìn kỹ vài lần.
Hơn nữa, nói cậu ta là cháu nội của Trịnh Đại sư… Trịnh Đại sư?
Chẳng lẽ là Trịnh Đại sư từng bán bùa hộ mệnh ở Chí Viễn Trai sao?
Nhớ đến những lời ca ngợi của nhân viên cửa hàng về ông ấy và vị trí của gia tộc, Vệ Miên càng tò mò hơn về Trịnh gia.