“Cái gì?” Mẹ Nguyễn vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Con đưa cho nó đều là hàng đặt riêng, nó còn chê? Không mặc đồ nhà họ Nguyễn thì mặc cái gì? Nó lấy đâu ra tiền? Mẹ bảo con gọi đội trang điểm tới giúp nó, nó cũng từ chối à?”
Thực ra, Nguyễn Như Mạn chưa từng nói gì với Giang Hoài Tuyết, nhưng lúc này không chút ngần ngại mà gật đầu xác nhận: “Chị ấy nói, chị không phải họ Nguyễn, không cần dùng đồ của nhà họ Nguyễn.”
Mẹ Nguyễn nhớ lại trước đây Giang Hoài Tuyết từng nói những lời lạnh nhạt kiểu “không có duyên với nhà họ Nguyễn” nên lập tức tin vào lời con gái.
“Nó thật là… Lớn lên ở nông thôn đúng là không được dạy dỗ, không biết điều đã đành, lại còn không biết tốt xấu. Buổi tiệc hôm nay quan trọng như vậy, nó không chỉ mất mặt mình mà còn làm mất mặt cả nhà họ Nguyễn và nhà họ Tạ.”
Tạ Hiên nghe nãy giờ, cuối cùng cũng hiểu họ đang nói về cô con gái ruột bị ôm nhầm của nhà họ Nguyễn. Anh ta vốn chẳng hứng thú với kiểu con gái quê mùa, liền nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu ạ. Nếu lát nữa cô ta ăn mặc không phù hợp, thì cho người đưa lên lầu nghỉ, không ảnh hưởng gì.”
Mẹ Nguyễn gật đầu, sắc mặt vẫn không vui: “Cũng chỉ còn cách đó. Biết thế này, sớm muộn gì cũng không nên cho nó xuất hiện…”
Bà ta chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng ồn từ đám đông phía trước cắt ngang.
Ba người họ đang đứng quay lưng về phía cửa đại sảnh trò chuyện, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi xung quanh. Lúc này mới phát hiện cả khán phòng vốn náo nhiệt bỗng chốc rơi vào im lặng đến kỳ lạ.
Cả một không gian rộng lớn, không còn ai trò chuyện thậm chí tiếng đàn piano cũng đã ngừng lại.
Toàn bộ mọi người như thể bị cướp đi ngôn ngữ, chỉ biết ngơ ngác dõi mắt nhìn người vừa bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là một cô gái đẹp đến mức không thể dùng lời mà miêu tả.
Cô mặc một chiếc váy dài chất liệu lụa mỏng nhẹ như mây, tay áo được bao quanh bởi viền lông vũ, sắc lam đậm nhạt chuyển dần như bầu trời đêm đầy sao, từ n.g.ự.c kéo dài xuống đến chân. Dải thêu họa tiết mây lượn quanh vòng eo, tôn lên đường cong mềm mại quyến rũ đến mơ hồ khiến người nhìn không khỏi xao động.
Chiếc cằm thanh tú đầy khí chất dẫn đến chiếc cổ cao trắng ngần, xương quai xanh mảnh mai lại lộ ra nét gợi cảm đầy mê hoặc.
Tựa như sau một dãy núi cao là vực sâu hút gió, thân hình cô với những đường cong đầy mê hoặc khiến người ta vừa đỏ mặt vừa tim đập thình thịch, thậm chí nảy sinh suy nghĩ tội lỗi muốn thử xem vòng eo đó có thể ôm trọn bằng một tay hay không.
Phần eo là điểm nhấn nổi bật nhất trong chiếc váy lam, từ đó làn váy tung bay, tầng tầng lớp lớp tựa như dải ngân hà đang chuyển động, chuyển từ màu đậm đến nhạt, theo từng bước chân của cô mà ánh sáng phản chiếu lấp lánh như sao trời. Giữa khung cảnh xa hoa tráng lệ, giữa muôn hình vạn trạng váy áo lộng lẫy, không ai có thể sánh được với mái tóc đen nhẹ uốn, đôi môi đỏ mọng, và đôi mắt trong veo như chứa cả ánh trăng và tinh tú của cô.
Đó là vẻ đẹp kinh diễm động lòng người, khiến người ta quên cả hít thở.
Ngay cả những chùm đèn pha lê xa hoa của khách sạn Thiên Sơn cũng trở nên ảm đạm dưới ánh mắt thoáng liếc của cô.
Chỉ cần ánh mắt cô quét qua nơi nào, nơi đó liền vang lên những tiếng hít thở không thể kiềm chế nổi. Có người thậm chí còn bị chảy m.á.u mũi vì quá chấn động, che mặt lại mà vẫn không rời được ánh mắt khỏi cô.
Trong không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng cô gái ấy mở lời hỏi một phục vụ đứng gần, giọng nói thanh thanh trong trẻo như tiếng ngọc va nhau: “Tôi là Giang Hoài Tuyết, xin hỏi chỗ ngồi của tôi ở đâu?”
Chưa từng được huấn luyện để đối diện với mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, nhân viên phục vụ dù đã làm trong nhiều sự kiện lớn, vẫn không khỏi giật mình lùi lại vài bước, mặt đỏ bừng từ cổ đến tai.
Anh ta vội dời ánh mắt, nhìn chằm chằm xuống đất, đầu óc rối loạn đến mức nói năng cũng lắp bắp: “Giang… Giang gì cơ ạ? Xin lỗi, phiền… phiền tiểu thư lặp lại tên một lần nữa.”