Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 54



Giang Hoài Tuyết nhìn meme hài hước nét vẽ đơn giản kia, lại liên tưởng đến biểu cảm vừa rồi của Ông Vịnh, không nhịn được mà phá lên cười.

Sau khi bị ông Vịnh "tấn công" bất ngờ, cuộc trò chuyện về đề tài "xinh đẹp hay không" cũng bị ngắt ngang. Hai người nhanh chóng quay trở lại sảnh yến tiệc - đã đến lúc phải xuất hiện một chút rồi.

Chỉ là... lúc ra khỏi toilet, cả hai lại quên mất một "cái đuôi nhỏ" đã đi theo từ trước - người này lúc này đang lén lút núp ở khúc cua hành lang.

Vừa thấy Giang Hoài Tuyết bước ra, anh ta lập tức lao đến trước mọi người, đứng chắn ngay trước mặt cô.

Quanh đó lập tức vang lên một loạt tiếng hít thở.

Giang Hoài Tuyết nhìn chàng trai trẻ trước mặt, ánh mắt dừng lại ở vầng trán của anh ta một chút.

“Anh là ai?”

Chàng trai kia có vẻ lúng túng, đỏ mặt, lắp bắp trả lời: “Tôi… Tôi tên Cảnh Dư Hạo, nhà tôi làm trong ngành thực phẩm… Cảnh Thị Thực Nghiệp.”

O M G. Cảnh Dư Hạo mặt đỏ như gấc, không dám nhìn thẳng Giang Hoài Tuyết, báo danh kiểu này xong mới sực nhớ… giới thiệu vậy chả có gì đặc biệt cả!

Lập tức anh ta nhớ ra có một nữ sinh từng theo đuổi anh ta trước kia đã nói: tên anh ta rất văn chương, nghe như trong thơ vậy.

Thế là anh ta vội vã bổ sung: “Là cái ‘Hoàng lâu cảnh đêm, vì dư thở dài’—chữ ‘Cảnh’, chữ ‘Dư’, chữ ‘Hạo’ trong câu thơ đó!”

Anh ta tưởng thế là cực kỳ có văn hóa, phân biệt được với mấy tên thiếu gia ăn chơi khác. Nhưng không ngờ… Giang Hoài Tuyết bỗng… thở dài.

Cảnh Dư Hạo hoảng hốt: “Tôi… tôi nói gì sai à?”

Giang Hoài Tuyết im lặng một chút, rồi nhẹ giọng: “Nén bi thương.”

Mễ Bình: “???”

Cảnh Dư Hạo: “A…?”

Ủa gì kỳ vậy? Chưa kịp thổ lộ gì mà đối phương đã bảo “nén bi thương” rồi???

Cảnh Dư Hạo không biết đây là phong cách từ chối "liếm cẩu" kiểu mới hay gì nữa...

Giang Hoài Tuyết quay sang hỏi Mễ Bình: “Có gì để viết số điện thoại không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mễ Bình theo phản xạ lắc đầu, rồi chợt nhớ ra: “À! Son môi, dùng son được không?”

“Được.” Giang Hoài Tuyết nhận lấy thỏi son, rút chiếc khăn tay từ người Cảnh Dư Hạo, viết lên đó một dãy số.

Cô đưa trả lại khăn cho anh ta: “Nếu sau này có chuyện gấp, có thể liên hệ với tôi.”

Cảnh Dư Hạo còn chưa kịp mừng vì được nữ thần cho số, đã thấy cô nhìn anh ta với vẻ mặt… thương hại.

“Bây giờ nếu anh còn kịp thì nên gọi điện về cho mẹ anh đi. Tuy không chắc là còn kịp...”

Cảnh Dư Hạo đơ người.

Anh ta theo bản năng nhìn đồng hồ. 18:46. Giờ này bố mẹ chắc vẫn đang ăn cơm mà? Gọi về làm gì? Giang Hoài Tuyết nói vậy là ý gì?

Mễ Bình cũng cảm thấy khó hiểu: “Hoài Tuyết, cậu vừa nói… Ý cậu là…?”

Giang Hoài Tuyết gật đầu: “Đúng như cậu nghĩ đó.”

Mễ Bình khiếp sợ: “Sao mà được? Ý cậu là mẹ anh ta… mới vừa có chuyện gì sao?”

Giang Hoài Tuyết hạ giọng giải thích: “Trong tướng học, hai bên trán tương ứng với bố mẹ. Thái dương là mặt trời, mặt trăng tượng trưng cho âm dương, tức bố mẹ. Khi mình nhìn thấy anh ta, trán hơi lõm, chân mày trễ, sắc khí u ám - đó là dấu hiệu bố mẹ đang gặp nguy, mà khả năng cao là mẹ.”

Mễ Bình bắt đầu hiểu được một chút: “Nhưng chỉ như vậy thì chưa thể chắc chắn chứ?”

“Đúng, ban đầu chưa thể chắc chắn.”

Cả hai đang quay lại đại sảnh yến tiệc. Giang Hoài Tuyết dừng kể một lát để đổi vị trí ngồi.

“Nhưng sau đó, anh ta nói một câu khiến mình xác định chắc chắn.”

Mễ Bình nhíu mày: “Chỉ là tự giới thiệu thôi mà? Có nói gì đâu?”

“Chính là câu giới thiệu đó.” Giang Hoài Tuyết lặp lại: “Anh ta nói tên mình lấy từ câu thơ ‘Hoàng lâu cảnh đêm, vì dư thở dài’. Đó là một câu trong bài [Vĩnh ngộ nhạc - Bành thành dạ túc Yến Tử lâu] của Tô Thức.”

Mễ Bình hơi ngượng: “Nghe tên thấy quen quen… mà hình như chưa học đến…”

Giang Hoài Tuyết tiếp lời:“Bài từ này là Tô Thức viết khi đang làm tri châu Từ Châu, một đêm ngủ lại Yến Tử Lâu, tỉnh mộng rồi cảm khái thời thế, thể hiện sự buồn thương, tiếc nuối vì đời người ngắn ngủi như giấc mộng.”

Mễ Bình bắt đầu thấy như đang quay lại tiết ngữ văn cấp 3.