Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 59



Lúc ông ta chưa mở mắt, trông già nua tóc bạc, tầm sáu bảy mươi tuổi. Nhưng khi mở mắt ra, tinh thần lập tức biến đổi hoàn toàn, cứ như trẻ lại hai chục tuổi.

Đôi mắt sắc bén như tia điện, trong tích tắc đã quét khắp sảnh khách sạn qua khe cửa chưa đóng hẳn.

Người đẩy xe lăn – hẳn là đồ đệ – thấy vậy liền hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì không ổn sao?”

Ông cụ nhíu mày: “Vừa nãy tôi cảm nhận được một luồng khí rất quen, có vẻ giống với người từng phá chú của tôi lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống…”

Suy nghĩ một lát, ông ta ra lệnh: “Cậu đi điều tra xem những ai vừa vào khách sạn gần đây, tra rõ thân phận từng người.”

“Dạ, sư phụ.”

“Phía Đế Kinh có tin tức gì chưa? Tạ Đức Dũng điều tra được ai phá chú chưa?”

“Bẩm sư phụ, bên đó nói vẫn chưa có manh mối.”

Ông cụ nhắm mắt lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Toàn lũ vô dụng!”

Cả thang máy lập tức cúi đầu im re, không ai dám thở mạnh.

Trước đó, Tạ Trọng Diên đã nói với Giang Hoài Tuyết rằng khu Bích Đào Viện đã chuẩn bị xong, có thể dọn đến bất cứ lúc nào nhưng đến hôm nay cô mới là lần đầu ghé thăm.

Xe còn chưa đến nơi, cô đã tấm tắc khen: “Dáng đất như đai ngọc quấn eo, phong thủy rất đẹp.”

Người xưa có câu: “Núi giữ người, nước giữ của”, chỗ ở nên dựa núi gần sông, phía trước thoáng đãng mới dễ tụ tài.

Bích Đào Viện có núi xanh phía sau, đối diện lại là công viên, đã là cách cục đẹp, chưa kể trước mặt còn có con sông hình trăng non uốn quanh, đúng kiểu “đai ngọc ôm eo” – dấu hiệu của phú quý.

Khi đến nơi nhà họ Tạ sắp xếp cho mình, cô nhìn quanh rồi cười nói: “Sân bố trí theo kiểu chín khúc vào cửa, thế này là dáng thế của quan lớn triều đình, phong thủy rõ là mời thầy giỏi xem qua.”

Người hầu ra đón cô từng gặp cô vài lần, nhưng hôm nay lại thấy khí chất cô quá khác biệt, không dám nhìn thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe cô nhận xét, người hầu khẽ đáp: “Nghe nói khu này lúc xây có mời đại sư về xem phong thủy.”

Giang Hoài Tuyết mỉm cười: “Đại sư thì giỏi thật, nhưng bản thân người nhà họ Tạ cũng rất biết chọn đất.”

Tập đoàn Thiên Sơn cũng có đầu tư bất động sản. Khi mới bước chân vào lĩnh vực này, Giang Hoài Tuyết từng hứng thú chọn vài khu đất đẹp.

Nhưng khi đến vòng đấu thầu, cô mới phát hiện – chọn được đất tốt chưa chắc đã mua được, đằng sau còn rất nhiều tầng tầng lớp lớp quan hệ.

Nhà họ Tạ lại có thể lấy được mảnh đất đắt giá thế này, chẳng trách phong thủy cũng đắc địa như vậy.

Khác với Giang Hoài Tuyết – có lần cô vì chỉnh sửa một mảnh đất hung, phải tốn bao nhiêu công sức, suýt bạc cả tóc.

Người hầu đưa cô đi lên đường lát đá rồi im lặng rút lui.

Giang Hoài Tuyết đi một mình tới trước cửa, chợt thấy kỳ lạ: “Sao trong nhà tối vậy? Tạ Trọng Diên gọi tôi tới, chẳng lẽ anh ấy lại không đến?”

Cô thử đẩy cửa thì phát hiện cửa không khóa mà chỉ khép hờ.

“Đi đâu mà cửa cũng không khóa?” Cô định gọi người hầu thì bên trong bỗng vang lên một tiếng “lạch cạch,” rồi có mấy tiếng bước chân vang lên từ phòng khách phía sau...

Cô kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Nhiếp Dự và Tạ Tuệ Lệ đang đẩy một chiếc xe đồ ăn rất cao bước vào, phía sau là ông cụ Tạ đang đẩy xe lăn của Tạ Trọng Diên tiến vào giữa phòng khách.

Nhiếp Dự cười lớn: “Chị Hoài Tuyết, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Tạ Tuệ Lệ dịu dàng tiếp lời: “Chúc cháu sinh nhật vui vẻ, mong rằng mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi tuổi đều có một buổi sáng như hôm nay.”

Ông cụ Tạ thoải mái nói: “Tiểu đại sư Hoài Tuyết, năm nay tổ chức đơn giản thôi, sang năm đến dịp này là phải gọi ông là ông nội rồi, lúc đó chúng ta sẽ tổ chức thật linh đình ở nhà họ Tạ.”

Ông cụ đang nhắc đến việc Giang Hoài Tuyết đã đồng ý kết nghĩa anh em với Tạ Trọng Diên.

Giang Hoài Tuyết sững người tại chỗ.