Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 63:



  Khuôn mặt vốn đã khiến biết bao người rung động, lúc này lại càng thêm rạng rỡ dưới ánh pháo hoa. 

Cảnh tượng rực rỡ khắp trời… cũng không sánh bằng nét mặt nghiêng ấy của cô.

Tạ Trọng Diên vốn định mở lời chúc mừng, nhưng khi quay đầu nhìn sang thấy cảnh ấy, lời nói lập tức nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể lặng lẽ sững sờ.

Giang Hoài Tuyết cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. 

Trong đôi mắt ấy phản chiếu bóng pháo hoa rực rỡ, còn trên môi cô cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng như hoa nở.

“Cảm ơn anh.”

Đây là lần thứ hai trong đêm nay cô nói cảm ơn với anh. 

Từ “cảm ơn” nghe qua có vẻ đơn giản và nhẹ tênh, nhưng cô thật sự không biết phải nói gì hơn để diễn tả hết lòng mình.

Giang Hoài Tuyết — người thấu hiểu thiên tượng, am tường lòng người, là một thiên tài hiếm có trong giới huyền học và tu đạo. 

Nếu nói không có ai bằng thì ít nhất cũng là ngàn năm có một.

Người khác thường khó mà thấu hiểu nhau, khó lý giải những điều sâu kín nhất trong tâm trí nhau. 

Nhưng cô thì chỉ cần nhìn một người là đã biết quá khứ, thậm chí có thể suy ra tương lai, đoán mệnh định số.

Mối quan hệ của cô với người khác phần lớn đều xuất phát từ khả năng ấy như Mễ Bình, như Tống Tuấn Lương, như tập đoàn Thiên Sơn.

Thiên phú ấy giúp cô xây dựng nhiều mối liên kết xã hội… nhưng cũng khiến cô đứng ở một nơi vô cùng cô độc.

Người bên cạnh cô ai cũng thấy cô quá thần bí, quá xa cách. 

Chưa từng ai mời cô bước vào cái thế giới ấm áp của pháo hoa, của cảm xúc giản đơn.

Tạ Trọng Diên thì khác. Dù từng tận mắt thấy năng lực của cô, anh lại chẳng hề coi cô là “khác biệt”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ dựa vào một chút thông tin từ tiệc nhà người khác, anh đoán ra sinh nhật của cô rồi cũng dùng một cách bình thường nhất bằng một màn pháo hoa để chúc mừng cô.

Giang Hoài Tuyết khẽ mỉm cười.

Cô từ từ ngồi xuống, đặt tay lên tay vịn xe lăn, ngước mắt nhìn thẳng vào Tạ Trọng Diên. “Cảm ơn anh vì đã chu đáo như vậy, thật sự rất trân trọng.”

Giang Hoài Tuyết dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng.

Phía sau cô, pháo hoa bùng nổ rực rỡ trên bầu trời, ánh sáng lấp lánh như ngân hà đổ ngược tạo nên một khung cảnh lung linh chỉ dành riêng cho cô.

Tạ Trọng Diên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, giọng hơi khàn: “Em…”

Giang Hoài Tuyết tiếp tục nói, giọng ấm áp: “Từ giờ, em sẽ thực sự xem anh như anh trai, như người thân trong gia đình.”

Tạ Trọng Diên: “…”

Đột nhiên, anh cảm thấy chẳng còn vui vẻ như trước nữa.

Tạ Trọng Diên bỗng thấy pháo hoa không còn đẹp đẽ như lúc nãy, nhịp tim cũng chậm lại. Anh im lặng rất lâu, mãi đến khi pháo hoa tắt hẳn mới lên tiếng: “Trời lạnh rồi, về phòng thôi.”

Giang Hoài Tuyết nhạy bén nhận ra tâm trạng anh dường như trầm xuống, tưởng anh mệt liền đẩy xe lăn đưa anh về.

Phòng của Tạ Trọng Diên và Giang Hoài Tuyết đều ở tầng ba. Khi cô đẩy xe đến cửa phòng anh, quản gia đã niềm nở bước tới.

“Giang tiểu thư, để tôi làm nốt nhé.” Dương quản gia mỉm cười, đưa cho cô một cốc nước ấm rồi tiếp nhận xe lăn. “Cô nghỉ ngơi sớm đi. Tam gia đã dặn chúng tôi chuẩn bị sẵn quần áo tắm và vài vật dụng cho cô, đã đặt trong phòng rồi.”

“Được, cảm ơn.” Giang Hoài Tuyết nhìn Tạ Trọng Diên, đùa: “Có thể nói anh là anh trai tuyệt vời nhất thế hệ mới ở Đế Kinh đấy.”

Nghe từ “anh trai” lần nữa, Tạ Trọng Diên khựng lại, không đáp mà chỉ nói: “Sinh nhật thì phải vui vẻ. Hôm qua ăn cơm em bảo cuối tuần muốn đi dạo phố với cô, đúng không? Thẻ anh để trên bàn sách của em rồi.”

Giang Hoài Tuyết thực ra không thiếu tiền, nhưng cô không từ chối, mỉm cười gật đầu.

“Em cứ tưởng anh lúc nào cũng ở trước mặt em, vậy mà anh còn lén chuẩn bị pháo hoa với thẻ, em không hề hay biết.”