Lộ Tuyết Hy nghe Khương Trừng thẳng thừng thừa nhận, ánh mắt khẽ hạ xuống, trong lòng không khỏi nguyền rủa hắn ngu ngốc, nhưng để duy trì độ thiện cảm, cô vẫn mở miệng giải thích giúp hắn:
-"Trừng ca tuy phương thức hơi quá khích, nhưng xuất phát điểm là tốt. Tú Tú, Trừng ca cũng chỉ lo em còn nhỏ bị hào nhoáng của giới giải trí mê hoặc, em đừng trách anh ấy được không?"
Quả nhiên, Khương Trừng nghe Lộ Tuyết Hy lên tiếng, trong mắt lập tức lộ chút xúc động kiểu "chỉ có em hiểu anh".
Lộ Tuyết Hy ngay lập tức nghe thấy tiếng "tích" nhẹ từ hệ thống trong đầu.
Thiện cảm +2.
Quả nhiên, tăng rồi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, đồng thời Lộ Tuyết Hy nhìn về phía Khương Tú Tú vẫn vô cùng chân thành.
Khương Tú Tú mặt không biểu cảm nhìn Lộ Tuyết Hy, chỉ lạnh lùng nói:
-"Từ trước đến giờ, sự ác ý lớn nhất tôi nhận được trong chương trình chính là từ đám thủy quân của anh ta."
Một câu nói, khiến Lộ Tuyết Hy cùng Khương Vũ Đồng - người cũng đang muốn bào chữa cho Khương Trừng - im bặt.
Khương Tú Tú cũng không tranh cãi với Khương Trừng, quay đầu nhìn thẳng về phía Khương lão gia cùng Khương Vũ Thành ngồi bên phải ông, giọng điệu không lạnh không nóng nhưng thái độ kiên định:
-"Tôi chưa bao giờ tùy tiện dùng thủ đoạn huyền học với người nhà. Chuyện của Khương Trừng tôi sẽ không làm gì anh ta, nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng. Nếu còn lần sau, tôi sẽ không nói thêm lời nào, mà trực tiếp dùng cách của tôi để khiến anh ta an phận."
Cô nói xong, quay sang nhìn Khương Vũ Đồng và Tiết Ngưng Ngọc, giọng nhẹ nhàng:
-"Lúc đó mong tam thúc tam thẩm đừng trách tôi."
Khương Vũ Đồng và Tiết Ngưng Ngọc: ...
-"Tú Tú yên tâm, nếu nó còn dám làm chuyện như vậy, ta tự tay đánh gãy chân nó!"
Khương Vũ Đồng mặt lạnh như tiền, giận dữ liếc đứa con trai lớn của mình.
Đứa con này trước giờ vốn rất biết điều, Khương Vũ Đồng thường dành nhiều tâm sức cho Khương Tốc - đứa con tính khí bốc đồng. Không ngờ, Khương Tốc giờ đã bắt đầu "hòa thuận" với người chị họ, ngược lại đứa con trai lớn vốn hiểu chuyện lại âm thầm gây ra chuyện như thế này.
Lời nói của ông chính là thể hiện thái độ của mình.
Dù nói rất tàn nhẫn, nhưng kỳ thực cũng chỉ hy vọng cháu gái để mình tự xử lý.
Những thủ đoạn huyền học kia, có thể không dùng thì tốt hơn...
Khương Vũ Đồng - người cha ruột đã lên tiếng, Khương Vũ Thành ngồi bên cạnh cũng phải thể hiện thái độ, dĩ nhiên ông đứng về phía con gái mình.
-"Lần sau là lần sau, lần này là lần này. Bất kể xuất phát từ mục đích gì, làm sai chính là làm sai."
Khương Vũ Thành nói rồi dừng lại, đôi mắt sắc lạnh quét qua gương mặt căng thẳng của Khương Trừng, tiếp tục bổ sung:
-"Ta nhớ Trừng trước đó nói muốn tự mình khởi nghiệp làm công ty logistics mới. Ý tưởng không tồi, nhưng khởi nghiệp không phải chuyện nhất thời hứng lên là làm.
Vậy đi, tạm gác chuyện khởi nghiệp lại. Ta sẽ giao cho cháu chi nhánh logistics ở Đồng Thành, cháu đến đó tiếp quản một thời gian, làm quen với cách vận hành công ty logistics. Nếu làm tốt, chúng ta sẽ nói chuyện công ty mới sau."
Khương Vũ Thành nhẹ nhàng định đoạt, trực tiếp sắp xếp việc Khương Trừng đến Đồng Thành.
Khương Trừng lập tức biến sắc.
Kế hoạch khởi nghiệp của hắn đã chuẩn bị xong xuôi!
Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, bá phụ lại muốn hủy hoại kế hoạch khởi nghiệp của hắn!
Dù nói có hay đến đâu, cũng không che giấu được việc ông muốn trả thù cho con gái mình!
-"Bá phụ!" Khương Trừng trong lòng bất mãn, nhưng hắn hiểu rõ tính cách của bá phụ, một khi đã nói thì sẽ không thay đổi.
Vì vậy hắn quay sang nhìn Khương lão gia, cầu cứu: "Ông nội..."
Hắn không hỏi Khương Vũ Đồng, bởi cha hắn vốn luôn nghe theo lời anh trai.
Hơn nữa, sắp xếp này của Khương Vũ Thành cũng khiến Khương Vũ Đồng hài lòng.
Trước đó, khi Khương Trừng đề xuất thành lập thương hiệu logistics mới, Khương Vũ Đồng đã có chút lo lắng, bởi thị trường logistics trong nước hiện tại gần như đã bão hòa.
Ban đầu thấy con trai nhiệt huyết nên không nỡ dập tắt ý chí, nghĩ rằng để nó tự mình thử sức, dù thất bại cũng chỉ mất tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng sắp xếp của anh trai lần này, dù đẩy con trai đến Đồng Thành xa tầm mắt, nhưng lại phù hợp hơn để nó rèn luyện.
Thêm vào đó, thái độ của con trai lớn với Tú Tú e rằng không thể thay đổi trong thời gian ngắn, chi bằng để nó ra ngoài tập trung vào công việc, cũng tránh việc rảnh rỗi sinh nông nổi, suốt ngày tìm cách gây khó dễ cho em họ.
Nghĩ như vậy, Khương Vũ Đồng lập tức cảm thấy sắp xếp của anh trai quá hoàn hảo.
Phiêu Vũ Miên Miên
Quả nhiên là anh trai!
Khương Vũ Đồng tuy không nói gì, nhưng biểu hiện đã lộ rõ sự tán thành.
Khương Trừng đem toàn bộ hy vọng đặt vào ông nội.
Khương lão gia nghe vậy, chỉ ôn hòa nhìn đứa cháu trai thứ hai:
-"Cứ làm theo lời bá phụ cháu nói. Đến Đồng Thành học hỏi cách vận hành công ty cho tốt, bởi tương lai Khương gia vẫn phải giao vào tay các cháu."
Khương Trừng trong lòng trầm xuống, không ngờ ông nội lại đồng ý việc bá phụ đuổi hắn đi.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên oán hận.
Dù là bắt hắn từ bỏ khởi nghiệp để học quản lý công ty, sao không để hắn đến trụ sở chính Tập đoàn Khương Hải học tập?
Tại sao phải là Đồng Thành?!
Dù hai thành phố không cách xa, nhưng Khương Trừng vẫn cảm thấy mình bị lưu đày.
Chỉ là những lời này, hắn không dám nói ra.
Tập đoàn Khương Hải trên danh nghĩa do bá phụ và cha hắn cùng điều hành, nhưng phân công chủ yếu rất rõ ràng.
Cha hắn luôn một lòng một dạ phò tá anh trai quản lý tập đoàn.
Nếu hắn lúc này đề xuất đến Tập đoàn Khương Hải học quản lý, không chỉ cha hắn không ủng hộ mà còn khiến bá phụ nghi ngờ.
Hắn đúng là có tham vọng, nhưng bây giờ chưa phải lúc bộc lộ.
Nghĩ đến đây, Khương Trừng siết chặt nắm đ.ấ.m bên hông, im lặng chấp nhận sắp xếp của bá phụ.
Dù hắn che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Khương lão gia vẫn nhìn thấu sự ấm ức và bất mãn trong mắt hắn.
Trong lòng thầm cười, đứa cháu này tuy thông minh, nhưng tính cách vẫn chưa bằng được sự điềm tĩnh của cháu trai trưởng.
-"Chuyện đến Đồng Thành cứ thế quyết định, nhưng cháu tìm người hại em gái mình, phạt vẫn phải có.
Sáu tháng tới, tiền tiêu vặt của cháu không còn nữa, tài khoản ngân hàng tạm thời giao cho trợ lý quản lý, sau này chi tiêu không được vượt quá hạn mức. Cuối cùng, cháu phải xin lỗi em gái trước mặt mọi người, chuyện này coi như kết thúc."
Không thể không nói, gừng càng già càng cay.
Lời Khương lão gia vừa dứt, gương mặt vừa mới ổn định của Khương Trừng lập tức xanh xám.
Kế hoạch khởi nghiệp bị hoãn, tiền tiêu vặt hàng tháng không còn, tài khoản bị giới hạn... còn phải xin lỗi Khương Tú Tú trước mặt mọi người!!!
Khương Trừng lúc này thực sự cảm thấy ông nội và bá phụ quá thiên vị.
Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt thế này, lại phải làm đến mức độ này.
Nếu biết trước ông nội và bá phụ sẽ xử lý nghiêm khắc như vậy, hắn...
Hắn đã không thèm quan tâm chuyện vớ vẩn của Khương Tú Tú!
Cô ta muốn vào giới giải trí làm mất mặt Khương gia, thì kệ cô ta!
Liên quan gì đến hắn?
Khương Trừng giờ thực sự hối hận.
Vô cùng hối hận.
Lần này gây sự, Khương Tú Tú chẳng việc gì lại còn thu hút thêm đống fan.
Còn hắn thì bị lưu đày kèm giới hạn chi tiêu.
Khổ vẫn là hắn khổ.
Vậy rốt cuộc hắn làm thế để làm gì?