Khán giả trong phòng livestream hoàn toàn im lặng khi con chồn hoang xuất hiện.
Tất cả đều nín thở nhìn con vật khác thường trước mắt, không dám thốt lên, càng không dám gõ bàn phím.
Hoàng Đại Tiên dừng lại cách mọi người khoảng hai mét, ánh mắt lướt qua đám đông rồi dừng lại trên sáu con chồn hoang đang bị Giao Đồ dắt theo.
Những con chồn vốn ngoan ngoãn bỗng trở nên bồn chồn khi thấy nó xuất hiện, chúng nhìn về phía Hoàng Đại Tiên với ánh mắt mong mỏi, muốn thoát khỏi sợi dây nhưng lại e sợ Giao Đồ nên không dám cử động.
Khương Tú Tú thấy vậy liền cúi xuống, tháo dây trói cho sáu con chồn.
Vừa được thả, lũ chồn liếc nhìn Giao Đồ, thấy hắn không có ý định giữ chúng lại, lập tức chạy vụt về phía sau Hoàng Đại Tiên, vẫy đuôi một cách ủy khuất.
Hoàng Đại Tiên thấy hành động tỏ ý thiện chí của Khương Tú Tú, ánh mắt sắc bén dịu đi đôi phần, nhưng vẫn không giấu được sự đề phòng.
Khương Tú Tú thẳng thắn giơ tay lên, chắp tay thi lễ.
"Chúng tôi không có ý xúc phạm, tối qua giữ chúng lại chỉ là muốn nhờ chúng dẫn đường. Dân làng hy vọng có thể nói chuyện với ngài."
Hoàng Đại Tiên nhìn Khương Tú Tú, rồi lại nhìn chàng trai đứng bên cạnh cô, do dự một chút, cuối cùng cũng chắp tay đáp lễ.
Đám dân làng đứng phía sau bỗng thấy một con chồn hoang thi lễ, ai nấy đều kinh ngạc. Một người trong số đó ngoài vẻ ngạc nhiên còn lộ ra chút nghi hoặc, dường như cảm thấy cảnh tượng này không phải lần đầu tiên xảy ra.
Những người khác thấy Hoàng Đại Tiên đáp lễ, tâm trạng căng thẳng cũng dịu đi phần nào.
Đối phương sẵn sàng đáp lễ, điều đó có nghĩa là họ muốn nói chuyện.
Đây là một tín hiệu tốt.
Nhưng Khương Tú Tú hiểu rõ, Hoàng Đại Tiên trước mặt cho mặt mũi này hoàn toàn là nhờ vào Giao Đồ đứng bên cạnh.
Rõ ràng hắn cũng không muốn xảy ra xung đột với Giao Đồ.
Nhìn tình hình này, hôm nay đưa Giao Đồ theo quả là quyết định đúng đắn.
Khương Tú Tú ra hiệu cho trưởng thôn tiến lên. Là đại diện của dân làng, dù trong lòng sợ hãi Hoàng Đại Tiên đến run rẩy, trưởng thôn vẫn lắp bắp bước tới.
Ông bắt chước Khương Tú Tú, chắp tay thi lễ trước.
"Đại... đại nhân... tôi là trưởng thôn Bắc Sơn, không biết ngài... ngài có điều gì không hài lòng với làng chúng tôi? Chúng tôi sẽ sửa, dân làng chúng tôi không dám xúc phạm ngài.
Trước đây mỗi tháng chúng tôi đều dâng lễ vật lên núi, nếu có chỗ nào không phải, mong ngài chỉ bảo, chúng tôi nhất định sửa, nhất định sửa..."
Trưởng thôn run rẩy nói xong, thái độ cực kỳ khiêm nhường.
Hoàng Đại Tiên nghe xong, mắt lướt qua đám dân làng phía sau, trong đáy mắt thoáng hiện chút oán hận.
Một lúc lâu sau, mọi người chỉ thấy nó từ từ mở miệng, phát ra tiếng người.
"Bắc Sơn thôn, vong ân bội nghĩa! Không xứng được ta bảo hộ!"
Giọng nói của nó the thé, không giống với giọng cao của người bình thường, mà giống như tiếng của loài vật cố bắt chước, lúc này mang theo chút chói tai, hơi khó chịu.
Nghe thấy nó đột nhiên nói chuyện, tất cả đều không thể tin nổi, một lúc sau mới kịp hiểu nó nói gì.
Dân làng Bắc Sơn lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng giải thích:
"Chúng tôi... chúng tôi không làm gì sai trái cả."
"Trong này có lẽ có hiểu lầm gì chăng?"
"Trước đây làng cũng từng gặp mấy vị Hoàng Đại Tiên, nhưng chưa ai dám đánh c.h.ế.t chúng, chúng tôi luôn sống an phận mà."
Trưởng thôn thấy Hoàng Đại Tiên tỏ ra không hài lòng vì tiếng ồn ào đột ngột, vội giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi lại cung kính hỏi:
"Đại nhân, trong này có phải có hiểu lầm gì không?"
Hoàng Đại Tiên nhìn chằm chằm vào dân làng, không lập tức trả lời.
Giao Đồ bỗng mất kiên nhẫn: "Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh đi! Đừng có lề mề!"
Dân làng và đoàn làm phim nghe vậy suýt nữa hồn xiêu phách lạc, định ngăn Giao Đồ lại nhưng không kịp.
Thế nhưng, Hoàng Đại Tiên trước thái độ thúc giục của Giao Đồ, trong mắt thoáng hiện sự bực tức, nhưng không hề nổi giận.
Như đang kìm nén vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc sau, khi mọi người đang chờ đợi, nó mới chịu mở miệng.
"Hơn bảy mươi năm trước, ở Bắc Sơn thôn có một người hái sâm, đã cứu ta..."
Theo lời kể của Hoàng Đại Tiên, mọi người cuối cùng cũng biết được mối quan hệ giữa nó và Bắc Sơn thôn.
Hơn bảy mươi năm trước, Bắc Sơn thôn còn rất nghèo.
Lúc đó, Hoàng Đại Tiên chỉ là một con chồn hoang vừa mở chút linh trí.
Một ngày nọ, nó bị một con rắn quấn trong núi, may nhờ một người hái sâm họ Lâm cứu được.
Lúc đó, người này lạc đường trong núi, liền mang nó theo, hy vọng nó sẽ chỉ đường cho mình để trả ơn.
Và Hoàng Đại Tiên đã làm được.
Nó không chỉ chỉ đường cho ông ta, mà còn dẫn ông ta đào được một cây sâm núi trăm năm.
Người đàn ông vô cùng vui mừng, khen Hoàng Đại Tiên có linh tính.
Trước khi xuống núi, ông ta nói:
"Ngươi là một Hoàng Đại Tiên có linh tính, ta nghe nói các ngươi tu luyện thành tinh sẽ xin người ta phong thần, nếu thành công sẽ hóa thành hình người. Ta thấy ngươi có tiềm lực đấy, vậy đi, khi ngươi tu luyện gần xong, hãy tìm ta, ta nhất định sẽ giúp!"
Lời nói lúc đó của người đàn ông có lẽ chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ Hoàng Đại Tiên lại khắc sâu vào lòng, câu nói đùa đó đã gieo mối nhân quả giữa hai bên.
Suốt bảy mươi năm sau đó, Hoàng Đại Tiên vừa tu luyện chăm chỉ trong núi, vừa âm thầm bảo hộ cho người đàn ông.
Nhưng không ngờ, sau khi kiếm được tiền nhờ cây sâm trăm năm mà nó dẫn ông ta đào được, người đàn ông chỉ nghĩ đến việc giúp dân làng cùng giàu có.
Dưới sự dẫn dắt của ông ta, dân làng bắt đầu học cách hái sâm và trồng sâm.
Hoàng Đại Tiên từ việc chỉ bảo hộ một mình ông ta, dần dần mở rộng ra cả làng.
Nó giúp dân làng đào được những cây sâm núi có tuổi đời cao, khi đạo hạnh tăng lên, lại giúp họ điều động linh khí trong núi để nuôi sâm.
Dần dần, danh tiếng Bắc Sơn thôn được lan truyền, trở thành ngôi làng hái sâm nổi tiếng cả nước.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dân làng giàu có như người đàn ông mong muốn.
Người đàn ông cũng đoán được là Hoàng Đại Tiên đang âm thầm bảo hộ dân làng, nên lại đặt ra quy tắc cho làng.
Cấm khai thác rừng quá mức,
Cấm làm hại động vật trong núi,
Vào dịp năm mới, phải lấy danh nghĩa làng dâng lễ vật lên núi.
Sau khi người đàn ông qua đời, dân làng vẫn giữ theo quy tắc của tổ tiên.
Chỉ là qua năm tháng, con cháu của người đàn ông và cả làng đều không còn hiểu ý nghĩa đằng sau, dù lúc nhỏ có nghe ông kể chuyện Hoàng Đại Tiên xin phong thần, nhưng không ai thực sự để tâm.
Càng không biết người đàn ông đã hứa với Hoàng Đại Tiên như vậy.
Vì thế, nửa năm trước, khi Hoàng Đại Tiên tu luyện thành công, xuống núi tìm cháu trai của người đàn ông để xin phong thần.
Nó đội mũ, mặc áo, đầy mong đợi đến trước mặt anh ta, hỏi xem mình có giống người không.
Nhưng không ngờ, lúc đó anh ta say rượu, thấy nó giả bộ chắp tay, liền cười lớn mắng:
"Ha! Tao thấy mày giống đồ hề!"
Hoàng Đại Tiên xin phong thần thất bại, tu vi không những không tăng mà còn bị giảm sút!
Nếu không nhờ công đức bảo hộ dân làng tích lũy bao năm, có lẽ nó đã phải tu luyện lại từ đầu.
Hoàng Đại Tiên lúc đó tức giận vô cùng.
Nghĩ đến việc mình bảo hộ dân làng bao năm, nhưng họ lại không giữ lời hứa, vậy tại sao nó phải tiếp tục bảo hộ họ?
Và từ đó, những chuyện như sâm giống bị phá hủy, dân làng bị quấy rối liên tục xảy ra ở Bắc Sơn thôn.
Sau khi nghe xong câu chuyện của Hoàng Đại Tiên, các khách mời và đoàn làm phim đều dùng ánh mắt trách móc nhìn dân làng.
Các người... đúng là không phải con người.