Dù trong lòng có vạn câu hỏi tò mò, nhưng Khương Tốc vẫn không hỏi nhiều, chỉ thẳng thắn ra lệnh cho tài xế: "Lái đến nhà họ Trử!"
Khi xe dừng trước cổng nhà họ Trử, Khương Tốc vốn còn lo lắng không vào được cửa. Bởi lẽ, Trử Bắc Hạc với chứng ám ảnh cưỡng chế của mình, chỉ cần thừa một ngọn cỏ trong vườn nhà cũng đủ khiến hắn lạnh mặt, huống chi là người ngoài ra vào. Không ngờ, quản gia nhà họ Trử vừa nhìn thấy Khương Tú Tú đã lập tức cười rạng rỡ mời cô vào, thậm chí không cần báo cáo trước.
Khương Tốc vừa ngạc nhiên vừa định lẽo đẽo theo vào, nhưng lại nghe Khương Tú Tú nói: "Em về trước đi." Nói xong, cô bước thẳng lên tầng hai, không biết còn tưởng cô đang về nhà mình. Khương Tốc không hiểu nổi, chị gái mình về nhà họ Khương đầy đủ cũng chỉ hơn một tháng, vậy mà từ lúc nào đã thân thiết với Bắc Hạc ca đến thế?
Trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Khương Tốc vẫn không nghe lời Khương Tú Tú mà về ngay. Dù bề ngoài chị gái có vẻ bình thường, nhưng sắc mặt không được hồng hào như mọi khi, huống hồ là những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng.
Kể từ khi bị những sợi tơ tằm kỳ lạ truy đuổi trong tòa nhà giảng đường bỏ hoang, Khương Tú Tú bỗng nhiên xuất hiện như thiên thần cứu mạng, trong lòng Khương Tốc đã thầm nhận cô là chị gái. Cũng vì chứng kiến sự lợi hại của cô, cậu luôn nghĩ cô là người vạn năng. Dù chỉ hơn cậu bốn tuổi, nhưng cô dường như chẳng cần ai phải bận tâm.
Anh Khương Hoài dù từ nhỏ đã xuất sắc không cần ai lo lắng, nhưng đó là nhờ năng lực bản thân cùng thân phận trưởng tôn của nhà họ Khương, anh có đủ khả năng và nguồn lực để giải quyết mọi chuyện. Còn Khương Tú Tú... cô có gì?
Đang ngồi thừ trên bậc thềm nhà họ Trử suy nghĩ lung tung, Khương Tốc bỗng thấy một đôi chân dừng trước mặt. Ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt như được tạo hóa ban tặng nhưng lại lạnh lùng đến mức ngăn cách mọi cảm xúc của Trử Bắc Hạc.
Tim cậu đập thình thịch, vội vàng đứng dậy khỏi bậc thềm, lễ phép chào: "Bắc... Bắc Hạc ca."
Đối mặt với đại ma vương, Khương Tốc vẫn run. Trử Bắc Hạc hiếm hoi "ừ" một tiếng, rồi đứng yên, liếc nhìn cậu. Khương Tốc lúc này mới nhận ra mình đang chắn đường hắn, vội tránh sang một bên. Trử Bắc Hạc bước lên, không thèm nhìn cậu lần nữa mà đi thẳng vào nhà.
Khương Tốc nhìn bộ vest không một nếp nhăn của hắn, rồi lại nhìn đồng hồ, lúc này mới chợt nhận ra: Đại ma vương vừa không có nhà, vậy chị gái mình lên tầng tìm ai? Hay là chị gái đến không gặp được người, nên gọi hắn về? Nghĩ đến khả năng này, Khương Tốc tròn mắt. Không thể nào? Chị gái mình từ lúc nào đã lợi hại đến mức có thể sai khiến được đại ma vương rồi?
...
Tất nhiên Trử Bắc Hạc không phải do Khương Tú Tú gọi về. Cô đến nhà họ Trử chỉ là muốn mượn linh khí đã được tôi luyện trong thư phòng của hắn để xử lý lượng oán khí đang quấn quanh lòng bàn tay. Lượng oán khí này rất giống với oán khí từng phụ vào tiểu oan hồn, những phương pháp thông thường không có tác dụng. Bùa chú của cô tuy có thể tạm thời khống chế oán khí không lan rộng, nhưng không thể triệt tiêu hoàn toàn. Đành phải mượn ngoại lực.
Trử Bắc Hạc vừa nhìn thấy tia chớp tím lóe lên trên bầu trời, liền nhớ đến lời Khương Tú Tú nói trước đó về việc mang tiểu giao nhân về, lo lắng cô có đang đánh nhau với hắn mà phải dùng đến lôi phù không, nên mới về sớm từ công ty.
Bước vào nhà, hắn thấy Khương Tú Tú đang ngồi xếp bằng trên thảm giữa thư phòng, mắt nhắm nghiền, xung quanh bày mấy món ngọc khí, như đang tự bày trận cho mình. Lại gần hơn, mới thấy chân mày cô hơi nhíu, sắc mặt cũng không được tốt như thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đến gần, Khương Tú Tú đã mở mắt, chỉ nhìn hắn một cái, nhưng không có ý định đứng dậy. "Xin lỗi, có lẽ phải mượn thư phòng của anh để giải quyết chút vấn đề."
Trử Bắc Hạc nhìn cô, giọng trầm: "Em bị thương?"
Khương Tú Tú hơi cúi mắt, nhìn lượng oán khí trên tay đến giờ vẫn chưa tiêu tan nhiều, trong lòng thoáng chút bực bội khó tả, nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Chỉ là chút vấn đề nhỏ, sắp xong rồi."
Cô tưởng Trử Bắc Hạc về thư phòng chỉ để lấy đồ, bởi bình thường giờ này hắn đang bận rộn ở công ty. Không suy nghĩ nhiều, cô tập trung điều động linh khí trong phòng, nhưng ngay lúc đó, cảm nhận được một luồng khí nhẹ nhàng lan tỏa về phía mình.
Khương Tú Tú ngẩng đầu, thấy Trử Bắc Hạc không biết từ lúc nào đã quỳ xuống trước mặt, ánh kim quang chói mắt khiến cô lại có cảm giác bị lóa mắt. "Anh có thể giúp gì cho em không?"
Nếu là trước đây, Trử Bắc Hạc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chủ động đề nghị giúp đỡ người khác. Nhưng dù không muốn thừa nhận, đối với cô, hắn luôn có chút đặc biệt hơn người. Dù là cho phép cô tự do ra vào thư phòng, hay chủ động mời cô ở lại ăn cơm, để cô ngủ trên ghế sofa của mình. Đây đều là những điều chưa từng có trước đây.
Nhưng nghĩ đến việc người này là "vị hôn thê" trên danh nghĩa của mình, lại cảm thấy những điều này dường như đều là đương nhiên. Nghĩ vậy, việc chủ động đề nghị giúp đỡ dường như cũng không có gì to tát. Dù sao hắn cũng nợ cô một số ân tình.
Khương Tú Tú nghe thấy lời đề nghị của Trử Bắc Hạc còn chưa kịp phản ứng, cô hơi định thần, cố gắng nhìn rõ đôi mắt đối phương trong ánh kim quang chói lọi. Đôi đồng tử đen như mực, không một chút hào quang, dường như chỉ đang nghiêm túc đưa ra lời mời, khiến người ta không thể từ chối.
Khương Tú Tú cũng khó lòng từ chối. Nhớ lại lần hắn bắt được tiểu oan hồn, oán khí trên người nó lập tức tiêu tan, cô nhìn hắn một lúc, rồi đưa bàn tay đang nắm chặt ngọc phù ra. "Vậy... anh có thể nắm tay em không?" Khương Tú Tú hỏi một cách thận trọng.
Phiêu Vũ Miên Miên
Lý do ban đầu không nhờ hắn giúp ngay là vì biết đại ma vương có chút ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ. Mượn thư phòng đã là quá đủ, nhưng chủ động yêu cầu tiếp xúc cơ thể, Khương Tú Tú cảm thấy mình hơi quá đáng. Nên cô không đề cập đến chuyện này. Nhưng bây giờ hắn tự chủ động đề nghị giúp đỡ, vậy thì khác rồi. Dù sao cũng không phải cô cưỡng ép hắn.
Khương Tú Tú vốn nghĩ Trử Bắc Hạc nghe xong sẽ không đồng ý, hoặc phải nhíu mày do dự một lúc. Không ngờ, ngay khi lời cô vừa dứt, một bàn tay lớn hơi lạnh đã phủ lên tay cô. Rồi những ngón tay dài khẽ cong, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô theo yêu cầu. "Như thế này?"
Hai từ thấp giọng, phóng khoáng, khiến đầu ngón tay cô khẽ run, theo sau là hơi ấm dần lan tỏa từ đầu ngón tay, khiến lòng bàn tay vốn bị oán khí xâm nhập cũng trở nên mềm mại, ấm áp, không còn chút khó chịu như trước. Cô cúi nhìn, thấy lượng oán khí mà mình dùng linh lực vật lộn mãi mới tiêu được một chút, giờ đã biến mất hoàn toàn.
Đôi mắt hạnh nhân của Khương Tú Tú khẽ run. Lúc này, cô thực sự hiểu rõ vì sao Giao Đồ lại bám riết lấy đại ma vương để trở thành hữu duyên tiền định. Nếu là cô, cô cũng muốn bám riết lấy hắn. Kim quang có thể hóa giải mọi tà khí trong thiên hạ, cái đùi vàng được thiên đạo ưu ái bảo hộ... Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể cưỡng lại. Ai mà chẳng muốn ôm một cái?
Trử Bắc Hạc thấy cô không nói gì, tưởng là chưa đủ, lại khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y cô. Dù không biết có tác dụng gì, nhưng nếu cô đã nói vậy, ắt có lý do của cô. Đợi đến khi Khương Tú Tú định nói mình đã ổn, bỗng nghe thấy từ cửa thư phòng vang lên một giọng nam quen thuộc nhưng mang chút âm lạnh. Giọng nói đó u uất, phảng phất hơi lạnh, hỏi:
"Trử Bắc Hạc, anh nắm tay em gái tôi, định làm gì vậy?"