Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Chương 236: Rốt cuộc là bọn phàm nhân chúng ta không xứng



Chết tiệt!! Dù hôm qua tôi đã thốt lên một lần rồi, nhưng hôm nay tôi vẫn phải nói lại! Chết tiệt thật!】

【Đỉnh quá! Tôi chỉ biết thốt lên hai chữ "đỉnh quá"!】

【Xin lỗi thầy ạ, trước đây cháu đã nói thầy khoe khoang là cháu sai rồi, thầy cứ thoải mái mà khoe đi ạ.】

【Vậy tiểu nhân giấy là kỹ năng cơ bản của Học viện Đạo giáo sao?! Xin thầy hãy nhận cháu làm đệ tử đi! Cháu chăm chỉ, lương thiện, chịu khổ được, mà ăn cũng khỏe nữa!】

【Ghê quá Huyền ơi, công cụ hỗ trợ giảng dạy này, nhìn khắp cả nước cũng không có ai sánh bằng! So với chúng, mấy thứ như máy chiếu, mô hình cơ thể người hay quả địa cầu đều thua xa!】

【Người ở trên kia, cậu gọi đây là công cụ hỗ trợ giảng dạy?? Cậu đã từng thấy công cụ giảng dạy nào đáng yêu và tự động được như thế này chưa?!】

【Nếu là công cụ giảng dạy thì dễ rồi, xin hỏi bao giờ mới được áp dụng toàn quốc vậy? Không phải muốn trải nghiệm cảm giác bị chúng giám sát đâu, chỉ đơn giản là muốn lên lớp thôi.】

【Chỉ có mình tôi thấy mấy tiểu nhân này cắt trông hơi hung dữ không? Hôm qua hai tiểu nhân của Khương Tú Tú có vẻ dễ thương hơn.】

【Có là may rồi, còn chê xấu nữa?】

【Sư trưởng, ngài xem bọn họ quá đáng quá, lại còn dám chê công cụ giảng dạy nhỏ của ngài. Không như con, con chỉ biết thương chúng vì còn nhỏ mà đã phải vất vả thế này.】

【Người ở phía trước kia, trà vương đứng lại ngay, sáng sớm mà đã khiến người ta buồn nôn rồi.】

【Chu Trà Trà: Biệt hiệu này cho cậu có muốn không?】

Những dòng bình luận trong livestream liên tục xuất hiện, trong số này có người dậy sớm theo dõi trực tiếp, cũng có người thức đêm đến giờ vẫn chưa ngủ.

Lúc này, vừa bình luận, họ vừa nhìn mọi người đã yên lặng bước vào trạng thái tĩnh tọa.

Ekip làm phim cũng không dám gây tiếng động, camera từ từ lia qua những tân sinh viên đang ngồi thiền.

Trước mặt họ là thân đá khổng lồ của Thạch Quy, phía sau là kiến trúc cổ kính với mái ngói xanh, tường trắng, xa hơn nữa là núi non trùng điệp chìm trong mây.

Khung cảnh livestream lúc này bỗng trở nên tĩnh lặng và trang nghiêm, khiến cả những dòng bình luận cũng dần thưa thớt.

Mọi người chỉ im lặng nhìn các khách mời và tân sinh viên Học viện Đạo giáo ngồi thiền một cách chuyên nghiệp.

Một phút,

Phiêu Vũ Miên Miên

Hai phút,

Mười phút…

【Khẽ hỏi một tiếng, họ định ngồi như thế này bao lâu vậy?】

【Lúc nãy hình như sư trưởng nói là hai canh giờ? Hai canh giờ là bao lâu nhỉ?】

【Giải thích một chút, một ngày có mười hai canh giờ, hai canh giờ tương đương bốn tiếng của chúng ta.】

【Mắt tôi mở to vì kinh ngạc, bốn tiếng?! Không lẽ nào?!】

【Sư trưởng đã nói, vậy chắc là thế rồi. Nhưng tôi còn nhớ lúc đi ngài dặn không được tự ý cử động?】

【Haha, cử động thì sao nào?】

Như để đáp lại dòng bình luận này, trong livestream, MC Trâu Nam Bắc là người đầu tiên không chịu nổi, liền nhúc nhích m.ô.n.g một cái.

Ngay lập tức, mọi người thấy một bóng màu vàng nhỏ lướt qua trước ống kính.

Chớp mắt, tiểu nhân giấy vàng đã bay đến trước mặt Trâu Nam Bắc.

Trâu Nam Bắc dường như cảm nhận được điều gì, vừa mở mắt, đã thấy tiểu nhân giấy bay lên không trung, vung tay tát một cái vào m.ô.n.g anh ta.

"Bốp!"

Khán giả tại hiện trường và livestream đều nghe thấy một tiếng vỗ rất thanh và rõ.

Âm thanh đó giống như tiếng vở bài tập đập vào người bạn học.

Là âm thanh đặc trưng khi giấy chạm vào da thịt.

Có người nói, bị giấy tát một cái chẳng qua chỉ là tiếng động to một chút, chẳng đau đớn gì.

Thế nhưng, tất cả khán giả livestream đã tận mắt chứng kiến Trâu Nam Bắc bị cái tát xoay người của tiểu nhân giấy đánh cho ngã chúi về một bên, mặt mũi ngơ ngác.

Anh ta vừa bị cái gì đó đánh à?

Mà hình như còn hơi đau nữa?!

Như một tín hiệu, trước khi khán giả livestream kịp thốt lên "chết tiệt", đã thấy trong đám người tĩnh tọa có người không chịu nổi tê mỏi, định nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là mọi người thấy bốn tiểu nhân giấy bắt đầu bay khắp nơi.

Đá bay học sinh này, tát một cái vào học viên kia.

Có học viên bị đánh bực tức, gào lên định bắt tiểu nhân giấy trả thù.

Trợ giảng Tạ Vân Lý đang đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng lập tức ném một tấm phù Trói Thân về phía người đó.

Học viên bị trúng phù lập tức bị bịt miệng, đứng cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích được.

Những học viên đang bồn chồn khác thấy vậy đều vội vàng nhắm mắt, ép mình tĩnh tâm tĩnh tọa.

Khán giả livestream nhìn mà há hốc mồm, cảm giác như thế giới quan của họ liên tục bị xáo trộn.

Đây chính là… cuộc sống thường ngày ở Học viện Đạo giáo?

Rốt cuộc là bọn phàm nhân chúng ta không xứng.

Khu vực vừa xảy ra xáo trộn nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Tạ Vân Lý thấy răn đe đã đủ, liền đi tới xé tấm phù trên miệng người kia.

Khi quay lại, anh đi ngang qua Khương Tú Tú.

Ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua cô gái đang ngồi dưới đất.

Lúc nãy xung quanh cô cũng có chút xáo động, nhưng cô vẫn ngồi yên, không hề nao núng.

Tạ Vân Lý khẽ mím môi, nhìn sang bên cạnh, nhiếp ảnh gia phụ trách quay Khương Tú Tú đang chăm chỉ ghi lại cảnh cô tĩnh tọa.

Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu, bước chân vô thức dẫm mạnh, đi ngang qua Khương Tú Tú.

Luồng gió do anh đi qua khiến làn khói nhẹ vốn hướng về phía Khương Tú Tú bị phân tán.

Khương Tú Tú đang nhắm mắt tĩnh tọa dường như cảm nhận được, nhưng chỉ khẽ động đậy mi mắt.

Livestream lại chìm vào yên lặng.

Đạo diễn Trần vốn tưởng rằng ngày đầu trải nghiệm cuộc sống sinh viên Học viện Đạo giáo, cảnh livestream chỉ là mọi người ngồi bất động suốt bốn tiếng, khán giả chắc chắn sẽ thấy nhàm chán và rời đi.

Nhưng đây là thỏa thuận với học viện, anh cũng đành bất lực.

Đang nghĩ hôm nay độ hot chắc sẽ giảm, không ngờ thời gian trôi qua, số lượng người xem livestream không những không giảm mà còn tăng lên.

Ngoài khán giả ngủ dậy vào xem, còn có những khán giả mới nghe tin tìm đến.

Bạn hỏi khán giả vì sao?

Khán giả: Đừng hỏi, hỏi là tôi cũng không biết, chỉ là muốn xem thôi.

Chẳng phải giống như xem livestream lính cứu hỏa ngủ sao?

Các anh ngủ đi, chúng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện.

Livestream "Linh Cảm" đã thực sự phát sóng cảnh sinh viên học viện tĩnh tọa suốt bốn tiếng.

Cuối cùng, 9 giờ 30 sáng.

Nhang trong lư hương đã tàn.

Bạch Truật đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở nhỏ, "Hết giờ rồi, mọi người dậy đi ăn sáng đi."

Giọng nói của anh tuy nhỏ, nhưng vừa dứt lời, hầu như tất cả học viên đều oặt người xuống, liên tục kêu ca và vật lộn đứng dậy.

Khương Tú Tú cũng mở mắt, khẽ cử động cơ thể, rồi từ từ đứng lên. Cô quay đầu, thấy Chu Sát Sát đang khóc.

Đúng vậy, cô ấy thực sự đã khóc.

Chu Sát Sát vẫn giữ nguyên tư thế tĩnh tọa, nhìn Khương Tú Tú, nước mắt rơi ròng ròng:

"Hu… Tôi không cử động được nữa rồi. Tú Tú, cứu tôi với."

Fan của Chu Sát Sát trong livestream lập tức xót xa.

Bốn tiếng đồng hồ, tiểu thư nhà họ Chu từng nào giờ chịu khổ như thế này!

Ngay cả quân đội chính quy cũng không khắc nghiệt đến vậy!

Khương Tú Tú nghe vậy, vội đứng dậy định đến giúp cô ấy thư giãn cơ bắp, nhưng chưa kịp lại gần, đã thấy Tạ Vân Lý không biết từ lúc nào đã đứng chắn ngay giữa cô và Chu Sát Sát, không hề né tránh.

Khương Tú Tú ngẩng đầu, lập tức đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh ta.

Trong ánh mắt ấy, có chút khiêu khích.