Khương Hoài do dự một chút, rồi vẫn hướng về phía phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy đi tới.
Cùng lúc đó, Khương Hán và Khương Tốc cũng nghe thấy tiếng động từ trong phòng chạy ra, mấy người gần như cùng lúc chạy đến trước cửa phòng búp bê của Lộ Tuyết Hy.
Khương Hoài giơ tay định gõ cửa, nhưng trước khi kịp chạm vào cánh cửa, một bóng trắng thoáng qua trước mắt, thân hình nhỏ bé ấy lao thẳng vào cánh tay Khương Hoài đang giơ ra.
Khương Hoài theo phản xạ rụt tay lại, đồng thời lùi một bước.
Khi nhìn rõ kẻ vừa đ.â.m vào mình chính là Tiểu Hồ Ly mà Khương Tú Tú để lại trong nhà, đôi mắt phượng của anh lộ chút kinh ngạc.
Từ ngày Tiểu Hồ Ly về nhà này, chưa bao giờ nó lao vào người như vậy.
Khương Tốc cũng cảm thấy khó hiểu, "Tiểu Hồ Ly! Mày làm gì vậy? Đói bụng à?"
Nhưng trả lời hắn chỉ là tiếng gầm gừ từ cổ họng Tiểu Hồ Ly.
Tiểu Hồ Ly sau khi hụt đà rơi xuống đất lập tức xoay người, bộ lông trắng muốt giờ dựng đứng lên, vốn dễ thương ngoan ngoãn là thế, giờ lại nhe nanh đe dọa về phía mấy người.
Đồng thời nửa thân trên hạ thấp, toàn thân trong tư thế sẵn sàng tấn công, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ liên tục.
Đó là âm thanh mà động vật thường phát ra khi đối mặt với mối đe dọa để uy h.i.ế.p đối thủ.
Khương Tốc giật mình, vừa định nói Tiểu Hồ Ly bị kích động cái gì, thì phát hiện mục tiêu đe dọa của nó không phải là họ.
Chính xác hơn, là hướng về phía cánh cửa trước mặt họ.
Khương Hoài cũng nhận ra điều này, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, lạnh giọng ra lệnh:
"Khương Tốc, Khương Hán, lùi ra sau."
Khương Tốc nghe vậy gần như không chút do dự lùi lại cách xa cửa một bước lớn.
Thấy Khương Hán vẫn đứng sát cửa như muốn vào, liền kéo hắn về phía mình, "Không nghe thấy Hoài ca nói gì sao?"
Khương Hán dù lo lắng cho Lộ Tuyết Hy, nhưng thấy tình hình Tiểu Hồ Ly như vậy cũng biết có chuyện, trên mặt do dự nhưng vẫn để Khương Tốc kéo đi.
Chỉ là ánh mắt vẫn hướng về phía cửa, lớn tiếng hỏi, "Tuyết Hy! Em có trong đó không? Chuyện gì xảy ra vậy?!"
Trong phòng không hề có phản hồi.
Khương Hán mặt mày biến sắc, "Hoài ca, Tuyết Hy có thể gặp chuyện rồi, chúng ta phải vào xem!"
Khương Hoài liếc hắn một cái, không nói gì, lại nhìn về phía Tiểu Hồ Ly vẫn đang trong trạng thái cảnh giác, một lúc sau mới lên tiếng:
"Tiểu Hồ Ly, lại đây."
Tiểu Hồ Ly nghe thấy giọng anh, do dự một chút, rồi chạy đến trước mặt anh, nhưng lại quay lưng về phía cửa, cái đuôi lại dựng đứng lên.
Cái đuôi vốn đã béo tròn giờ xù lên như quả bóng.
Người ngu cũng nhận ra trong phòng có vấn đề.
Khương Hoài dù không để bụng chuyện của Lộ Tuyết Hy, nhưng cô ta đã sống nhờ nhà họ Khương, nếu có chuyện nhà họ Khương cũng khó giải thích, nên bảo hai đứa nhỏ lùi ra, tự mình bước tới, thẳng tay mở cửa.
Chỉ nghe một tiếng "cạch", cửa phòng bị mở ra.
Mới hé một khe, sau đó bị anh kéo phăng ra.
Trước khi mấy người kịp nhìn rõ tình hình bên trong, Tiểu Hồ Ly đã như tia chớp lao vào.
Khương Hoài thấy vậy cũng lập tức theo sau, ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lộ Tuyết Hy.
"A!"
Khương Tốc và Khương Hán nghe tiếng vội vàng chạy vào, chỉ thấy Lộ Tuyết Hy bị Tiểu Hồ Ly đè lên người.
"Tuyết Hy!"
Khương Hán thấy vậy định chạy tới đẩy Tiểu Hồ Ly ra, nhưng vừa giơ tay lại nhớ đây là hồ ly của Khương Tú Tú, nên không dám đánh, chỉ có thể cẩn thận ôm nó ra sau.
Ném Tiểu Hồ Ly sang một bên, vội vàng xem tình hình Lộ Tuyết Hy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nhìn đã hít một hơi lạnh.
Trên trán Lộ Tuyết Hy, một vết thương dài đầy máu.
Vết thương từ da đầu kéo dài xuống trán, m.á.u chảy ra, hai bên da thịt lộ ra, m.á.u chảy không ngừng.
Khương Hán sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Tuyết Hy! Mặt em..."
Lộ Tuyết Hy nghe thấy, vô thức đưa tay sờ lên trán, khi chạm vào máu, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Hu hu... đau quá... mặt em..."
"Tuyết Hy đừng lo, anh sẽ gọi bác sĩ ngay."
Khương Hán vừa an ủi, Lộ Tuyết Hy lại khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nhìn sang Tiểu Hồ Ly, nghẹn ngào nói:
"Nó... nó đột nhiên lao vào em, em không biết chuyện gì xảy ra, nó liền... liền... hu hu..."
Khương Hán nghe vậy còn không hiểu sao, giờ cũng không quan tâm nó có phải hồ ly của Khương Tú Tú không, tức giận quay sang Tiểu Hồ Ly đã ngoan ngoãn đứng yên, giơ tay định bắt.
Nhưng trước khi tay hắn chạm vào Tiểu Hồ Ly, một bàn tay khác đã ôm nó vào lòng.
Nhìn thấy Khương Hoài ôm Tiểu Hồ Ly như bảo vệ con mình, Khương Hán càng tức giận:
"Hoài ca! Nó cào Tuyết Hy rồi! Không thể để nó ở nhà nữa!"
Khương Hoài ôm Tiểu Hồ Ly trong lòng, đôi mắt phượng vốn luôn ấm áp giờ lạnh lùng:
"Nó cào người? Em có bằng chứng không?"
"Còn cần bằng chứng gì nữa! Tuyết Hy bị hủy nhan sắc rồi! Mọi người không thấy sao?!"
Khương Hoài không thèm để ý hắn, quay sang hỏi Lộ Tuyết Hy:
"Em nói rõ đi, vừa rồi có phải Tiểu Hồ Ly cào em không?"
Lộ Tuyết Hy ngồi dưới đất ôm đầu, bị Khương Hoài hỏi, khóc càng thảm thiết:
"Hoài ca, em biết đây là hồ ly của Tú Tú, em không trách nó..."
Khương Hán thấy vậy không khỏi xót xa:
"Tuyết Hy! Em đừng sợ, nhà này chắc chắn sẽ cho em một lời giải thích! Em..."
Hắn chưa nói xong, bất ngờ bị ai đó đá vào mông.
Khương Hán loạng choạng một bước, đứng vững quay lại, thấy Khương Hoài thong thả thu chân về, ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:
"Mở to mắt ra mà xem, trên móng có dính m.á.u không?"
Vừa nói, một tay ôm Tiểu Hồ Ly, một tay nắm lấy hai chân trước của nó.
Móng vuốt sạch sẽ không dính một giọt máu, nhìn kỹ còn thấy móng được cắt gọn gàng, kẽ móng không có một chút da thịt nào.
Khương Hán lập tức câm miệng.
Khương Tốc cũng vội vàng nhìn kỹ, "Móng Tiểu Hồ Ly sạch sẽ, không phải nó cào!"
Rồi chỉ vào đầu Lộ Tuyết Hy, "Với lại hồ ly cào người sao chỉ có một vết?!"
Ít nhất phải ba vết chứ!
Khương Hán nghe vậy cũng chợt hiểu, nhìn Tiểu Hồ Ly trong lòng Khương Hoài, ánh mắt ngượng ngùng.
Tiểu Hồ Ly chỉ quay mặt đi, vẫy đuôi tỏ vẻ không thèm để ý.
Khương Hoài cũng ném cho Khương Hán ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt như nói:
Phiêu Vũ Miên Miên
Xem, đứa trẻ 14 tuổi còn tỉnh táo hơn em.
Khương Hán: ...