Sau khi thông báo tình hình của Lưu Hữu Du, chương trình kết thúc livestream sớm. Hứa đạo diễn xem xét tình trạng của Lưu Hữu Du nên tạm dừng quay tiếp.
Khương Tú Tú thả lỏng, trên mặt hiếm hoi lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hôm nay, từ quỷ lớn đến đoạt thân hoán hồn, cô tiêu hao quá nhiều linh lực.
Trần đạo diễn thấy cô uể oải hiếm có, vội vàng gọi xe đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.
Mọi người chuẩn bị lên xe rời đi, Chu Sát Sát bỗng chỉ ra phố, giọng run run:
"Đằng kia... có người phải không?"
Không trách cô run, hôm nay gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ.
Thêm vào đó, nghe nói thành phố điện ảnh cũng xây trên gò mả, xác suất gặp ma khá cao.
Mọi người đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy một bóng người đứng dưới mưa trên con phố Trường An tối om.
Người đó cầm ô đen, khó nhận rõ mặt.
Nhưng Khương Tú Tú đã nhận ra ngay.
Chính xác hơn, cô nhận ra thứ hào quang chói mắt quen thuộc.
Giữa đêm tối mà còn sáng như vậy, ngoài đại lão ra không còn ai khác.
Chỉ là không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây.
"Là người quen, tôi qua xem thử."
Khương Tú Tú nói, nhận lấy chiếc ô từ nhân viên rồi chạy về phía đó.
Linh Chân Chân lẩm bẩm: "Chỉ là một bóng đen, sao cô ấy nhận ra là người quen?"
Chu Sát Sát cười: "Chuyện của tiểu tiên nữ đừng hỏi nhiều."
Mắt của Tú Tú làm sao giống họ được~
Không để ý lời bàn tán sau lưng, Khương Tú Tú chạy đến trước mặt người đàn ông.
Trử Bắc Hạc đứng đó, nhìn cô chạy đến rồi chậm lại cách anh hai mét, tránh nước mưa b.ắ.n vào người.
"Trử Bắc Hạc, có chuyện gì với Giao Đồ sao?"
Lần trước rời khỏi nhà họ Trử, anh bảo cô đừng gọi "Trử thiếu" nữa.
Khương Tú Tú định gọi "Bắc Hạc ca" như Khương Tốc, nhưng nhớ đến Lộ Tuyết Hy từng bị anh lạnh lùng sửa lại, nên cô bắt đầu gọi đủ họ tên.
Dù sao anh cũng gọi cô như vậy.
Trử Bắc Hạc đột nhiên xuất hiện, cô nghĩ ngay đến Giao Đồ.
Trử Bắc Hạc một tay cầm ô, bình thản nói:
"Nhà Trử có dự án hợp tác với chính quyền nơi này, tôi đến xem... biết em ở đây, anh trai em nhờ tôi ghé thăm."
Nói dối, Khương Hoài không nhắn tin cho anh.
Anh đang ở khu vực thành phố ban ngày, thấy hai tia chớp giáng xuống, đoán là cô lại dùng Lôi phù.
Tra một chút, quả nhiên chương trình lại gặp sự cố.
Khương Tú Tú nghe anh nói là Khương Hoài nhờ, không nghi ngờ gì, dù sao cũng không phải lần đầu.
"Chuyện ở đoàn phim đã xử lý xong, tối tôi nhắn tin bảo anh trai đừng lo."
Trử Bắc Hạc nhìn gương mặt hơi tái của cô, khóe mày khẽ nhíu:
"Bị thương rồi?"
Khương Tú Tú không hiểu sao anh hỏi, lắc đầu:
"Không, chỉ là hao tổn linh lực hơi nhiều, hơi mệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe cô hiếm khi nói mệt, chắc tình hình hôm nay không đơn giản, Trử Bắc Hạc khẽ liếc mắt, một lúc sau, bất ngờ bước tới.
Thân hình cao lớn khom xuống dưới ô của cô, Khương Tú Tú chưa kịp phản ứng, tay anh đã đặt lên tay cô đang cầm ô.
Đêm mưa lạnh, nhưng lòng bàn tay anh ấm áp khác thường.
Cảm nhận hơi ấm, tay cô khẽ siết chặt ô, đôi mắt mở to đầy thắc mắc.
Ngẩng đầu nhìn, gương mặt anh gần như ẩn trong hào quang chói lọi, không thấy rõ biểu cảm.
Chỉ nghe giọng lạnh lùng pha chút quan tâm quen thuộc:
"Như vậy, đỡ hơn chưa?"
Khương Tú Tú giật mình, chợt nhớ ra chuyện cũ, nhìn bàn tay to lớn đặt lên tay mình, bỗng thấy ngượng.
Mở miệng, lại ngậm lại, cuối cùng khẽ nói:
"Cái này... hào quang của anh không chữa được."
Giọng nói vừa dứt, bàn tay trên tay cô khựng lại.
Rất nhanh, hơi ấm rời đi, Trử Bắc Hạc bình tĩnh nói:
"Xin lỗi, tôi không biết."
Khương Tú Tú nghe anh chủ động xin lỗi, mím môi giải thích:
"Em biết anh tốt bụng, là em chưa nói rõ."
Cô nói: "Lần trước vết thương trên tay em bị oán khí xâm nhập, hào quang của anh có thể xua tan âm khí, nên em mau lành. Nhưng hôm nay em không bị thương, chỉ hao tổn linh lực, nên không có tác dụng."
Thực ra không phải vô dụng, dù sao quanh anh linh khí tinh khiết, đứng gần linh lực cũng nhanh hồi phục, nhưng chuyện này không cần nói ra.
Lần trước nhờ anh nắm tay đã chiếm nhiều ưu ái của anh rồi.
Khương Tú Tú đang nghĩ, túi xách sau lưng bỗng rung lên.
Trử Bắc Hạc nhìn theo, cô mở túi, chiếc đèn lồng giấy vàng chứa quỷ lớn bay ra, xoay quanh anh không kiểm soát.
Cảnh tượng hơi quen.
Không chỉ Khương Tú Tú quen, Trử Bắc Hạc cũng thế.
Lần trước oan hồn nhỏ cũng xoay quanh anh như vậy.
Khương Tú Tú giật đèn lồng lại, giải thích: "Đây là quỷ lớn gây rối ở đoàn phim hôm nay."
Theo thỏa thuận ban ngày, cô định về khách sạn giúp nó xóa oán khí tám đời rồi đăng ký thành quỷ tu.
Nghĩ đến đây, Khương Tú Tú chợt nhìn Trử Bắc Hạc, ánh mắt rực lên.
Đại lão dù không giúp cô hồi phục linh lực ngay, nhưng có thể xóa oán khí!
Ban đầu cô định dùng điểm sáng từ hào quang của anh để giúp quỷ lớn, nhưng vừa mất sức lại hao linh lực.
Giờ bản chính ở đây, cô không cần phiền phức nữa.
Tất nhiên phải được Trử Bắc Hạc đồng ý.
Nghe cô giải thích xong, dù không hứng thú giúp quỷ xóa oán khí, nhưng anh không từ chối ngay, chỉ hỏi:
"Nếu tôi không đồng ý, em định làm gì?"
Khương Tú Tú thấy anh không đồng ý cũng không thất vọng, đây vốn không phải nghĩa vụ của anh:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Anh không đồng ý, em cũng có thể tự xử lý."
Chỉ là hao linh lực, mệt một chút.
Khương Tú Tú không nói, nhưng Trử Bắc Hạc biết cách xử lý của cô không đơn giản, nếu không cô đã không hỏi thêm.
Nhìn gương mặt tái nhợt hơn thường ngày của cô, Trử Bắc Hạc mím môi, lạnh giọng hỏi:
"Làm thế nào?"