----
Chỉ là giây tiếp theo bọn họ nghe Thẩm Uyển nói.
Cô rất ngạc nhiên, nhìn cô giáo Lý bên cạnh rồi hơi do dự, sau khi đấu tranh tâm lý một lúc mới nói:
"Thưa lãnh đạo, cảm ơn cô rất nhiều vì đã khen ngợi em, trong lòng em rất vui, nhưng em cảm thấy khả năng của mình vẫn còn rất kém, cần phải tập luyện thêm nữa."
Nói xong, cô nói rằng mấy ngày trước cô đã rớt trong lần đ.á.n.h giá của đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, giọng điệu của cô có chút tiếc nuối và mất mát:
"Sau này em sẽ luyện tập chăm chỉ và cố gắng hơn, dựa vào sức lực của bản thân để vào đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, em hy vọng rằng đến lúc đó cô vẫn có thể xem màn trình diễn của em."
"Nhân tiện em vừa nghe cô giáo Lý nói muốn tìm một vũ công đến đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị để trao đổi và học tập, em nghĩ Chu Lệ Lệ của đội thứ hai thích hợp hơn em, cô ấy vừa mới vượt qua vòng đ.á.n.h giá của đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, cô ấy giỏi hơn em nhiều ạ."
Mặc dù không phải lần đầu tiên Trương Tú đến đoàn nghệ thuật Bắc Thành nhưng bà cũng có chút ấn tượng với Thẩm Uyển.
Bà đã từng xem cô trình diễn nên không nghi ngờ gì khi nghe lời này, ngược lại cảm thấy một cây giống tốt như vậy không được chọn và đoàn nghệ thuật Bắc Thành, đoàn này thật sự ẩn giấu nhiều nhân tài.
Nhất thời bà khâm phục tầm nhìn của Thẩm Uyển, hứng thú hỏi Lâm Kiều Đan:
"Chu Lệ Lệ đang tập luyện ở đâu, chúng ta cùng nhau đi xem đi."
Nói xong bọn họ đi bộ đến phòng tập của đội thứ hai.
Cô giáo Lý đứng yên tại chỗ, có chút khó hiểu hỏi:
"Thẩm Uyển, em không muốn gia nhập đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị sao?"
Vừa rồi Trương Tú nói rõ ràng như vậy, bà không tin Thẩm Uyển không nghe được ý của bà ấy muốn tuyển cô vào đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị.
Thẩm Uyển khẽ cúi đầu, nói với giọng điệu có chút mất mát:
"Cô Lý, em hiểu ý của cô, chỉ là vừa mới rớt phần đ.á.n.h giá trước đó, em sợ có thể sẽ làm mất mặt đoàn chúng ta, Chu Lệ Lệ làm tốt hơn, cô ấy nhất định thích hợp hơn em."
Khi cô giáo Lý nghe thấy câu này còn tưởng rằng cô vẫn còn canh cánh chuyện thất bại, một cô gái trẻ gặp chút thất bại nên thiếu tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà cũng biết một chút về chuyện này, bà sợ trong lòng Thẩm Uyển sẽ có nút thắt, cho nên không thể không giải thích:
"Đừng nghĩ nhiều, chuyện này không phải vấn đề của em, em tập luyện thật tốt là được, cô cho rằng em đã rất giỏi rồi, lần sau em nhất định sẽ có thể làm được."
"Cảm ơn cô giáo."
Thẩm Uyển mỉm cười với cô rồi quay trở lại phòng tập.
Trong bữa cơm trưa, Tưởng Linh Linh nhìn Thẩm Uyển với ánh mắt kỳ lạ, cô ta hỏi cô rồi mới ngồi xuống:
"Buổi trưa cô ra ngoài đã nói gì với ai, cô không biết sao, mẹ tôi nói lúc cô giáo của đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị lúc rời đi sắc mặt rất u ám, giống như muốn trở về tìm người để giải quyết vậy."
Thẩm Uyển thản nhiên gắp đồ ăn trên đĩa cơm lên ăn, khi nghe những lời này, cô nói:
"Tôi không nói gì, tôi chỉ giới thiệu Chu Lệ Lệ cho bọn họ, những chuyện khác có liên quan gì đến tôi đâu?"
Tưởng Linh Linh: "..."
Cô đột nhiên đứng dậy cầm đĩa ăn cơm rồi xoay người rời đi.
Trời ạ, lúc trước Tưởng Linh Linh cô lấy đâu ra dũng khí mà dám khiêu khích cô gái này vậy.
Thẩm Uyển quay đầu hỏi Trình Anh một cách vô tội:
"Tại sao cô ấy lại đột nhiên rời đi vậy, tôi có nói gì sai sao?"
"... Không có."
Trình anh ngồi thẳng dậy, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi cô với giọng kìm nén: "Cậu có chắc là cậu có thể xử lý Chu Lệ Lệ theo cách này không?"
Thẩm Uyển c.ắ.n một miếng dưa chuột chiên, lắc đầu không đáp.
Trình Anh gãi đầu bối rối, không biết cô bạn mình có chắc chắn hay không.