Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 120



----

 

Sau khi Trình Anh đem hộp cơm từ căn tin trở về, Thẩm Uyển đến nhà vệ sinh để tắm, cô lau khô tóc đúng lúc đang giờ cơm.

 

Thẩm Uyển nhận lấy hộp cơm, mỉm cười cảm ơn cô :

 

"Cảm ơn đồng chí Trình Anh xinh đẹp và tốt bụng."

 

Trước khi Trình Anh ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, nhíu mày cười nói:

 

"Nếu cậu muốn cảm ơn tôi, cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã nói chuyện gì qua điện thoại với đối phương không?"

 

Bây giờ cô ta mới biết, viên sĩ quan trẻ tuổi luôn tìm Thẩm Uyển trước kia đã đính hôn với bạn mình rồi, mối quan hệ của bọn họ chưa hoàn toàn chính thức nhưng đã được tổ chức và cả ba lẫn mẹ chấp thuận.

 

Mặc dù Trình Anh cảm thấy có chút tiếc nuối vì bạn tốt của mình đính hôn sớm nhưng mặt khác cũng rất mừng cho bạn, đương nhiên vẫn muốn trêu chọc một chút.

 

"Chúng tôi cũng không nói gì cả, anh ấy đã ở đó rồi, anh ấy chỉ gọi để báo bình an thôi." 

 

Thẩm Uyển đẩy đầu cô ta ra, bất lực nói:

 

"Có nhân viên tổng đài cùng nghe, chúng tôi có thể nói gì được chứ?"

 

Trình Anh nhạy bén nắm bắt sơ hở trong lời nói của cô, đành phải nhìn cô đỏ mặt:

 

"Vậy nếu không có nhân viên tổng đài, cậu định nói gì hả?" 

 

"Này, cậu mau nói cho tôi biết đi mà..."

 

"Đừng gây chuyện nữa..."

 

Với bản tính hóng hớt này, Thẩm Uyển thật sự không nhịn được nữa, chỉ có thể giả vờ ngại ngùng tránh né.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Được rồi, được rồi." 

 

Trình Anh thấy như vậy cũng biết điều dừng chủ đề này lại, đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi tắm, khi cô ta nhớ ra điều gì đó, cô ta lại hỏi cô:

 

"Nhân tiện, Uyển Uyển, tôi nghe nói cô giáo Lý đã tìm cậu và đề nghị đưa cậu đến đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị để trao đổi và học tập, tại sao cậu lại từ chối?"

 

Vừa rồi cô ta nghe Tưởng Linh Linh nhắc đến chuyện này, kể từ lần trước, quan hệ giữa hai người đã thay đổi rất nhiều, bọn họ đã có thể tán gẫu vài câu trong lúc ngồi ăn cơm cùng nhau.

 

Thẩm Uyển bỏ tay ra khỏi hộp cơm một lát:

 

"Không có lý do gì đặc biệt gì cả, tôi được tất cả lãnh đạo trong đoàn bảo bọc, đến Tổng cục Chính trị tôi hoàn toàn không quen biết ai, vả lại phải đợi qua khoảng thời gian này đã."

 

Trên thực tế cô luôn lo lắng nếu nhà họ Thái tấn công cô một lần rất có khả năng sẽ có lần sau, chưa kể chân trước cô vừa đắc tội đến Chu Lệ Lệ, nếu chân sau cô đi đến đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, đây chẳng phải sẽ thật sự trở thành mục tiêu sống sao?

 

Dù sao nhà họ Thái ở quân khu Bắc cũng không thể một tay che trời, nếu cô thật sự đến đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, khi mới đến cô không quen biết ai, cho dù cô giáo Trương kia thật sự đ.á.n.h giá cao cô, nhưng hai người chưa thân quen nên cũng không toàn tâm toàn ý che chở cô.

 

Vì vậy thay vì đến đó lo lắng đề phòng bị người khác hãm hại dẫn tới trì hoãn việc luyện tập, tốt hơn hết ở lại trong đoàn an tâm chăm chỉ tập luyện để cải thiện năng lực của bản thân.

 

"Những gì cậu nói cũng đúng, chúng ta không biết tình hình bên phía đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị là gì, nếu cậu đến đó và trở thành mục tiêu, sẽ không ai có thể giúp cậu." 

 

Ngay khi Trình Anh nghe phân tích của cô, cô ta cũng cảm thấy rằng bây giờ không phải là cơ hội tốt.

 

Dù sao cô cũng tin tưởng Thẩm Uyển vô điều kiện, nếu không phải lần này Chu Lệ Lệ gây rối, Thẩm Uyển đã đến đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị từ lâu rồi.

 

Bọn họ không muốn nhìn thấy Chu Lệ Lệ ở đây, Chu Lệ Lệ cũng có cơ hội đi tới đoàn nghệ thuật Tổng cục Chính trị, nhưng kết quả lại bị Thẩm Uyển làm cho không thể đi được, trong lòng đã hận cô muốn c.h.ế.t.

 

Hai người bọn họ đã kết thù oán, thỉnh thoảng khi gặp nhau bên ngoài phòng luyện tập, Chu Lệ Lệ sẽ lén nhìn chằm chằm Thẩm Uyển, lâu lâu lại tới gây phiền phức.

 

Có thể do ngày thường khi đối xử với mọi người Thẩm Uyển vẫn luôn giữ thái độ hiền lành, tốt bụng đã khiến Chu Lệ Lệ cho rằng cô là người dễ bắt nạt.