----
Chu Lệ Lệ nghe cô nhắc đến chuyện hôm qua, tức giận trợn tròn mắt, sau đó như nhớ ra việc gì, chế nhạo:
"Này, Thẩm Uyển, cô giả vờ cũng vô ích thôi, cô nghĩ cô có thể kiêu ngạo được bao lâu?"
"Tôi không biết con mắt nào của cô nhìn thấy tôi kiêu ngạo, không phải cô đến trước và nói những câu khó hiểu sao?"
Cô ta khiêu khích hết lần này đến lần khác, vẻ mặt Thẩm Uyển trở nên lạnh lùng.
Thấy hai người dường như sắp cãi nhau, các thành viên trong đội đang nghỉ ngơi xung quanh đứng dậy tụ tập lại, sợ Chu Lệ Lệ sẽ làm gì Thẩm Uyển.
Đúng lúc này Trình Anh đi đến xem Thẩm Uyển nhảy, vừa bước vào hành lang đã nhìn thấy Chu Lệ Lệ lại chạy tới chỗ Thẩm Uyển để gây sự.
Cô ấy tức giận đến mức lập tức mở cửa ra, chen vào đám đông để đứng cạnh Thẩm Uyển.
"Chu Lệ Lệ! Cô đủ chưa? Tính tình Uyển Uyển tốt không muốn so đo với cô, cô không thể ngày nào cũng không biết điều vậy chứ!"
Hôm nay Chu Lệ Lệ đến đây không muốn làm gì, cô ta nghe dì nói chuyện ba dượng Thẩm Uyển bị phạt, muốn đến xem trò vui.
Nhưng cô ta không ngờ mình lại bị đám người này đề phòng, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi:
"Trình Anh, tôi thấy cô giống như một con ch.ó pug vậy, Thẩm Uyển là gì của cô mà cô phải nói chuyện hộ cô ta?
Cẩn thận cuối cùng bị liên lụy, đừng trách tôi không nhắc cô!"
Thẩm Uyển nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta, cô chưa kịp nói gì thì Trình Anh đã trợn mắt nhìn Chu Lệ Lệ, tức giận nói:
"Không phải việc của cô! Còn tốt hơn con cóc nhảy như cô, người xấu xí chỉ biết làm việc ác!”
"Phì!"
Không biết ai không nhịn được cười, Chu Lệ Lệ tức giận đến mặt đỏ bừng, bị bong gân mắt cá chân không dám để xuống đất, nên chỉ có thể nhảy vòng vòng.
"Cô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Lệ Lệ nhìn chằm chằm bọn họ, hít sâu, chịu đựng.
Cô ta nhìn Thẩm Uyển, mỉm cười nói:
"Vậy hãy xem ai trong số chúng ta là người cười đến cuối cùng. Thẩm Uyển, cô đừng kiêu ngạo nữa, hãy chờ đến khi cô bị đá ra khỏi đoàn văn nghệ, tôi nhất định sẽ đảm nhận vị trí vũ công chính."
“Buồn cười thật, cô đang thừa nhận mình không bằng Thẩm Uyển à, còn đảm nhận vị trí vũ công chính, cô đang nằm mơ giữa ban ngày mà không cần nhắm mắt sao?”
Khi Trình Anh mở miệng, thực sự có rất ít đối thủ có thể so với cô ấy.
Chu Lệ Lệ rõ ràng là bị áp đảo khi chiến đấu một mình và nhanh chóng bị cô ấy đuổi đi.
"Hừ! Không biết tại sao trong đoàn chúng ta lại có người như cô ta, đúng là phân chuột làm hỏng nồi nước."
Trình Anh trợn mắt nhìn theo bóng lưng cô ta, quay người kéo Thẩm Uyển đến một góc ngồi xuống an ủi cô:
"Uyển Uyển, chúng ta không chấp nhặt với loại người này, cô ta chỉ ghen tị vì cậu xinh đẹp hơn, nhảy giỏi hơn cô ta mà thôi."
Thẩm Uyển cúi đầu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Sự náo động vừa rồi không hề nhỏ, nhưng không có lãnh đạo nào trong đoàn đứng ra ngăn cản.
Chuyện ngày hôm qua gần như đã kết thúc, nhưng hôm nay Chu Lệ Lệ vẫn có thể kiêu ngạo chạy tới bắt lỗi cô.
Không có lãnh đạo nào đề cập đến việc yêu cầu cô ta xin lỗi, coi như chuyện đã qua rồi.
Cô nhếch môi, cảm thấy rất bội phục trước khả năng thích ứng với hoàn cảnh thay đổi của những người lãnh đạo đoàn.
Hai ngày tiếp theo, Thẩm Uyển vẫn không nghe được tin tức gì ở quân khu. Đến cuối tuần, cô lo lắng cho tình hình trong nhà nên đến gặp cô Lý để xin phép về nhà xem qua.
"Thẩm Uyển, tôi nhớ tuần trước em vừa mới xin nghỉ, sao lại đến xin nghỉ nữa?
Em phải nhớ rằng, em là trung tâm cốt lõi của đoàn chúng ta, mọi người trong đoàn rất coi trọng em, em nên chú ý nhiều hơn đến việc trong đoàn, đừng lúc nào cũng để những việc không quan trọng đó ảnh hưởng đến việc luyện tập."
Cô Lý từ chối yêu cầu xin nghỉ của cô và nghiêm khắc nói chuyện với cô.