----
"Có gì mà vất vả chứ? Chỉ là một bữa ăn mà thôi."
Lý Lệ Hoa xua tay, nhìn đồng hồ rồi đeo tạp dề đi vào bếp.
Thẩm Uyển vội theo mẹ vào giúp, thoạt nhìn đã nhận ra Lý Lệ Hoa đã chuẩn bị thịt và rau xong xuôi, chỉ chờ nấu chín.
Cô không còn gì để giúp đỡ nhưng cũng không ra ngoài vì vậy ở trong bếp nói chuyện với Lý Lệ Hoa, hỏi bà cả nhà đã chuẩn bị chuyển đi ra sao rồi.
"Sắp xong rồi. Ba con đã mua căn nhà này lúc chúng ta quyết định dọn ra ngoài. Mẹ nghĩ tốt hơn hết là giữ lại không bán căn nhà này đi.
Mẹ cũng sẽ giữ lại tất cả đồ đạc và những thứ khác trong nhà. Dùng vải che kín lại. Đến lúc đó, khi nào con có thời gian thì hãy đến đây kiểm tra một chút."
Lý Lệ Hoa vừa bật bếp vừa nói.
“Lần này nơi ba con được chuyển đến cũng không xa lắm, bên quân đội sẽ sắp xếp nhà ở, chúng ta cũng không cần mang theo bất cứ thứ gì, có tiền có vé trong tay, cần gì thì mua nấy, như vậy cũng đỡ rắc rối.”
Thẩm Uyển cũng đồng tình với chuyện này, nhưng khi nghĩ đến đứa em trai ồn ào không muốn rời đi, cô lại cảm thấy dở khóc dở cười:
“Gia Gia không muốn rời đi. Mẹ, mẹ nhớ nói chuyện cẩn thận với nó, nếu nó thực sự không muốn đi mẹ cứ để nó ở lại, con sẽ chăm sóc cho nó?"
Quả thật Thẩm Uyển cũng không nỡ để em trai mình đi, sau khi ba Thẩm bị điều đi, tận ba năm năm nữa ông mới quay lại, cô cũng không thể tùy tiện xuất ngũ, cho dù cô có muốn đi chăng nữa cũng sẽ rất khó.
"Làm sao có thể như vậy được? Cho dù mẹ chồng con và những người khác không nói gì, mẹ cũng không muốn để nó ở lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Lệ Hoa còn lo lắng khác, ngoài lo lắng cho con gái mình, cô còn cũng sợ phải giữ lại con trai. Lỡ như cậu bị ba mẹ chồng nuôi nấng sinh hư, thì phải làm sao đây.
Thấy Thẩm Tình, bà lại không dám để Thẩm Gia ở với ông bà nội.
Thẩm Uyển ngược lại muốn đưa em trai đi cùng, nhưng cô phải tập luyện trong đoàn thỉnh thoảng phải ra ngoài biểu diễn nên không thể đưa cậu theo.
Đến buổi trưa, Lý Lệ Hoa nấu cả một bàn đồ ăn thịnh soạn, ba Thẩm lấy ra một chai rượu muốn uống cùng con rể một ly, tuy nhiên Tô Yến Thành lái xe tới đây nên chỉ có thể thay rượu bằng trà.
Cậu nhóc mập mạp Thẩm Giai vốn là người thích ăn nhất, mặc dù đồ ăn trên bàn hôm nay khơi dậy lòng tham trong bụng nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau này phải xa chị gái, cậu lại không vui nổi khi ăn cũng sẽ uể oải.
Mãi đến khi Thẩm Uyển nói sau bữa tối sẽ đưa cậu đi chơi, mới khiến tâm trạng tốt hơn một chút.
Buổi chiều, Tô Yến Thành chở vợ và em vợ đi một vòng Bắc Thành, Thẩm Uyển cũng cẩn thận dặn dò em mình, buổi tối khi đưa cậu về, cậu không được càng quấy không chịu rời khỏi cô.
Đoàn văn công của Thẩm Uyển cho cô tổng cộng sáu ngày nghỉ, đúng lúc sau lễ cô cũng chuẩn bị trở lại đoàn.
Khu quân sự rất gần quân đội nên Thẩm Uyển và Tô Yến Thành đều ở nhà, sau khi anh đi, cô dự định tìm lý do khác để chuyển về ký túc xá.
Nhà họ Tô tuy rất hòa thuận nhưng sau khi tiếp xúc nhiều khó tránh sẽ xảy ra xích mích không vui, để sống thoải mái hơn, tốt nhất là nên tách ra. Thời gian đi lại cũng chỉ trong một đêm, như vậy cũng không tính là quá xa.
Cô không hề giấu giếm chuyện này với Tô Yến Thành, sau khi kết hôn cô đã nói với anh, anh lại nghĩ Thẩm Uyển muốn sợ việc tập nhảy và đi lại mỗi ngày sẽ phiền phức, nên nói cô cứ tự nhiên, cách thuận tiện cho cô thì cứ làm.
Buổi sáng của ngày nghỉ kết thúc, nhưng Tô Yến Thành vẫn đang trong kỳ nghỉ, anh không có việc quan trọng nhưng vẫn dậy sớm chuẩn bị đưa Thẩm Uyển trở về đoàn văn công.
Hai người ôm nhau tỉnh dậy, Tô Yến Thành ngồi dậy trước mặc quần áo, sau đó đi đến tủ lấy quần áo cho cô.
Thẩm Uyển khẽ ngáp một cái, nằm nghiêng người trong chăn, hai tay chống lên đầu nhìn người ngồi bên giường thay quần áo.