Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 192



 

---

 

Sau khi chọn xong giường, bọn họ đặt túi xuống và bắt đầu dọn giường.

 

Dù là những nữ binh văn nghệ nhưng bọn họ đã được huấn luyện và học tập nội vụ hàng ngày* không ít.

 

(* Nội vụ: là công việc nội bộ hoặc có thể hiểu là cách sắp xếp, nơi ăn ở, cách ăn mặc, bố trí thời gian sinh hoạt,... của quân nhân trong doanh trại.)

 

Bốn người nhanh chóng thu dọn, nữ sĩ quan dẫn bọn họ đến đây đứng nhìn, thấy động tác nhanh nhẹn của họ, hài lòng gật đầu nói:

 

"Rất tốt, trong thời gian học tập và huấn luyện ở Tổng cục chính trị, các cô phải luôn tuân thủ hành vi chuẩn mực hàng ngày của bộ đội, nếu nội vụ không đạt tiêu chuẩn mà bị thanh tra bắt được thì sẽ bị đuổi về."

 

Sau khi nhắc nhở xong, cô ấy dẫn bốn người đến phòng tập để tập hợp với những người khác, vừa đi vừa kiên nhẫn giới thiệu cho họ sự phân chia các khu vực của đoàn nghệ thuật Tổng cục chính trị.

 

Không giống như đoàn nghệ thuật Bắc Thành được đặt trong quân khu, đoàn nghệ thuật Tổng cục chính trị nằm bên ngoài Tổng cục chính trị.

 

Đây là một khu độc lập rộng lớn, có binh lính đứng gác ngoài cổng, ngoài ra còn có binh lính tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua sân, nhìn qua việc quản lý ở đây rất nghiêm ngặt.

 

Nữ sĩ quan dẫn đường cho bọn họ tên là Trương Oánh Oánh, tên nghe rất hiền lành nhưng cô ấy lại để tóc ngắn, vẻ ngoài anh hùng, giọng nói rõ ràng, dứt khoát.

 

"Nhà ăn ở bên kia, khá gần với phòng tập và ký túc xá nữ quân nhân. Nam nữ trong đoàn thường tập riêng, các cô ở đây phải luôn chú ý giữ khoảng cách giữa nam và nữ."

 

Trương Lệ Na đi ở giữa, hơi không vui khi nghe được câu cuối cùng của cô ấy, trốn sau lưng Thẩm Uyển, lén bĩu môi.

 

Người này là có ý gì vậy, nói như bọn họ sẽ làm loạn quan hệ giữa nam và nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong lòng Trương Oánh Oánh không có ý này, chỉ là lời nói của cô ấy nghe không thoải mái cho lắm. Bọn họ mới đến đây nên không biết, Tổng cục đã xử lý nghiêm các vấn đề về tác phong của nam và nữ, bởi vì trước đây trong đoàn đã xảy ra vài trường hợp như thế.

 

Bây giờ ngoài việc huấn luyện, nam nữ quân nhân trong đoàn có thể bị điều tra nghiêm nếu bị bắt gặp nói chuyện với nhau. Ý định ban đầu của cô ấy chỉ là nhắc nhở bọn họ chú ý hơn, không được hủy hoại tương lai của chính họ.

 

Cảm nhận được có vài người không vui, Trương Oánh Oánh im lặng, dẫn bọn họ đến ngoài phòng tập, nói một câu cuối cùng: "Ký túc xá của tôi ở cạnh phòng các cô, sau này nếu các cô không hiểu thì có thể hỏi tôi."

 

Nói xong, cô ấy dẫn bọn họ đi tìm giáo viên chịu trách nhiệm huấn luyện hàng ngày và giao họ cho bà phụ trách.

 

Giáo viên họ Hạ, bà dẫn Thẩm Uyển và ba người khác vào phòng thay đồ để thay quần áo tập luyện, sau đó bảo bọn họ tìm vị trí của mình để luyện tập.

 

Phòng tập rất rộng, lúc này bên trong có khoảng ba bốn mươi nữ quân nhân đang luyện tập những kỹ năng cơ bản.

 

Cô Hạ chỉ đứng ở một bên quan sát, nếu có người lười biếng hoặc làm gì đó, bà sẽ không nhắc gì mà chỉ thỉnh thoảng nhìn quanh khắp nơi, sau đó bà cầm quyển sổ trên tay lên và ghi lại cái gì đó.

 

Đây là điều Thẩm Uyển quan sát được vào buổi chiều khi cô đến đây.

 

Ngoài ra cô cũng biết các nữ quân nhân ở đây đều được Tổng cục chính trị chọn từ các đội tuyên truyền và đoàn nghệ thuật trên toàn quốc, mà đoàn nghệ thuật của tổng cục không tập ở đây.

 

Cô Hạ không giao nhiệm vụ luyện tập nào cho bọn họ, để họ tự do luyện tập, còn bà thỉnh thoảng sẽ đi quanh sân như đang kiểm tra điều gì đó.

 

Mọi người rất vất vả thông qua tuyển chọn để đến đây, sẽ không có ai lười biếng, nhưng ai cũng cảm thấy rất lo lắng.

 

Không phải bảo họ luyện tập một vở kịch múa mới sao, tại sao lại bỏ mặc bọn họ ở đây?

 

Khi các cô trở về ký túc xá để nghỉ ngơi sau bữa trưa, nhóm Thẩm Uyển đã gặp hai trong số bốn người bạn cùng phòng còn lại.