Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 221



 

----

 

Nhà của Thẩm Uyển ở Bắc thành, cho nên lúc đi cô trực tiếp mang hành lý về nhà họ Tô.

 

Gần hai tháng không trở về, Thẩm Uyển vừa vào nhà đã bị mẹ chồng lôi kéo đ.á.n.h giá từ trên xuống dưới, đau lòng nói cô đã gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay ở nhà nhất định phải bồi bổ cho cô thật tốt.

 

Vì hiệu ứng của sân khấu, hai tháng nay Thẩm Uyển quả thật có khống chế ăn uống, nhưng thật sự gầy đi rất nhiều sao.

 

Lúc Thẩm Uyển trở về phòng cất hành lý, còn cố ý đến trước gương soi một chút, bản thân cũng không biết mình có gầy hay không, nghĩ đến lúc trước Lý Lệ Hoa ở nhà cũng vậy, mỗi lần về nhà đều nói cô gầy muốn bồi bổ cho cô.

 

Cơ thể gầy gò trong mắt người nhà chính là cảm thấy con cái ở bên ngoài chịu khổ, về nhà phải ăn nhiều thứ tốt, chăm sóc tốt.

 

Cô để hành lý xong đi ra, thấy chị dâu Tô đang gọi người giúp việc đi mua một con gà về, buổi trưa hầm canh cho cô uống.

 

“Chị dâu, trong nhà ăn cái gì em ăn cái đó là được rồi, không cần phiền vậy đâu.”

 

Chị dâu Tô đi tới dắt tay cô lên phòng khách nói chuyện, vuốt cổ tay mỏng manh của cô, đau lòng nói:

 

"Hai tháng nay em không ở nhà, bận rộn đến mức thời gian ăn cơm cũng không có phải không? Nhìn cổ tay em xem, ai da chị nắm còn không dám dùng sức.”

 

“Dù bận thế nào cũng phải chú ý chăm sóc tốt sức khỏe của mình mới được."

 

Bà Tô ngồi trên sô pha nghe được, cũng bổ sung thêm một câu.

 

Thẩm Uyển ngồi xuống với hai người, cô nào dám phản bác, đành cười trừ.

 

Mãi cho đến khi trở về nhà, Thẩm Uyển mới biết buổi biểu diễn hai ngày trước, chị dâu của Tô gia cũng được mời đến xem, lúc đó cô ấy sợ làm phiền cô nên không đến chào, nhưng bây giờ khi cô đã trở về, hai người ra sức khen ngợi cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Uyển Uyển thật sự giỏi quá đi, chị không biết là mấy em đang dùng kỹ thuật gì, chị chỉ biết em nhảy siêu đẹp, chị xem đến nỗi không thể rời mắt nổi, hàng đầu những lão ngoại quốc, đều vỗ tay cho các em đấy." 

 

Chị dâu Tô ngồi ở hàng sau, không phải chỗ có tầm nhìn tốt nhất, nhưng cũng có thể quan sát toàn bộ quá trình.

 

Hai người khen ngợi, bà Tô bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện lần trước Thẩm Uyển suýt chút nữa bắt nạt người trong , có chút đau lòng và trách cứ nói:

 

"Lẽ ra con nên sớm nói chuyện đó với người nhà, Yến Thành không có ở đây, mẹ cũng không thể để cho người khác bắt nạt con dâu của mẹ.”

 

Chị dâu Tô gật đầu nói:

 

"Mẹ, mẹ muốn làm gì cũng được, có con và chồng ở đây, không thể để cho người khác khi dễ người của chúng ta.”

 

Thẩm Uyển cũng không cách nào đem toàn bộ lời trong lòng của mình nói ra, nhưng cũng rất cảm kích vì bọn họ đã che chở mình như vậy, lập tức nói:

 

"Mẹ, chị dâu, là lúc ấy em nghĩ sai, sau này chắc chắn sẽ không để cho hai người lo lắng nữa.”

 

"Vậy là tốt rồi, Uyển Uyển, nhớ kỹ, người nhà chúng ta không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, đàn ông bọn họ ở bên ngoài mệt c.h.ế.t mệt đi lên là vì cái gì, không phải là vì để cho phụ nữ trong nhà, trẻ con trong nhà đều có thể thẳng lưng làm người sao?"

 

Ba mẹ chồng nàng dâu đã lâu không gặp nhau, nhưng cũng không xa lạ cái gì, mẹ chồng, chị dâu và Thẩm Uyển tuổi tác chênh lệch, hai người dường như biến cô trở thành tiểu bối để chăm sóc.

 

Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Uyển lại tìm về cảm giác quen thuộc trước kia ở nhà bị mẹ cô ép uống canh bổ, chị dâu cả và mẹ chồng thay phiên gắp thức ăn cho cô, múc canh, cô chỉ phụ trách bưng bát ăn là được.

 

Ăn cơm xong, mẹ chồng trở về phòng ngủ trưa, chị dâu bình thường không thích ngủ trưa cũng cười cười với cô, tự giác trở về phòng để lại không gian cho cô.

 

Thẩm Uyển ngồi xuống sô pha trong phòng khách, gọi đến số điện thoại nơi đóng quân của Tô Yến Thành.

 

Sau khi nhân viên tổng đài kết nối, điện thoại chuyển tiếp vang lên hồi lâu cũng không có ai tiếp, xem ra người bên kia đang bận, Thẩm Uyển cúp máy gọi lại cho ba Thẩm.

 

Lần này,  đối phương bắt máy rất nhanh, ba Thẩm sau khi nhận điện thoại thì hàn huyên với cô vài câu, sau đó cúp điện thoại bảo người đi gọi Lý Lệ Hoa tới.