----
Sau khi Tô Yến Thành lái xe trở lại khu tập thể, rất nhiều quân tẩu ở dưới lầu nói chuyện phiếm nghe được động tĩnh nhao nhao đi qua xem bọn họ mua cái gì.
Thẩm Uyển giải thích đơn giản với mọi người một câu:
"Mọi người cũng biết chúng tôi vừa mới chuyển tới, trong nhà thiếu nhiều đồ, nên chúng tôi đến cửa hàng nội thất cũ mua một ít đồ dùng về.”
Bộ bàn ghế cô chọn tuy còn khá mới, nhưng vẫn có thể nhìn ra không phải hoàn toàn mới, những người khác vừa định cảm thán hai vợ chồng bọn họ đều là cán bộ bộ đội chính là có tiền, phô trương lãng phí cái gì đó, vừa nghe lại cảm thấy mua đồ cũ cũng không tốn bao nhiêu tiền, người ta vẫn rất khiêm tốn.
Thẩm Uyển cố ý giải thích đồ mua ở cửa hàng đồ gia dụng cũ chính là để tránh phiền toái không cần thiết, những người phụ nữ này theo chồng đến từ trời nam đất bắc, đương nhiên có những người phẩm chất cao và cũng có những người thích buôn chuyện, cho dù cô không sợ bị người ta nghị luận, nhưng có một số chuyện có thể tránh được vẫn là tránh khỏi bớt lo.
Bởi vì đồ đạc hơi nhiều, Tô Yến Thành cố ý gọi anh rể đang nghỉ ngơi ở nhà cùng nhau hỗ trợ chuyển lên lầu, Giang Hồng Liên hôm nay vừa vặn cũng ở nhà nghỉ ngơi, nên cùng nhau tới hỗ trợ.
Buổi sáng, Tô Yến Thành dọn dẹp sạch sẽ từng ngóc ngách trong nhà, sau khi chuyển đồ đạc xong chỉ đặt vào vị trí đã định là được.
Giang Hồng Liên sờ sờ đồ dùng trong nhà bọn họ chọn, gật gật đầu nói một câu đều là chất liệu tốt, dùng mười năm tám năm không thành vấn đề.
Thẩm Uyển cũng không muốn dùng lâu như vậy, nhưng nếu đã quyết định mua đồ cũ, vậy chất liệu chắc canh không thể mua quá kém.
Cô rót trà cho chị với anh rể, bảo hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, lại đem một ít bánh quy điểm tâm mua ở cửa hàng lúc trưa ra cho Tiểu Lệ và Tiểu Dương đến tham gia náo nhiệt ăn.
Giang Hồng Liên sau khi ngồi xuống, nhìn trong nhà bọn họ bố trí càng ngày càng ấm áp, cũng cười theo, ngồi trong chốc lát lại gọi bọn họ cùng nhau đến nhà ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nào có ai tìm người giúp đỡ còn muốn đến nhà người ta ăn chực một bữa cơm, Thẩm Uyển lại muốn tiếp đãi hai người trong nhà mình, nhưng cô nấu nướng không giỏi, chỉ có thể mặt dày lên cửa quấy rầy một lần.
Sau khi thỏa thuận xong, chị gái với anh rể đưa bọn trẻ về nhà chuẩn bị trước, Thẩm Uyển cùng Tô Yến Thành thu dọn xong trong nhà, lúc này mới mang theo vải vóc cùng một ít điểm tâm hoa quả đi theo.
……
Sáng thứ hai hôm sau, Thẩm Uyển đến đoàn văn công không bao lâu, Trương Tú với cô giáo Quý cũng đã đến.
Cô giáo Quý vỗ tay bảo mọi người dừng lại, nói đoàn phó muốn thông báo cho mọi người một việc.
Trương Tú cười với mọi người, sau đó gọi Thẩm Uyển đến bên cạnh:
"Đoàn chúng ta sẽ biểu diễn một buổi chia buồn tại nhà máy dệt của thành phố vào tháng 5, vì buổi biểu diễn này, trước đó đồng chí Thẩm Uyển đã đảm nhận vai trò biên kịch và biên đạo chính, còn tôi thì đưa ra một chút ý kiến.
Chúng ta sẽ cải biên một bộ kịch múa mới, hôm nay bắt đầu tiến hành tuyển chọn vai cho các nhân vật.”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Kịch múa mới lại do Thẩm Uyển biên soạn, rõ ràng cô ấy không kém mọi người bao nhiêu tuổi, ở đây có người thậm chí còn lớn tuổi hơn cô ấy, nhưng người ta không chỉ làm vũ công chính, mà còn có thể tham gia cải biên kịch múa mới.
Trong lòng mọi người đều hoài nghi chuyện Trương Tú nói biên đạo chính kịch múa mới là Thẩm Uyển không phải sự thật, nghe nói vị phó đoàn Trương này đặc biệt tuyển mộ Thẩm Uyển từ Bắc Thành tới, chắc canh sẽ thiên vị với cô, nhưng để cô biên đạo kịch múa mới cũng quá không thể tưởng tượng nổi đi.
Trương Tú cũng không quan tâm những người này nghĩ như thế nào, trên thực tế hồi đâu Thẩm Uyển cũng làm cô ấy khiếp sợ, nhưng sự thật bày ra ở đây, Thẩm Uyển quả thật có thiên phú này, bây giờ mọi người còn nghi ngờ, chờ nhìn thấy cô thật sự có năng lực thì sẽ tin tưởng thôi.