----
"Ngày mai em và cô Quý, còn có mấy người thầy Võ cùng nhau đi tới thành phố hỗ trợ, địa điểm sơ tuyển lần thứ nhất ngay tại cung văn hóa lần trước biểu diễn."
Thẩm Uyển là một cán bộ ưu tú của đội múa, các đội kịch nói và đội ca hát khác cũng phái những cán bộ trẻ cùng đi, cũng không cần các cô ấy làm thêm gì nữa, chỉ là đi theo các thầy cô hỗ trợ gì đó.
Lần này Trương Tú cũng sẽ đi, có điều ngày đầu tiên sơ tuyển bà ấy không đi, để Thẩm Uyển đi cũng là ý của bà ấy.
Thẩm Uyển hiện đang đại diện cho đoàn văn công Tương Thành, có cô ở đây, phỏng chừng có thể hấp dẫn được nhiều mầm non tốt hơn.
"Cô à, em biết rồi." Thẩm Uyển đồng ý, cô cũng rất để ý đến người được chọn lần này, dù sao người được chọn vào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng là đồng đội của cô.
Nói xong những lời này, Trương Tú lại hỏi đọc sổ ghi chép của bà ấy trước kia thì cô thấy thế nào, Thẩm Uyển liền nhân cơ hội nói vài chỗ cô không hiểu lắm thỉnh giáo bà ấy.
Ở văn phòng ngây ngốc một giờ sau, Thẩm Uyển mới trở lại phòng tập luyện, vốn dĩ nghĩ rằng cô không ở đây thì Tiểu Lệ mệt mỏi hẳn là sẽ tự nghỉ ngơi, nhưng không ngờ cô bé này luyện tập nghiêm túc như vậy. khi cô trở về thấy cô bé ra đầy mồ hôi, kiên trì tập luyện động tác cô dạy trước khi đi như cũ, đoán chừng là vẫn chưa ngừng nghỉ.
Đồng ý dạy cô bé lúc đầu chỉ là vì báo đáp Giang Hồng Liên một chút, nhưng Tiểu Lệ học nghiêm túc như vậy, trong lòng cô cũng rất vui mừng.
Thẩm Uyển không khỏi nở nụ cười, đi tới sửa lại động tác của cô bé, trong lòng cũng thêm nghiêm túc.
Buổi trưa cô dẫn Tiểu Lệ cùng đi tới căn tin ăn cơm, buổi chiều lúc trở về, đặc biệt cùng đưa cô bé về nhà chị gái.
Giang Hồng Liên hôm nay ở bệnh viện vẫn luôn lo lắng con gái sẽ gây phiền phức cho em dâu. Buổi chiều về đến nhà thấy Tiểu Lệ cùng Thẩm Uyển cùng trở về thì vội hỏi cô bé hôm nay thế nào, không quấy rầy công việc của cô chứ.
Thẩm Uyển lắc đầu, nhìn Tiểu Lệ nở nụ cười nói:
"Chị đừng lo lắng, Tiểu Lệ rất ngoan, luyện tập cũng rất nghiêm túc. Hôm nay em dạy con bé mấy động tác ở nhà cũng có thể luyện, bình thường lúc tan học trở về rảnh rỗi chị có thể giám sát con bé luyện một chút.
Chờ cuối tuần em kiểm tra tiến độ luyện tập của con bé, nếu có thể tiếp tục kiên trì, sau này Tiểu Lệ muốn thi vào đoàn văn công cũng không phải là không thể."
Tiểu Lệ được khen đỏ mặt, gương mặt tròn trịa giống như quả táo đỏ.
Hôm nay Thẩm Uyển vì kiểm tra độ mềm dẻo của cô, liền để cho cô bé tập xoạc trong một thời gian nhất định. Mới bắt đầu cô bé cũng kêu đau, nhưng sau đó vẫn luôn c.ắ.n răng kiên trì, cô bé thật sự rất tuyệt.
Nếu cô bé thật sự muốn đi theo con đường của một người lính văn nghệ, Thẩm Uyển cũng đồng ý giúp cô bé một tay.
Giang Hồng Liên nghe xong ánh mắt sáng lên, cúi đầu nhìn con gái rồi vui mừng nói: "Còn không mau cám ơn mợ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cảm ơn mợ." Tiểu Lệ nhìn Thẩm Uyển, trong lòng hơi sợ cô.
Thẩm Uyển khom lưng cười với cô bé, dịu dàng hỏi:
"Tiểu Lệ, hôm nay dạy cháu mấy động tác kia đều nhớ kỹ chưa? Tuần sau mợ sẽ kiểm tra đó nha.”
Tiểu Lệ nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng xinh đẹp của mợ, hoảng hốt lại không sợ cô nữa, gật đầu nói: "Cháu nhớ kỹ rồi mợ, cháu sẽ luyện cho tốt."
“Tiểu Lệ thật ngoan, lần sau gặp mặt mợ sẽ tặng cháu một món quà.” Cuối cùng Thẩm Uyển sờ tóc cô bé, từ chối Giang Hồng Liên mời cô ở lại ăn cơm rồi xoay người trở về nhà mình.
Tối nay Tô Yến Thành trở về cũng rất sớm, anh thấy hôm qua Thẩm Uyển thích ăn đồ ăn anh làm như vậy, hôm nay liền dùng nguyên liệu nấu ăn còn lại trong nhà, làm hai bát mì trứng rau xanh chờ cô trở về cùng nhau ăn.
Lúc Thẩm Uyển về đến nhà, trong tay còn mang theo một hộp cơm đựng lạp xưởng hấp, là Giang Hồng Liên kiên quyết nhét cho cô trước khi đi.
Lạp xưởng là tự cô ấy làm, sau khi hấp chín thì cắt thành miếng chấm xì dầu ăn đặc biệt ngon.
Tô Yến Thành lại đi tới phòng bếp rót một đĩa xì dầu nhỏ ra, hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm tối đơn giản.
Sau bữa cơm tối, Tô Yến Thành thu dọn xong phòng bếp, đi tắm rửa trước. Thẩm Uyển thì lấy ra một đôi giày múa cô mới mang từ Bắc Thành về.
Cô chuẩn bị sửa đôi giày này phù hợp với cỡ chân của Tiểu Lệ để tặng cho cô bé.
Tương Thành bên này không có chỗ chuyên bán giày múa của trẻ con. Hiện tại cô phải nhờ người từ Bắc thành mua rồi gửi tới, cũng phải thật lâu mới có thể đến nơi, đôi này sửa lại trước cho Tiểu Lệ dùng, đến lúc đó mua mới thì lại đổi.
Tô Yến Thành sau khi tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy cô đang tháo giày múa, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận chắc là cô muốn làm cái gì đó.
Thẩm Uyển đưa chiếc giày còn lại cho anh tháo ra, vừa cười vừa khen ngợi biểu hiện hôm nay của Tiểu Lệ.
Ban đầu cô chỉ muốn dạy đơn giản một chút, nhưng sau khi xem biểu hiện của Tiểu Lệ, Thẩm Uyển quyết định phải dạy vỡ lòng cho cô bé, nếu dạy tốt, đây sẽ là một mầm non tốt để học múa.
Có lẽ là bị Trương Tú lây nhiễm, Thẩm Uyển hiện tại cũng vô cùng hy vọng trong tương lai có thể có thêm một số diễn viên múa xuất sắc, có thể mang đến nhiều sân khấu tốt hơn cho mọi người.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng nhiên quay đầu nói với Tô Yến Thành: "Nếu sau này em sinh con gái, em cũng muốn dạy nó học múa."
Tô Yến Thành sau khi nghe đến lời này thì động tác trên tay dừng lại. anh ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy dịu dàng hạnh phúc.
“Được.”