----
Ánh mắt Thẩm Uyển dừng trên cốc nước nóng trong tay cô, chợt nhớ ra, nói: "Nước, là nước trong bình em uống buổi chiều có vấn đề."
Hôm nay ba bữa cơm cô đều ăn ở căn tin giống như mọi người, thời gian còn lại ngoại trừ uống nước ra thì không ăn bất cứ thứ gì, mà bình nước là thứ duy nhất rời khỏi tầm mắt cô.
Khi tập luyện sẽ đổ mồ hôi rất nhiều, mỗi lần cô đều mang theo một bình nước đầy đặt ở một góc phòng tập, chờ thời gian nghỉ ngơi uống vài ngụm, chiều nay cô uống xong bình nước mang đến lúc đầu rồi đi.
Lúc sau lại đi lấy một bình, nhưng bình nước thứ hai cô không uống nhiều, hơn nữa sau khi uống xong không lâu cô liền kết thúc tập luyện đi ăn cơm tối, sau đó cô đi rửa mặt, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khi luyện tập cô không thể cứ nhìn chằm chằm vào bình nước của mình xem có ai chạm vào hay không, nếu có người thừa dịp cô không chú ý ném thứ gì không sạch vào bình nước của cô nhân lúc cô không để ý, cô sẽ uống nước trong bình mà không hề biết gì hết.
Cô Quý nghe xong lời của cô, vô thức quay đầu nhìn chằm chằm ly nước trong tay Triệu Lan Lan, ánh mắt kia đáng sợ tới mức tay Triệu Lan Lan run lên, thiếu chút nữa làm rơi ly nước.
Một cán sự khác phản ứng rất nhanh, xoay người quay về ký túc xá lấy ấm nước của Thẩm Uyển.
Bác sĩ trực ban nhận lấy, đổ một ít nước trong bình ra, tự mình nếm thử, nhanh chóng phán đoán ra:
"Trong nước này có thêm thứ gì đó, liều lượng tương đối nhỏ, đây là thứ gì thì tôi tạm thời nếm không ra, nhưng mà cô đột nhiên bị viêm dạ dày quả thật có thể có liên quan đến thứ này."
Lời nói của bác sĩ trực ban làm cho Triệu Lan Lan cùng hai cán sự khác đều kinh sợ, cô Quý cùng Trương Tú nghe xong lại cùng lúc đen mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây trong đoàn văn công cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện vì cạnh tranh mà bỏ t.h.u.ố.c độc vào miệng đồng đội, nhưng trận đấu lần này liên quan đến lợi ích của cả đoàn, ai lại nghĩ đến việc một ngày trước khi thi đấu lại đi hãm hại vũ đạo chính trong đội của mình.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, chỉ có người cùng đoàn mới có thể vào phòng tập của bọn họ, mà chỉ có người quen thuộc với Thẩm Uyển mới biết bình nước của cô để ở đâu, cho nên, người đầu độc vào bình nước của cô hẳn là người trong đoàn bọn họ.
Cô Quý tức giận, lập tức trở về ký túc xá bắt người kia.
Trương Tú lại càng thêm quan tâm đến sức khỏe của Thẩm Uyển, liên tục xác nhận tình trạng của cô với bác sĩ trực ban, cho đến khi bác sĩ trực ban kê t.h.u.ố.c truyền nước cho Thẩm Uyển xong, nhìn sắc mặt cô dần chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới yên lòng.
Bấy giờ, cô mới có tâm trạng quay lại khuyên nhủ cô Quý:
"Trước tiên đừng làm lớn chuyện này, vì trận đấu và cũng vì tránh để người khác biết, chúng ta cứ điều tra riêng trước đã, chờ trận đấu kết thúc sẽ bắt người sau."
Nửa đêm, Trương Tú và thầy Quý cùng nhau truyền nước biển cho Thẩm Uyển ở phòng y tế, xác nhận sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều rồi mới đưa cô về ký túc xá nghỉ ngơi.
Cũng may người đầu độc không biết có phải là do lương tâm hay là nhát gan không dám hạ t.h.u.ố.c cô, tóm lại ngày hôm sau khi Thẩm Uyển tỉnh dậy, thân thể đã khôi phục rất nhiều, bụng không còn đau nữa, cảm giác buồn nôn và chóng mặt cũng biến mất.
Nhưng để đảm bảo, cô vẫn phải tiếp tục uống t.h.u.ố.c theo chỉ định của bác sĩ.
Buổi sáng sau khi ăn cơm xong lại uống thuốc, Trương Tú và cô Quý lại nhiều lần tìm cô để xác nhận tình trạng của cô, nếu như thân thể cô vẫn không khỏe thì hy vọng cô không cậy mạnh, cùng lắm thì các cô rời khỏi cuộc thi lần này.
Đột nhiên gặp phải một tai họa ngoài ý muốn, tâm tình Thẩm Uyển cũng rất xấu, nhưng cô vẫn cười nói:
“Cô, đừng lo lắng, em thật sự có thể lên sân khấu được.”