Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 334



 

----

 

Tuy rằng cô và hai ông bà không quá thân thiết, nhưng ở chung một khu nhà, bọn họ vẫn phải vất vả trở về một chuyến, không đi thăm một chút thì rất không phải phép.

 

Từ sáng sớm bà nội Thẩm đã biết tin hai người Thẩm Uyển trở về thăm người thân từ nhà hàng xóm, vẫn đang đứng đợi cô ở cửa nhà.

 

Thẩm Uyển và Tô Yến Thành cùng tới thăm bọn họ, bà nội Thẩm cực kỳ vui vẻ, hàn huyên một hồi mới bảo hai người ở nhà ăn cơm tối.

 

Lúc chuẩn bị nấu cơm, bà nội Thẩm kéo Thẩm Uyển vào bếp, vừa bận rộn vừa nói chuyện.

 

Sau khi tránh mặt Tô Yến Thành, bà nội Thẩm lập tức quan tâm hỏi cô: "Uyển Uyển, con và Yến Thành kết hôn cũng đã hai năm rồi, khi nào thì chuẩn bị có con?"

 

Ý cười trên mặt Thẩm Uyển vơi đi rất nhiều, có chút thiếu kiên nhẫn, chỉ nói:

 

"Bà à, chúng con đã nói từ lâu rồi, hai năm này không có ý định có con."

 

Bà nội Thẩm vừa nghe lập tức không đồng ý nói:

 

"Vậy sao được, con nói mà xem, đã gả đến Tô gia rồi, cũng không còn trẻ nữa, sao chỉ có thể mãi lo khiêu vũ được, Yến Thành nó cũng đã lớn tuổi rồi, năm nay sẽ qua ba mươi, người Tô gia nhất định gấp gáp, con nên nghe lời bà nội, mau mau có con đi."

 

Bất kể là mẹ ruột hay mẹ chồng đều chưa từng nói với cô lời này, trong lòng Thẩm Uyển khẽ cười lạnh, có chút muốn hỏi bà rốt cuộc đang lo lắng cái gì.

 

Nhưng dù nói thế nào bà cũng là bậc trưởng bối, không tiện trực tiếp phản bác, Thẩm Uyển thản nhiên trả lời bà một câu:

 

"Bà nội, mẹ chồng cháu và anh Yến Thành đều không thúc giục cháu, về chuyện sinh con chúng cháu có dự định của riêng mình, bà không cần phải lo đâu ạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không bao lâu sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Uyển để lại vài câu bảo bọn họ chăm sóc tốt cơ thể rồi cùng Tô Yến Thành trở về Tô gia.

 

Trên đường trở về, Tô Yến Thành nhìn ra tâm trạng cô có thay đổi, không khỏi hỏi cô: "Làm sao vậy?"

 

Khả năng cảm nhận của anh không tệ chút nào, mặc dù trước khi vào Thẩm gia tâm trạng của Thẩm Uyển không tốt lắm, nhưng tâm trạng cô thật sự khó chịu là từ sau khi theo bà nội Thẩm vào phòng bếp.

 

Anh nhạy bén nhận ra nhất định là bà nội Thẩm cố tình tránh mặt anh để nói chuyện riêng với Thẩm Uyển mới có thể khiến cô như vậy.

 

Trong khu nhà mười mét có một ngọn đèn đường, nhưng bây giờ trời lạnh, sau khi trời tối bên ngoài chẳng có mấy ai, vì thế hai người nắm tay nhau đi về nhà.

 

Ngón tay bị nắm của Thẩm Uyển nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay anh, trực tiếp nói cho anh biết: "Bà nội thúc giục em mau sinh con, còn nói em không thể chỉ lo cho bản thân mà không để ý đến Tô gia."

 

Tô Yến Thành nhíu mày, nhìn ra cô cũng không phải thật sự để ý những thứ này, rất nhanh lại buông ra, đút tay của cô và anh vào trong túi áo mới nói:

 

"Không cần để ý suy nghĩ của bậc trưởng bối, có con hay không là chuyện của chúng ta, về phần có để ý đến điểm này của gia đình hay không, anh nghĩ anh có quyền lên tiếng hơn, anh rất ủng hộ em tiếp tục nhảy múa."

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu dưới lớp khăn quàng cổ của Thẩm Uyển lộ ra một phần, ngửa đầu cười với anh, dưới ánh đèn đường màu vàng dịu nhẹ, nụ cười kia giống như được chiếu thêm một tầng ánh sáng ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho trong lòng anh mềm nhũn không chịu được.

 

"Bà nội nói qua năm sau anh cũng đã ba mươi, cũng đã lớn rồi chắc chắn muốn có con, chỉ là không nói ra mà thôi, vậy thì anh Yến Thành anh có muốn có con không?"

 

Sắc mặt của Tô Yến Thành lập tức cứng đờ nghe cô lặp lại lời này, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô, lắc đầu nói:

 

"Anh xác nhận qua năm sau anh sang ba mươi, nhưng cũng không thể gọi là già hay trẻ được, hơn nữa về vấn đề con cái, chúng ta không phải đã bàn bạc từ trước rồi sao, anh thật sự muốn một đứa con mang dòng m.á.u của hai chúng ta, nhưng con cái lúc nào sinh cũng được, bây giờ anh chỉ hy vọng em có thể đi làm chuyện mình thích."

 

Những lời anh nói ra đều là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh.

 

Về chuyện con cái, trước kia Tô Yến Thành cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao.