“Ý cô là gì?” Lữ Toàn ngây ra. “Đại sư, cô có nghe được mình đang nói gì không? Hiện tại cháu gái nhỏ của tôi đang ly hôn, còn cô lại nói con bé sắp gặp vận đào hoa chính? Lẽ nào… cháu gái nhỏ của tôi đã chuẩn bị người thay thế sẵn rồi?” Hừm… cháu gái thật giống phong cách của ông khi xưa. Mặc dù lúc sinh thời, ông chưa từng nắm tay cô gái nào, nhưng không vì thế mà ông thiếu hiểu biết. Lữ Toàn vừa nghe qua cũng hiểu sơ sơ. Dường như chồng của cháu gái nhỏ ông đã có người mới bên ngoài, con bé đang đòi ly hôn, vậy mà gã đàn ông kia còn dám đe dọa cháu gái ông. Loại người này không ly hôn thì giữ lại làm gì? Ly hôn là đúng, ly hôn là hay, ly hôn thật tuyệt vời! “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem kịch vui!” Tần Nhan Kim mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng ánh lên vẻ thích thú. Tạ Hương bước sát theo cô, thỉnh thoảng lại liếc trộm. Trước đây, cô bé luôn nghĩ đại sư là một vị tiên nhân ngoài thế tục, không vướng bụi trần, lại sẵn sàng hạ mình giúp đời như một vị Bồ Tát sống. Nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt hơi ánh lên vẻ tò mò của Tần Nhan Kim, cô bé bất giác nhận ra, tiên nhân thoát tục này dường như cũng đã xuống trần. Là điều gì khiến cô ấy hạ phàm? Ừm… là sự tò mò, là những chuyện náo nhiệt. Suy cho cùng, ở Đại Hạ, ai lại không thích nghe chuyện thị phi, ai lại không muốn tham gia vào những sự kiện đông vui? “Nhìn gì tôi thế?” Giọng nói lạnh lùng của Tần Nhan Kim vang lên, khiến Tạ Hương giật mình run rẩy, bất giác thốt lên: “Hóa ra đại sư cũng thích xem náo nhiệt, em còn tưởng…” Cô bé chợt nhận ra mình vừa nói gì, lập tức che miệng, cúi đầu đầy lo lắng: “Đại sư, xin lỗi, là em lỡ lời.” Tần Nhan Kim khẽ cười: “Không có gì phải xin lỗi cả, em đâu có làm sai gì. Sự tò mò vốn là bản năng của con người. Tôi ở trên núi lâu, tự nhiên lại thích hòa vào chốn đông vui.” “Ừm…” Hai người, cùng một linh hồn, đến quán cà phê đối diện tòa văn phòng. Họ gọi một ly cà phê, một ly sữa, cùng vài món bánh ngọt tinh tế. Tần Nhan Kim đẩy đĩa bánh về phía Tạ Hương: “Ăn đi, nếu không đủ thì gọi thêm.” Tạ Hương ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt hơi đỏ hoe. Cô bé cẩn thận xúc một thìa bánh đẹp mắt, dù hương vị ngọt ngào tan trong miệng, nhưng trái tim lại cảm thấy chua xót và nặng nề. Tần Nhan Kim khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Đứa trẻ này đã chịu nhiều khổ cực trong quá khứ. Dù sau này theo cô, vẫn còn phải chịu nhiều gian khổ, nhưng đó là loại gian khổ mang lại ngọt ngào. Cô nhấp nhẹ một ngụm cà phê, ánh mắt dừng lại ở tòa văn phòng đối diện. Chính xác hơn là người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn đứng dưới tòa văn phòng, chính là Lưu Lượng. “Đại sư, đó là gã đàn ông cặn bã sao?” Lữ Toàn tò mò hỏi. Tần Nhan Kim nhướng mày: “Hả? Ai dạy ông từ mới này thế?” “Kìa, cô gái bên bàn đó nói đấy.” Lữ Toàn chỉ về phía một bàn gần đó, nơi một cô gái đang tức tối mắng người đàn ông đối diện là “cặn bã”. Tần Nhan Kim khóe miệng giật giật, chỉ về phía Lưu Lượng: “Kẻ đó mới là gã đàn ông cặn bã.” Sau đó, cô lại chỉ về người đàn ông bị hắt cà phê đầy mặt: “ANH ta không phải người xấu. Nhà sắp xếp buổi xem mắt mà không báo trước chuyện đã có con, anh ta chỉ nói sự thật.” “Ồ!” “Còn nữa, anh ta chính là vận đào hoa của cháu gái nhỏ ông. Hai người ở bên nhau sẽ giúp gia đình thịnh vượng, tài lộc đầy nhà, con cháu hưng vượng. Không chỉ vậy, anh ta còn là ân nhân cứu mạng của cháu gái nhỏ ông…” “Ân nhân cứu mạng?” Lữ Toàn kích động hỏi: “Đại sư, cháu gái tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Tần Nhan Kim trấn an: “Ừ, nhưng mà không nguy hiểm.” Cô lấy điện thoại, gọi một cuộc báo cảnh sát. Mười phút sau, người đàn ông bị hắt cà phê chỉnh lại trang phục, dẫn theo đứa trẻ 6 tuổi ra ngoài. Khi vô tình nhìn thấy Lưu Lượng đang tức giận dùng bó hoa hồng đánh một người phụ nữ, anh ta lập tức lao đến cứu. Anh ta không chút nghĩ ngợi tiến lên cứu người phụ nữ, nhìn cô ấy trên mặt cùng trên cánh tay đều là vết máu, cau mày lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ, có cần tôi giúp báo cảnh sát không?” “Được lắm, tôi nói sao cô lại muốn ly hôn với tôi, thì ra là đã sớm tìm được gia đình mới rồi. Đồ tiện nhân, đội nón xanh cho lão tử, có tin lão tử giết chết cô hay không?” Lưu Lượng thấy một người đàn ông xa lạ chạy tới hỗ trợ, trừng to mắt, như là mèo bị giẫm đuôi, lớn tiếng ồn ào. Chung quanh tất cả đều là người xem náo nhiệt, chỉ trỏ bọn họ. Tiểu Tuệ tức giận, vội vàng chắn trước mặt người đàn ông: “Lưu Lượng, anh đủ rồi đấy.” “Trước kia niệm tình là vợ chồng nên tôi mới dễ dàng tha thứ anh. Hiện tại tôi muốn ly hôn, anh lại chẳng biết xấu hổ trả đũa. Có cần tôi cho anh xem ảnh chụp của anh và người phụ nữ kia để nhớ ai là người ngoại tình trước không?” “Còn nữa, hôm nay nếu anh không ly hôn, tôi sẽ ra tòa kiện anh. Anh đừng hòng lấy được một xu.” “Chết tiệt, con khốn, tao sẽ giết mày!” Lưu Lượng rút dao bấm trong ngực ra, đâm về phía người phụ nữ, ngay trong tiếng kinh hô của mọi người, mấy cảnh sát nhận được báo án của Tần Nhan Kim vừa vặn chạy tới. Mắt thấy con dao kia sắp cắm vào bụng người phụ nữ, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, người đàn ông bị hắt cà phê nhanh tay lẹ mắt bắt lấy thân dao, máu theo lòng bàn tay chảy ra. “Dừng tay! Đứng yên!” Cảnh sát chạy tới lập tức móc súng lục ra, chế phục Lưu Lượng. “Anh… anh không sao chứ?” Tiểu Tuệ sợ tới mặt tái mét, nhưng nhìn thấy người đàn ông vì cứu cô mà bàn tay máu tươi đầm đìa, nước mắt nhất thời chảy xuống. “Không sao, vết thương nhỏ…” Người đàn ông nhìn thấy cô khóc, liền trở nên bối rối không biết phải làm gì. “Hu hu… Ba ơi, ba đang chảy máu kìa, ba có phải sắp chết rồi không… Hu hu, con đã không còn mẹ rồi, con không thể mất ba nữa…” Bé gái 6 tuổi nhìn bàn tay đầy máu của cha mình, liền khóc òa lên thật to. “Mọi người bình tĩnh đã, anh hãy đi băng bó trước đi. Tôi sẽ cho người đi theo để anh làm tường trình.” Một cảnh sát bước đến bên họ và nói. “Được!” Người đàn ông gật đầu, tay ôm lấy vết thương. Tiểu Tuệ lúc này ôm lấy bé gái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bé ngoan, ba con chỉ bị thương thôi, lát nữa để cô y tá băng bó lại là sẽ ổn, đừng khóc nữa nào…” “Cô ơi, con không có mẹ, cô đừng lừa con. Ba con chảy nhiều máu như vậy chắc chắn là sắp chết rồi. Diệu Diệu đã rất đáng thương, không muốn mất ba đâu, cô ơi… hu hu… cô làm vợ ba con đi…” Tiểu Tuệ xấu hổ nhìn thoáng qua người đàn ông, lại nhỏ giọng dỗ dành cô bé. Cô bé nhất quyết không buông tha, hai mắt hồng hồng, thật đáng thương. “Cô ơi, là ba con cứu cô, dựa theo quy củ giang hồ, cô hẳn là lấy thân báo đáp, dù sao con không có mẹ, ba lại phải chết, cô nếu không cần con, con sẽ thành đứa trẻ mồ côi, ba dưới cửu tuyền sẽ không nhắm mắt.” Người đàn ông: “Cảm ơn con, tổ tông của ba!” Rõ ràng là con đang tìm mẹ kế cho mình, nhưng người ngoài nhìn vào lại tưởng con muốn “đại nghĩa diệt thân”. Tiểu Huệ không ngờ cô bé này lại “thấu hiểu đạo lý” như vậy, đỏ mặt, vội vàng nhìn người đàn ông như cầu cứu. Người đàn ông cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ đành giả vờ đau tay để tránh ánh mắt cầu cứu của cô. Tiểu Huệ cố gắng giải thích với cô bé: “Bé ngoan, cô hiện tại vẫn chưa ly hôn mà. Cô…” Cô bé ngây thơ đáp lại: “Cô vừa nói sẽ ly hôn với chú kia mà. Sau khi ly hôn, cô có thể ở bên ba con rồi.” Tiểu Huệ ngay lập tức nhìn người đàn ông, còn người đàn ông lại nhìn lên trời, vẻ mặt như muốn nói: Đùa à, con gái tôi còn giúp tôi tìm vợ về nhà, nếu tôi làm cản trở thì còn ra thể thống gì nữa. Thấy người đàn ông không nhìn mình, Tiểu Huệ vừa tức giận vừa buồn cười. Cô ấy nghĩ một lúc, rồi lại nói với cô bé: “Nhưng mà cô có con rồi, một cậu em trai nhỏ hơn con…” “Ồ, vậy là con có em trai rồi hả? Con thích em trai nhất đó. Lúc mẹ còn sống, mẹ không chịu sinh cho con một em trai. Bây giờ cô mang đến một em trai, con có thể… yêu thương em rồi, đúng không?” Đôi mắt to tròn như hạt nho của cô bé chớp chớp nhìn Tiểu Huệ, vẻ mặt đầy vui sướng. Tiểu Huệ: “…” Một bên, Lữ Toàn đang xem kịch vui. Cô bé đợi mãi không thấy Tiểu Huệ trả lời, liền hóa thân thành “diễn viên nhí”, vừa khóc vừa nói: “Cô ơi, cô không phải là chê ba con đó chứ? Cũng đúng thôi, ba con ngoài chuyện không đẹp trai, không có cơ bụng 6 múi, tính cách thì như khúc gỗ, không biết dỗ dành con gái, thì cái gì cũng tốt.” “Nhưng mà ba con thật đáng thương. Có một công ty lớn như vậy, mà lại không có ai giúp ba tiêu tiền. Hu hu hu… ba đáng thương quá đi… hu hu hu…” Tiểu Huệ: Cảm thấy hơi động lòng thì phải làm sao đây?