Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 101: Cơ hội hiếm có



Y phục Lâm Kiến ném trên đất đúng là của Hạ Trường Sinh, bởi vì nửa đêm Hạ Trường Sinh đánh thức Lâm Kiến rồi lo y bị lạnh, cho nên hắn đặt sẵn áo khoác của mình cạnh giường, cho y dễ khoác thêm.

Bây giờ chiếc áo này bị vô tình đá bay.

Một tay Hạ Trường Sinh nắm thành quả đấm, nhịn rồi nhịn.

Lần này hắn ra ngoài bị thiệt hại nhiều y phục lắm.

“Chưởng môn của Phục Hy viện, hết kẻ này đến kẻ khác đều là người đáng ghét!” Hạ Trường Sinh cầm kiếm, khơi dậy kí ức hàng triệu năm: “Ghét nhất Tư Không văn nhân, nếu không phải tại bà ta thì bọn ta đã trốn thoát khỏi vực sâu tăm tối không thấy ánh mặt trời kia từ lâu rồi. Bắt đầu từ bà ta, Phục Hy viện bắt đầu hưng thịnh, tạo ra nhiều thế hệ người thừa kế đáng ghét. Người đáng ghét thứ hai là Liễu Diệc Hành…”

Lâm Kiến nói: “Huynh cứ đếm từng người như vậy thì bao giờ mới đếm tới ta?”

“Ngươi đoán xem vì sao ta dễ dàng đưa ngươi về Phục Hy viện như vậy?” Hạ Trường Sinh hỏi y.

“Huynh có dễ dàng sao?” Lâm Kiến phàn nàn: “Là ta quấn quýt bám chặt mới thành công.”

Nếu Hạ Trường Sinh làm theo ý mình thì y đã bị tùy tiện ném cho một gia đình hạnh phúc nuôi rồi.

“Nếu ta thật sự muốn vứt bỏ ngươi thì ngươi cho rằng mình có cơ hội ở bên cạnh ta đến khi ngươi gặp được tên nhãi khốn A Nhất sao?” Hạ Trường Sinh cười lạnh.

Họ còn thật sự cho rằng hắn không biết bọn khốn A Nhất và y lén lút làm gì sau lưng hắn sao.

Hạ Trường Sinh cũng không ngây thơ như họ nghĩ, chỉ là hắn không quan tâm mà thôi.

“Cho nên.” Lâm Kiến hiểu ý, nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Ngay từ đầu huynh cũng muốn giữ ta lại đúng không?”

Hạ Trường Sinh sững sờ.

Thấy kịch bản sắp đi chệch hướng, Hạ Trường Sinh vội vàng lắc đầu để mình tỉnh táo lại.

“Sở dĩ năm đó ta rời khỏi Phục Hy viện là để thực hiện lời hứa với Phương Cảnh Tân, tìm Chưởng môn đời kế tiếp cho Phục Hy viện, tìm người chết thay thích hợp để phong ấn vực sâu.” Hạ Trường Sinh cảm thấy hiện tại đúng là một thời điểm tốt để bộc lộ nhiều bí mật mình đã che giấu: “Ta biết rằng đưa ngươi về không có vấn đề gì, bởi vì hồn phách của ngươi thuộc về một người nào đó từ rất lâu trước kia, tên hắn ta là Liễu Diệc Hành.”

Lâm Kiến sững sờ.

Đây đúng là một tin tức bất ngờ với y.

Tuy nhiên điều này cũng nhắc Lâm Kiến nhớ lại một số chuyện, lúc trước khi Xi Chi giết y cũng gọi y là Liễu Diệc Hành. Lúc ấy y tưởng mình cầm Không Sơn kiếm cho nên mới gây ra kiểu hiểu lầm này, xem ra sự thật không như y nghĩ. Hơn nữa Lâm Kiến nhớ tới lúc trước thuần kiếm, ảo ảnh của Liễu Diệc Hành giao chiến với Hạ Trường Sinh.

Ánh mắt Hạ Trường Sinh đúng là không phải nhìn người xa lạ.

Những người có liên quan với Phục Hy viện sẽ bị dẫn dắt về nơi đây từ kiếp này đến kiếp khác để mưu toan thay đổi thế giới này.

Cách khổ cực nhất là phải chịu số phận đóng cửa vực sâu lần thứ nhất và thứ hai như Lâm Kiến.

Đời thứ nhất vùi mạng Hoàng Tuyền.

Số phận sẽ không ngừng cám dỗ ngươi, tất cả những gì ngươi cần làm là tiếp tục từ chối cho đến khi đời này thoát khỏi Phục Hy viện.

Lâm Kiến cũng hiểu tại sao năm đó Hạ Trường Sinh liên tục từ chối y.

“Nhưng ta cam tâm tình nguyện vì huynh.” Lâm Kiến nói.

Hạ Trường Sinh nhìn y.

“Không phải ta ham thích cuộc sống sau khi vào Phục Hy viện nên không muốn từ bỏ. Lúc đầu vì huynh nên ta mới một lòng muốn vào Phục Hy viện, ta muốn có được huynh.” Lâm Kiến kiên quyết nói: “Lần đầu nhìn thấy huynh ở thôn Cát Tường Như Ý, ta đã biết ngoài ta ra thì không thể là ai khác.”

Hạ Trường Sinh hừ một tiếng.

Thái độ thoáng mềm xuống.

“Sống cũng được mà chết cũng được, là huynh muốn hay là bị lợi dụng cũng không quan trọng.” Lâm Kiến chậm rãi nói: “Ta đã có được thứ mình muốn, đây là cuộc sống ta chọn. Thật ra ta chưa từng quan tâm, làm một tên trộm hay bị người đời khinh bỉ cũng không sao, làm người cứu thế cũng được, được người khác ngưỡng mộ cũng được. Nếu như đại sư huynh cảm thấy đưa ta về Phục Hy viện là gánh nặng… Ta không sao hết, dù sao vì vậy huynh mới đối xử với ta tốt hơn.”

“Bớt dỗ ngon dỗ ngọt ta đi, bây giờ ta chỉ muốn ngả bài với ngươi.” Lúc Hạ Trường Sinh cố chấp thì khó có ai chống đối được hắn.

“Thật sao?” Nhưng Lâm Kiến cảm thấy dỗ ngon dỗ ngọt Hạ Trường Sinh có tác dụng mà.

Có phải hung thú vực sâu cũng chưa được ai dỗ dành hay không?

“Dù sao ta đúng là hung thú đấy.” Hạ Trường Sinh cảm thấy Lâm Kiến nói nhiều như vậy có phải do chưa rõ hắn tìm y ra nói chuyện gì hay không.

“Sau đó thì sao?” Lâm Kiến hỏi lại.

Hạ Trường Sinh vung Kính Hoa Thủy Nguyệt lên.

Trong chớp mắt, hắn tạo ra một không gian khác, đình viện vẫn thế nhưng vầng trăng khuyết trên bầu trời bỗng chốc biến thành trăng tròn. Trăng treo trên cao, sáng ngời chiếu lên mặt đất. Mà trên đất mọc đầy hoa trắng tím đan xen.

“Huynh muốn đánh nhau đúng không?” Lâm Kiến hiểu rõ, y hơi tức giận biến ra Không Sơn kiếm.

Hạ Trường Sinh cầm kiếm vọt về phía y, Lâm Kiến cũng dùng tốc độ tương tự chạy về phía Hạ Trường Sinh. Không Sơn kiếm và Kính Hoa Thủy Nguyệt chạm vào nhau, Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh đối mặt nhìn nhau gần trong gang tấc.

Hai mắt Hạ Trường Sinh biến thành màu vàng kim, con ngươi to ra một chút, mái tóc đen bị gió thổi hơi rối.

Lâm Kiến vung mạnh kiếm lên, Hạ Trường Sinh bị hất ra nhảy về sau mấy bước.

Mũi chân hắn chạm xuống mặt đất, nơi đó lập tức biến thành một hồ nước. Hắn lui về sau rồi biến mất trên mặt nước.

Lâm Kiến nghiêm nghị, tay cầm Không Sơn kiếm, cảm giác cả không gian trước mắt đang xoay tròn.

“Phá trận.” Năng lực của Kính Hoa Thủy Nguyệt là tạo ra huyễn cảnh, từ một góc độ nào đó thì nó cũng chỉ là huyễn trận.

Y phá trận pháp nhưng huyễn cảnh cũng không biến mất.

“Tiến bộ mấy năm nay của ngươi đâu?” Hạ Trường Sinh cất giọng trào phúng.

Lâm Kiến nghe theo tiếng cúi đầu xuống.

Thế mà Hạ Trường Sinh lại xuất hiện dưới hình dạng cái bóng trên mặt hồ ngay trước mặt Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhếch miệng cười.

Nói đến đúng là sau khi y trưởng thành thì chưa từng đánh nhau với Hạ Trường Sinh.

“Huynh sẽ biết.”

Lâm Kiến vừa dứt lời, mặt trăng trên bầu trời lập tức rơi thẳng xuống.

Đúng vậy, rơi xuống.

Mặt trăng như một món đồ trang trí rơi thẳng từ trên trời xuống đất.

Trăng sáng nện xuống đất, mặt đất nứt ra một mảng.

Lâm Kiến huơ Không Sơn kiếm vẽ một chữ thập hướng về mặt hồ phía trước.

Thoáng chốc, mặt hồ xuất hiện hai con sóng lớn phóng lên tới trời, va vào vách tường.

“Rầm.” Huyễn cảnh bị diệt.

Lúc ảo giác biến mất, Lâm Kiến ngẩng đầu phát hiện thì ra Hạ Trường Sinh vẫn đang đứng trước mặt mình. Lâm Kiến ném Không Sơn kiếm trong tay đi, đánh bay cả Kính Hoa Thủy Nguyệt.

Hai thanh kiếm xoay tròn trong không trung rồi cắm thẳng xuống đất.

Kiếm phong thổi tóc Hạ Trường Sinh bay lên.

Hạ Trường Sinh vừa mới thất thần thì Lâm Kiến đã nhào tới đẩy hắn ngã xuống đất. Đồng thời Lâm Kiến cũng bố trí trận pháp ở gần đó, trong khoảng thời gian ngắn, cả hai người đều không thể sử dụng pháp thuật.

Trong tình huống này nếu muốn đánh nhau thì chỉ có thể vật lộn.

Đây là truyền thống của Phục Hy viện.

Hai người níu lấy y phục của đối phương, bắt đầu tay đấm chân đá.

“Là tên nhãi ngươi trước kia đã phong ấn vực sâu…” Hạ Trường Sinh túm chặt cổ áo Lâm Kiến, xoay người ở phía trên y.

“Đó không phải ta!” Lâm Kiến cũng túm y phục hắn, dùng sức nắm chặt: “Vì sao huynh để ý Liễu Diệc Hành như vậy, hơn nữa trước kia huynh còn cầm kiếm của hắn ta, có phải trước kia huynh đã gian díu với hắn ta không?”

“Ngươi vu khống ta, ai mà gian díu với y! Nếu không phải do tên nhóc đáng chết ngươi thì ta vẫn thuần khiết! Này! Không cho phép kéo y phục của ta!”

“Không phải huynh cũng túm cổ áo ta sao!” Lâm Kiến liếc nhìn tay y: “Vậy huynh nên cảm ơn ta, nếu không huynh phải làm trai tân lớn tuổi bao lâu nữa?”

“Ta cao quý trang nhã nên khinh thường người khác tới gần ta.”

Trước khi đi vào thế giới loài người, hắn một thân một mình ở vực sâu rất lâu rất lâu.

Hắn lớn lên tự làm mình vui, quên mất cách hòa hợp với người khác.

Lâm Kiến nhìn hắn một cái, dùng sức lật người đè lên người hắn.

“Được rồi, đến cùng huynh lên cơn điên gì vậy?” Lâm Kiến nhắc nhở hắn: “Tóc và y phục của huynh đã lăn trên đất mấy vòng rồi. Nếu là lúc bình thường huynh đã kêu như quỷ khóc.”

Lâm Kiến nói xong vươn tay ra lót dưới đầu Hạ Trường Sinh, bảo vệ tóc của hắn, cố gắng không để tóc hắn chạm thẳng xuống đất.

Hạ Trường Sinh nấc một cái.

Toàn là mùi rượu.

Lâm Kiến ghét bỏ nhíu mày.

“Ta muốn nói cho ngươi biết mấy ngày trước ta nói láo, ta đúng là hung thú.” Hạ Trường Sinh nghiêng đầu, rầu rĩ không vui nói.

“Huynh sợ ta không chấp nhận à?” Lâm Kiến hỏi.

Hạ Trường Sinh nhìn y một cái.

Lúc này hắn mới phát hiện vì vừa rồi Lâm Kiến đang ngủ nên chỉ mặc một bộ y phục phong phanh, mới lôi lôi kéo kéo nên ngực áo mở ra sắp tụt xuống. Hạ Trường Sinh vươn tay kéo y phục lại cho y, sau đó cài lại tỉ mỉ.

“Ta khá muốn huynh kéo ra.” Lâm Kiến nói thật.

“Sẽ bị lạnh.” Giọng điệu Hạ Trường Sinh cũng mềm mỏng lại.

Lâm Kiến nghe giọng hắn, không nhịn được cúi đầu xuống ngửi mùi bên cổ hắn sau đó hôn một cái.

May mắn y là đồ biến thái.

“Nếu để người khác biết Chưởng môn Phục Hy viện và hung thú ở bên nhau, hơn hết ngươi là Chưởng môn phải phong ấn vực sâu, tình cảnh của ngươi sẽ rất hỏng bét.” Hạ Trường Sinh nói.

Mặc dù không khí Phục Hy viện có đôi khi làm cho Hạ Trường Sinh có cảm giác sai lệch không rõ, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng quên, đến cuối cùng hung thú có ý nghĩa gì với người đời.

Cái ác tuyệt đối, sự đối lập tuyệt đối, dù thế nào đi nữa cũng không thể cùng tồn tại.

Đây là lý do Phương Cảnh Tân đưa hắn về Phục Hy viện, hắn và Phương Cảnh Tân đều nói năng cẩn thận, dù hắn có không thích hợp đến mức nào, thái độ Phương Cảnh Tân đối với hắn kì lạ đến đâu thì bọn họ cũng không thể giải thích.

Lâm Kiến nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh đưa ra lý do làm Lâm Kiến bất ngờ.

Không phải giống y nghĩ nhưng làm y càng rung động.

Y cúi đầu xuống, như chó con hít mùi của Hạ Trường Sinh, sau đó tiếp tục hôn hắn.

“Đủ rồi…” Hạ Trường Sinh cảm thấy cổ quá ngứa.

Lâm Kiến không nghe lời hắn, y còn đang dụi tới dụi lui.

“Ở đây là bên ngoài!” Hạ Trường Sinh nhắc nhở y.

“Ta làm người cũng chẳng cần mặt mũi, huynh lại không phải con người, để ý làm gì?” Lâm Kiến rầu rĩ nói: “Hơn nữa không phải huynh muốn đánh nhau sao?”

“Ta và ngươi nói chuyện nghiêm túc.” Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng nếm kết cục thảm hại, đây đúng là báo ứng. Bình thường người khác muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn, nếu hắn không nghe cũng là nói chêm chọc cười, hôm nay đến lượt không có ai nghe hắn nói.

“Ta đang nghe, ta đang nghe.” Lâm Kiến qua loa nói: “Huynh sợ ta mang tiếng xấu à? Ừm ừm ừm, ta hiểu rồi, ta cưỡng ép huynh trước, người bên ngoài đều biết ta là kẻ phạm tội gian dâm, ta ra tay trước chiếm lợi thế, làm hỏng thanh danh của mình thì bọn họ sẽ không làm gì được ta, huynh cảm thấy ý này thế nào?”

Nếu như dựa theo mạch não bình thường của Hạ Trường Sinh, hắn sẽ cảm thấy như vậy khá có lý.

“Đừng mơ lừa ta.” Nhưng theo lý trí, Hạ Trường Sinh biết Lâm Kiến đang nói bậy.

Lâm Kiến thấy hắn không theo, đột nhiên ra chiêu chí mạng, đề nghị: “Cơ hội hiếm có, chúng ta đã thẳng thắn thì giờ chúng ta có thể thú giao[*] không?”

[*] Xyzabc với thú :)))

Hạ Trường Sinh: “…”

“Sao nào?” Lâm Kiến thấy hắn đỏ mặt, được đằng chân lân đằng đầu trêu ghẹo.

Hạ Trường Sinh ung dung nói: “… Ta rất lớn.”

Lâm Kiến nghe vậy không nhịn được, y buồn cười rồi tiếp tục hôn hắn

“Cuối cùng ngươi có nghe lời ta nói không…” Hạ Trường Sinh thoải mái hừ hừ.

Ôi, phàm nhân ghê tởm!

“Nghe chứ, huynh rất lớn, chúng ta có thể thú giao.”

Ngày hôm sau, cả đoàn người lên đường rất muộn.

Đường Trĩ đánh xe ngựa, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến ngồi trong toa xe nói chuyện.

“Kì lạ, ta ngụy trang giỏi như vậy, sao ngươi phát hiện ta là hung thú?” Đêm qua Lâm Kiến đã thú nhận y phát hiện ra thân phận Hạ Trường Sinh từ lâu rồi.

Đường Trĩ ở bên ngoài nghe vậy suýt nữa phun ra.

“Ừm ừm, huynh ngụy trang rất khá.” Lâm Kiến tức giận.

“Là thật sự rất tốt, ta dám nói nếu hung thú khác thấy ta trên đường cũng không phát hiện được thân phận của ta.” Hạ Trường Sinh cầm gương soi vuốt tóc mình.

Lâm Kiến nhìn chằm chằm Hạ Trường Sinh, kìm lại lời phàn nàn.

Đường Trĩ ở bên ngoài lại không nhịn được nói: “Nhưng mà đại sư huynh lại không giống con người.”

Không có người bình thường nào như huynh cả.

“Nói thì nói vậy nhưng nhiều năm qua có ai nghi ngờ đâu?” Hạ Trường Sinh rất hài lòng với sự ngụy trang của mình.

“Thật ra bọn ta nhiều lần nghi ngờ huynh không phải con người nhưng không tìm được chứng cứ, cuối cùng chỉ đành nói thế giới to lớn quá, tràn ngập những điều lạ lùng.” Đường Trĩ thở dài.

“Ta có chỗ nào làm các ngươi nghi ngờ?” Hạ Trường Sinh nói: “Ngươi nói thử xem, sau này ta cải tiến.”

Đường Trĩ cười ha ha sau đó nói: “Toàn bộ.”

“Ta không tin, ngươi nói đùa.” Hạ Trường Sinh phủ định Đường Trĩ.

Đường Trĩ im lặng lại.

Hắn ta im lặng không phải do không phản bác được mà bởi vì nếu phản bác Hạ Trường Sinh sẽ chỉ bị hai kẻ Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh cùng tấn công, bây giờ hắn ta không có chiến hữu, không nên nhanh mồm nhanh miệng.

“Ngươi nói đi.” Thấy Đường Trĩ không đáp lời mình, Hạ Trường Sinh tức giận chỉ vào Lâm Kiến ép y nói.

Lâm Kiến nói chuyện trái lương tâm không phải một hai lần, y nói: “Đại sư huynh ngụy trang rất thành công, nhìn thế nào cũng là con người, chỉ là hơi tùy hứng, xoi mói, xem trọng bề ngoài quá mức, quá chú trọng đời sống vật chất, không chú trọng giao tiếp, không chú trọng sinh hoạt chăn gối với người yêu.”

Bảy tội ác của Hạ Trường Sinh.

“Ta không biết mà.” Hạ Trường Sinh nũng nịu: “Trước kia ta ở Hạ gia, ta muốn cái gì bọn họ đều cho ta. Ta tưởng thế giới bên ngoài cũng như thế này, Phục Hy viện cũng như vậy.”

“Sau đó huynh chắc phải biết thế giới này không phải thế.”

“Nhưng ta đã không sửa được.” Hạ Trường Sinh thổn thức không thôi: “Phàm nhân dạy hư người ta quá!”

Hai phàm nhân bị công kích mà không rõ lý do.

“Dù sao huynh đừng lo lắng đám người kia biết huynh là hung thú.” Bây giờ Lâm Kiến mới nói cho Hạ Trường Sinh rằng mình đã bảo đám người kia lập lời thề máu, nhất định sẽ cam đoan nội dung nói chuyện hôm đó không được lan truyền.

Nghe Lâm Kiến nói để bọn họ lập lời thề máu, Hạ Trường Sinh nhíu mày.

“Huynh cũng cảm thấy tên nhóc này học hư đúng không?” Thấy trong toa xe im lặng, Đường Trĩ tưởng là Hạ Trường Sinh đang thương tiếc Lâm Kiến đi lầm đường.

“Ngươi quên thêm luân hồi đầu thai làm trâu làm ngựa.” Hạ Trường Sinh đột nhiên nói.

Đường Trĩ: “…”

Suýt chút nữa hắn ta quên, có thể xem một nửa Lâm Kiến được Hạ Trường Sinh nuôi lớn. So về ác độc thì Hạ Trường Sinh chỉ hơn chứ không kém.

Lâm Kiến nghe vậy cười cười, sau đó dịch mông.

Hạ Trường Sinh nhìn ra ngoài thử, sau khi xác định Đường Trĩ đang chăm chú đánh xe, sẽ không nhìn vào, hắn đột nhiên ôm Lâm Kiến vào lòng.

Lâm Kiến trừng to mắt, biểu cảm kinh dị còn hơn thấy quái vật đáng sợ.

“Không đau.” Hạ Trường Sinh nhẹ giọng dỗ y, giơ tay lên vuốt tóc y. Động tác này xem ra có ý an ủi.

Xem ra Hạ Trường Sinh đang dựa theo lời Lâm Kiến nói, cải tiến tiêu chuẩn làm người của mình.

Lâm Kiến cũng đưa tay ra sờ tóc Hạ Trường Sinh, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

“Buổi sáng ta vừa chải tóc.” Hạ Trường Sinh đột nhiên nói.

“À.”

Hạ Trường Sinh là hạng nhất trong việc phá bầu không khí.

Xe ngựa cũng không phải đang đi về hướng Phục Hy viện, lúc lên đường Hạ Trường Sinh đột nhiên nói muốn đi Ngũ Lăng Hiên.

Câu nói này của Hạ Trường Sinh làm Đường Trĩ và Lâm Kiến kinh ngạc, hai người hỏi hắn nguyên nhân nhưng hắn khăng khăng không nói.

Ngũ Lăng Hiên là môn phái tu chân cổ xưa nhất, ngay cả lời dạy của tông môn cũng là giúp đỡ chính nghĩa, trừ hại cho dân.

Cứng nhắc đến nỗi người Phục Hy viện nhìn thấy cũng phải há hốc mồm.

Người Phục Hy viện tới Ngũ Lăng Hiên, đệ tử dưới núi đã đi báo cho Chưởng môn.

Người ở đây nghe vậy đau đầu run tay phát sốt muốn xỉu.

Cuối cùng người Phục Hy viện đến đây để làm gì?

Ngay khi Chưởng môn Ngũ Lăng Hiên đang suy nghĩ có thể từ chối bọn họ không, đệ tử nói cho ông biết Chưởng môn Phục Hy viện cũng đến.

Từ chối người đứng đầu viện là chuyện không thể, huống hồ còn là Phục Hy viện.

Chưởng môn Ngũ Lăng Hiên cho người mời họ tới.

Điều làm người ta kinh ngạc là lần này Hạ Trường Sinh đến tìm Vu Di.

Vu Di tìm được bảo vật quay về đang ở trong viện nhỏ của mình thưởng thức bảo bối. Trong mắt hắn ta chan chứa yêu thương, ánh mắt không khác gì nhìn người tình.

Đột nhiên hắn ta thấy một người mặt đồ trắng xuất hiện trước mặt mình.

“Á á á!” Vu Di vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Hạ Trường Sinh lập tức bị dọa suýt làm đổ bảo vật của mình.

Lần này Hạ Trường Sinh đến là có vấn đề hỏi hắn ta, sau khi hỏi xong thì nhanh chóng rời khỏi.

Bọn họ đến nhanh và đi cũng vội.

Chưởng môn Ngũ Lăng Hiên không nhịn được lòng tò mò đến hỏi Vu Di, cuối cùng Hạ Trường Sinh tìm đến hắn ta để làm gì.

“Hắn hỏi chuyện liên quan tới Hư Không Chi Cảnh.” Vu Di nói.

Hư Không Chi Cảnh là không gian bên trong Tinh Huyết Lô. Trên thực tế đó là một thế giới độc lập, hoàn cảnh ác liệt, hồng hoang hỗn độn, Tinh Huyết Lô chỉ là một cánh cửa trong đó mà thôi.

Vu Di lấy làm tò mò vì sao Hạ Trường Sinh hỏi đến chuyện Hư Không Chi Cảnh. Nhưng tò mò chỉ một giây thôi, Vu Di bảo bản thân đừng tìm hiểu nữa.

Chuyện liên quan tới người Phục Hy viện thì càng ngày càng phiền phức.