Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 106: Vốn dĩ không có gì cả



Khi A Nhị tìm đến lần nữa, Hạ Trường Sinh đang ngồi trước gương để Lâm Kiến chải tóc giúp mình. Động tác chải tóc cho Hạ Trường Sinh của Lâm Kiến rất thành thục, trâm ngọc được cài lên, một kiểu tóc đã hoàn thành.

Sau khi chải tóc xong, Lâm Kiến ôm mặt Hạ Trường Sinh, nhìn vào trong mắt hắn và nói đầy tình cảm: “Đại sư huynh, huynh xinh đẹp quá.”

Cuối cùng A Nhị đã biết tại sao Hạ Trường Sinh lại cảm thấy lời khen của Lâm Kiến chân thành hơn rồi.

Dựa vào giọng điệu nói chuyện này của Lâm Kiến, nói là huynh thật xinh đẹp, nhưng trên thực tế tình cảm muốn biểu đạt, còn có một câu cất giấu bên trong câu khen ngợi kia.

Cả câu nói của y chắc là: Huynh xinh đẹp quá, trông rất ngon.

Trên thế giới này, không có người nào khen ngợi thức ăn chân thành hơn người đang đói bụng nữa.

Hạ Trường Sinh không đọc hiểu ý nghĩa trong câu nói của y, chỉ đầy hài lòng.

“Vẫn là đệ biết nói chuyện, không hổ được ta nuôi dưỡng từ bé.” Hạ Trường Sinh cảm thấy lời khen của những người khác đều không có mùi vị của Lâm Kiến. Hạ Trường Sinh cho rằng ngày thường bản thân đã rất xinh đẹp, nhưng bản thân phản chiếu trong đôi mắt đặc biệt kia của Lâm Kiến thì có một sức hấp dẫn khiến tâm hồn người ta điên đảo, hiệu quả giống hệt như pháp thuật của hồ ly tinh nào đó.

“Đại sư huynh~” Lâm Kiến ngọt ngào gọi hắn, sau đó cúi đầu hôn lên mặt hắn.

Hạ Trường Sinh không tránh né, thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ sự quấy nhiễu của y.

“Này.” A Nhị hy vọng bọn họ đừng coi hắn ta như người chết.

“Có chuyện gì?” Lâm Kiến trừng mắt nhìn sang.

A Nhị nói: “Vốn dĩ ta muốn truyền lời thay sư bá một tiếng, ông ấy phải ra ngoài vài ngày.”

“Sư phụ muốn đi đâu?” Lâm Kiến cau mày, khó hiểu nói.

A Nhị gãi đầu và nói: “Ta cũng không biết nữa.”

Hạ Trường Sinh mở mắt ra.

Hắn biết Phương Cảnh Tân muốn đi đâu.

Chuyến đi lần này của Phương Cảnh Tân sẽ giúp hắn xác định được suy đoán trong lòng.

“Sư phụ đi bao lâu rồi?” Lâm Kiến đang suy nghĩ có cần đuổi theo, hỏi ông rốt cuộc có chuyện gì hay không.

“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh đột nhiên gọi y.

“Hả?” Lâm Kiến quay đầu.

“Tóc bên này lỏng lẻo rồi.” Hạ Trường Sinh chỉ vào bên trái đầu mình.

“Đâu có.” Lâm Kiến kiểm tra một lần.

Tay nghề của y không thể bắt bẻ được.

“Có đó, có đó, đệ chỉnh lại đi.” Hạ Trường Sinh không hài lòng.

A Nhị không nhìn nổi nữa, nói chung đã chuyển lời xong rồi, vậy thì hắn ta xin lui đây.

Hạ Trường Sinh chuẩn bị mắng người.

Lâm Kiến nheo mắt nhìn Hạ Trường Sinh và nói: “Xem ra sư phụ rời khỏi có liên quan đến đại sư huynh.”

Hạ Trường Sinh chớp mắt tỏ vẻ vô tội.

Lâm Kiến hỏi hắn: “Chắc không phải chuyện nguy hiểm gì chứ?”

“Vậy thì phải xem đệ hiểu như thế nào rồi?” Hạ Trường Sinh hơi chột dạ, dời mắt sang chỗ khác.

Nếu phân tích bằng con mắt người thường, chỉ nói đến chuyện đi gặp Thạch Đông Lâm, cho dù cơ thể hay tâm hồn thì đối với Phương Cảnh Tân mà nói đều nguy hiểm. Nhưng nếu để kết luận thì Hạ Trường Sinh cảm thấy khả năng Phương Cảnh Tân an toàn rút lui, bình an trở về Phục Hy viện là một trăm phần trăm.

“Huynh lại muốn làm gì nữa?” Lâm Kiến nhéo mặt hắn.

Không ngờ cảm giác khi nhéo mặt của Hạ Trường Sinh tốt khác thường.

Hạ Trường Sinh thấy Lâm Kiến dám nhéo mặt mình, lập tức đánh mạnh vào mu bàn tay của y.

“Oái.” Lâm Kiến buông tay ra. Trái tim của nam nhân này không phải độc ác bình thường đâu: “Huynh lại giấu ta chuyện gì!”

“Hai chúng ta dính nhau quá, đôi khi ta cũng cần có không gian riêng.” Hạ Trường Sinh từ chối trả lời.

Lâm Kiến nói: “Huynh còn làm xằng làm bậy, ta sẽ cưỡng hiếp huynh, làm huynh khóc thật đó, ta không nói đùa đâu.”

Thật ra, nếu như Hạ Trường Sinh không muốn nói, Lâm Kiến sẽ không ép hắn.

“Nhưng nếu là chuyện rất quan trọng, huynh nhất định phải tìm cơ hội nói ta biết.” Lâm Kiến muốn hắn đảm bảo.

Hạ Trường Sinh gật đầu liên tục.

Lâm Kiến sờ mặt hắn, học theo giọng điệu của Hạ Trường Sinh, sau đó y nói cho hắn biết: “Ngoan lắm.”

Hạ Trường Sinh phát hiện, không chỉ mỗi hung thú thích học này học nọ, mà người phàm cũng thế.

“Còn muốn chải tóc lại không?” Lâm Kiến hỏi hắn.

Hạ Trường Sinh lắc đầu.

Thật ra, Lâm Kiến chải tóc hắn rất tốt.

“Vậy thì được, giải quyết xong chuyện tình cảm rồi, chúng ta nói một số chuyện không quan trọng đi.” Lâm Kiến lấy từ trong lòng ra một viên Tinh Tủy Châu: “Đây là Tinh Tủy Châu mà Đường Trĩ sư huynh lấy được từ chỗ Đông Phương Tố Quang.”

“Ừ.” Hạ Trường Sinh cũng biết được chuyện đó từ chỗ Đường Trĩ rồi.

“Dựa vào thông tin mà Phương sư thúc cung cấp, ta đã tạo ra trận pháp phóng thích và trận pháp áp chế Tinh Tủy Châu rồi.” Lâm Kiến lại lấy hai tờ trận pháp đồ, mở ra trước mặt Hạ Trường Sinh: “Ta cảm thấy Thạch Đông Lâm thật sự không hiểu rõ sức mạnh của Tinh Tủy Châu.”

Hạ Trường Sinh vươn cổ ra nhìn.

“Nhất định là Thạch Đông Lâm vẫn chưa nghiên cứu ra Tinh Tủy Châu.” Vẻ mặt của Lâm Kiến nghiêm túc: “Bởi vì hạt trân châu này, nếu không có trận pháp phóng thích phối hợp, chỉ cần hai hạt đã có thể bùng nổ ra sức mạnh kinh người rồi. Lúc trước, Đông Phương Tố Quang dùng Tinh Tủy Châu làm thí nghiệm con rối, có thể nói là tìm được lối vào của trận pháp phóng thích rồi, nhưng cậu ta đúng là đã phung phí của trời mà. Bởi vì trận pháp mà cậu ta sử dụng, năng lượng phóng thích bên trong chưa tới một phần mười, đây cũng chẳng trách được tại sao Thạch Đông Lâm vẫn tìm kiếm Tinh Tủy Châu.”

Trên thực tế, Thạch Đông Lâm có thể ngừng tay từ lâu rồi, bởi vì dựa vào một hộp hạt trân châu mà hiện giờ gã có, Lâm Kiến có thể đoán ra được thực ra gã đã có sức mạnh lớn hơn Xi Chi rồi.

Chỉ là gã vẫn chưa biết sự thật này.

“Ý của đệ là Tinh Tủy Châu mà hiện giờ Thạch Đông Lâm nắm giữ, nếu trong chốc lát phóng thích toàn bộ sức mạnh, thậm chí có thể chiến thắng hung thú?” Hạ Trường Sinh nghe hiểu rồi.

“Ừ.”

“Bao gồm ta, cũng thắng được sao?”

Lâm Kiến nhìn Hạ Trường Sinh một cái.

“Vào lúc này rồi, đệ không cần nhìn sắc mặt của ta nữa.” Hạ Trường Sinh thản nhiên nói.

“Ta từng đánh nhau với Xi Chi, cho nên ta có thể dự đoán được thực lực của nó.” Lâm Kiến nói sự thật: “Nhưng đại sư huynh thì, huynh chưa hề để lộ thực lực của mình.”

Hạ Trường Sinh duỗi tay ra, cho Lâm Kiến nhìn vòng ngọc của mình.

“Bởi vì vật phong ấn, huynh không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, đúng chứ?” Cho dù lúc trước chiến đấu với Xi Chi ở núi Thương Cẩu, Hạ Trường Sinh cũng không phá giải tất cả vật phong ấn trên người mình.

“Biết vật phong ấn lợi hại nhất trên người ta là món nào không?” Hạ Trường Sinh đặt câu hỏi.

“Nếu ta đoán không nhầm, hiệu quả của vật phong ấn từ mạnh đến yếu, thứ tự sắp xếp chắc là Ngọc Khí, Kim Khí và Ngân Khí. Hiệu quả phong ấn của Ngân Khí yếu hơn, Ngọc Khí quá mạnh, mức độ phong ấn của Kim Khí vừa vặn với huynh.”

Cho nên phần lớn thời gian Hạ Trường Sinh lựa chọn đeo Kim Khí ra ngoài, cũng chính vì nguyên nhân này. Chỉ có nơi an toàn như Phục Hy viện này, hoặc là bị thiên lôi uy hiếp, Hạ Trường Sinh mới thay đổi sang Ngọc Khí để áp chế sức mạnh của mình hơn.

Hạ Trường Sinh lắc đầu.

Lâm Kiến ngạc nhiên.

“Đối với ta mà nói, vật phong ấn mạnh nhất chính là cơ thể người phàm này.”

Lâm Kiến hơi hé miệng, để lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

“Trong hung thú, chắc ta cũng được tính là loài hung ác. Thật ra, hung thú muốn sống được càng lâu trong thân xác người phàm thì cần phải làm một việc. Chính là vào khoảnh khắc người không có mệnh cách chết đi, nhấn chìm ý thức vào sâu trong cơ thể. Nhưng ta không làm như thế.”

Lâm Kiến hỏi hắn: “Tại sao không làm?”

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lát.

“Nói thật đi đó.” Lâm Kiến hung dữ nói.

“Ta không biết tại sao đệ cứ suốt ngày ghen.” Nếu không phải vì vừa nhắc đến Hạ Quân thì Lâm Kiến sẽ trở nên quái gở, Hạ Trường Sinh còn lâu mới phải suy nghĩ đắn đo như vậy: “Thứ nhất, đương nhiên là vì ta và Hạ Quân quan hệ cũng tốt, thứ hai là vì ta cũng không nghĩ đến việc phải dùng cách như vậy để sống lâu trên thế gian. Vào lúc ta sắp tan biến, Phương Cảnh Tân dùng bí pháp của Phục Hy viện, giữ ta lại trong cơ thể này. Nhưng cách làm này đối với ta và ông ấy mà nói, đều bị tổn thất rất lớn. Phương Cảnh Tân bên kia, nguyên thần và công lực đều bị tổn hại. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ấy nhanh chóng lui khỏi nhóm người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện. Còn ta, thực ra mỗi giây ta sống trong cơ thể này đều đang tiêu hao sức mạnh của mình, cùng lúc đó cũng đang kìm hãm sức mạnh của mình. Đặc biệt là ở núi Thương Cẩu lần đó, ta bị ép phải rời khỏi cơ thể này, nó mang lại tổn thương rất lớn cho ta. Để ở lại đây, ta đã trói buộc chặt chẽ với cơ thể này, một khi rời khỏi chính là tạo thành chấn động đối với ta. Sau đó, ta dùng cơ thể của yêu ma bọc mình lại, che giấu thiên đạo, tiếp tục ở lại thế gian này. Cơ thể của yêu ma không thể chống đỡ được lâu, ta ít nhất đã đổi mười mấy cơ thể rồi. Sau đó, ta lại dùng bí pháp của Phục Hy viện trở về cơ thể này lần nữa. Bởi vì lúc trước ta biến mất, nên cơ thể này càng thêm yếu đuối, để nhập vào được nó, ta lại giảm bớt sức mạnh của mình.”

Nói tóm lại, Hạ Trường Sinh để được ở lại trong cơ thể này, chỉ có thể mỗi lần tăng gấp đôi sự kìm hãm sức mạnh hung thú của mình.

“Về lâu về dài, ta đã không còn như trước nữa. Nếu ta muốn giành được càng nhiều sức mạnh thì phải thoát ra khỏi cơ thể này. Nhưng…” Hạ Trường Sinh không biết có nên nói hết câu tiếp theo hay không: “Nếu còn rời khỏi cơ thể, rất có khả năng ta sẽ không trở về được nữa.”

Mặt mày Lâm Kiến lạnh lùng, im lặng.

“Cho nên ta còn cần đệ làm một việc.” Hạ Trường Sinh nói.

“Ừ.”

“Lúc ở núi Thương Cẩu, có người sử dụng trận pháp kỳ quái, nó đánh bay tất cả yêu ma, ta và Xi Chi ra khỏi núi Thương Cẩu. Ta không biết là chuyện gì, nhưng ta không thể trúng chiêu tương tự được nữa. Ta cần đệ tìm ra cách bảo vệ ta.”

Mặc dù Hạ Trường Sinh không hẳn là không hiểu gì về trận pháp, nhưng trận pháp phức tạp như vậy chỉ có thể giao cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến nghiêm túc gật đầu.

“Đứa trẻ ngoan.” Hạ Trường Sinh cười, sau đó sờ mặt y.

Lâm Kiến cọ vào tay hắn.

“Việc của ta dừng ở đây, đệ nói tiếp đi.”

“Ừ.” Tâm trạng của Lâm Kiến không tốt chút nào.

“Lát nữa cho đệ cưỡng hiếp, đừng bày khuôn mặt này cho ta xem.” Hạ Trường Sinh cảm thấy xui xẻo.

“Được thôi.” Lâm Kiến nói tiếp: “Tinh Tủy Châu trong tay Thạch Đông Lâm, nếu phóng thích toàn bộ sức mạnh trong nháy mắt, sẽ có được sức mạnh siêu phàm. Nhưng ta cảm thấy sức mạnh đó không phải cơ thể con người có thể chịu được.”

“Ha ha.” Hạ Trường Sinh nghe vậy, cười lên.

Thiên đạo bao nhiêu năm nay đều chưa từng thay đổi.

Người có cách nghịch thiên, không thể nắm giữ được sức mạnh nghịch thiên.

Người có sức mạnh nghịch thiên, không thể nắm giữ cách nghịch thiên.

“Hạt trân châu này.” Hạ Trường Sinh nhìn Tinh Tủy Châu mà Lâm Kiến đang cầm.

Lâm Kiến nhìn hạt trân châu kia và hỏi: “Hạt trân châu này sao vậy?”

“Ta dùng thì sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Cơ thể con người đại khái có thể chịu được sức mạnh của hai hạt hoặc ba hạt trân châu.” Lâm Kiến phân tích.

Y không nói ra mức độ mà Hạ Trường Sinh có thể làm được nếu ở trong cơ thể của hung thú.

Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm hạt trân châu kia.

“Huynh thích à?” Lâm Kiến hỏi.

Hạ Trường Sinh không trả lời.

Lâm Kiến đưa thẳng cho hắn: “Nè.”

Giọng điệu của y giống như tùy tiện ném một quả bóng cho chó cưng vậy.

Cầm lấy mà chơi.

“Nếu ta không hiểu sai thì đây chắc là bảo vật quý hiếm.” Còn là bảo vật mà tu chân giả vô cùng muốn có được.

“Cứ coi là vậy đi.” Lâm Kiến nói: “Huynh cầm lấy, chơi cẩn thận, đừng làm mình bị thương là được.”

Hạ Trường Sinh nhào tới, cầm nó trong tay.

“Huynh thích trân châu sáng lấp lánh à?” Lâm Kiên thấy hắn vui vẻ thì cũng cười lên: “Ta đến kho chứa bảo vật của Phục Hy viện tìm cho huynh.”

Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến một cái, rồi bĩu môi nói: “Sớm muộn gì đệ cũng sẽ bị người của Phục Hy viện bắt lại.”

“Phục Hy viện cũng đâu có nói không thể đến kho bảo vật lấy đồ chứ, ta thấy thỉnh thoảng cũng có người vào trong đó, sau đó đôi khi lại có người nhét đồ vào trong.” Cách quản lý bảo vật quý giá của Phục Hy viện đơn giản đến mức khiến một người từng là kẻ trộm như Lâm Kiến không ngừng xuýt xoa. Nếu không phải Phương Trì Thư đang quản lý Tàng Thư Các, chắc chuyện mất sách gì đó nhất định sẽ thường xuyên xảy ra.

Hạ Trường Sinh sờ hạt trân châu, không kìm được mà bật cười.

Lâm Kiến đứng trước mặt hắn, xoa tóc hắn.

“Vậy huynh tự chơi trước đi, ta phải đi xem Đường Trĩ sư huynh rồi.” Lâm Kiến nói.

“Ta muốn đi chung.” Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến dùng sức nhấn hắn trở lại: “Ta đi xem tình hình trước, không vội, nếu huynh chán thì chải tóc đi.”

Lâm Kiến đưa cây lược cho hắn.

Hạ Trường Sinh nhận lấy câu lược, người ngờ nghệch.

Nhưng đệ đã giúp ta chải tóc xong rồi mà, ta chải nữa chẳng phải sẽ bị rối sao?

Hạ Trường Sinh có thắc mắc, nhưng Lâm Kiến đã chạy mất rồi.

“Món đồ này, cảm giác cũng có ích đấy.” Hạ Trường Sinh một tay giơ Tinh Tủy Châu lên, một tay cầm trận pháp phóng thích mà Lâm Kiến đã vẽ xong.

Trông thấy Lâm Kiến để lại mọi thứ rồi bỏ chạy, cho dù một người vô tri như Hạ Trường Sinh cũng không kìm được mà lẩm bẩm.

“Đệ cũng tin tưởng ta quá rồi thì phải.”

Sau khi Lâm Kiến rời khỏi sân thì đi thẳng đến phòng của Đường Trĩ.

Nhưng bên đó không có người.

Lâm Kiến đi hỏi, đệ tử nhiều chuyện của Phục Hy viện nói cho y biết, Đường Trĩ lại chạy ra sau núi rồi.

Lúc này vẫn còn đang là sáng sớm.

Lâm Kiến mang theo một ít bánh ngọt, đi ra sau núi của Phục Hy viện.

Khi y đến nơi, Đường Trĩ lại đang giẫm lên mộ của Đông Phương Tố Quang.

Hành động này đối với người chết mà nói, rõ ràng là một việc không được tôn trọng, nhưng không ngờ Lâm Kiến lại nhìn ra được sự đau thương không thể nói ra trong động tác trút giận của Đường Trĩ.

Có lẽ Đường Trĩ cũng đã trút giận xong, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ.

“Ta nhìn thấy đệ đến rồi.” Đường Trĩ quay đầu nhìn Lâm Kiến.

“Ăn không?” Lâm Kiến giơ bánh ngọt trong tay lên.

“Chưởng môn đích thân mang đồ ăn đến cho ta, đương nhiên ta phải ăn rồi.” Đường Trĩ cười, trông vô cùng bình thường.

Lâm Kiến mở hộp thức ăn, Đường Trĩ bắt đầu ăn lấy ăn để.

Đường Trĩ ăn mãi ăn mãi, rồi nước mắt lại rơi xuống.

“Woa! Ta không ổn rồi! Ta muốn đào thi thể của hắn ra, quất roi một lượt rồi chôn trở về!” Đường Trĩ hét lớn.

“Được chứ.” Lâm Kiến nói: “Lúc đầu ta cũng thỉnh thoảng lôi thi thể của đại sư huynh lên, cưỡng hiếp một lượt rồi đặt lại.”

Đường Trĩ giật mình vì cú tấn công thẳng thắn và dữ dội của Lâm Kiến, đến mức nước mắt ngừng chảy. Sau khi ngừng khóc, Đường Trĩ lại bắt đầu ăn lấy ăn để bánh ngọt.

Đáng sợ, đáng sợ quá!

Lâm Kiến cũng không nói gì cả, chỉ ngồi bên cạnh Đường Trĩ.

“Nhất định khi đó đệ rất buồn.” Đường Trĩ nói.

“Chuyện đó… Bây giờ huynh mới biết à?” Lâm Kiến lộ ra gương mặt ngạc nhiên, mặc dù có hơi giả tạo.

“Ha ha.” Đường Trĩ cười.

“Khi đó, ta cho rằng đại sư huynh trở về vực sâu rồi, cho nên ta vẫn luôn hy vọng bản thân trở thành Chưởng môn, sau đó chờ mong ngày vực sâu mở ra để gặp huynh ấy lần nữa.”

“Người mù quáng trong tình yêu trở thành Chưởng môn của Phục Hy viện.” Đường Trĩ bóc phốt.

“Mặc dù sau khi trở thành Chưởng môn của Phục Hy viện, ta phát hiện vị trí này không đơn giản chỉ là chờ đợi ngày gặp lại đại sư huynh.” Lâm Kiến trở thành người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện, lại lần nữa được trải nghiệm rất nhiều thứ. Niềm vui bình thường, chờ đợi trong vô vọng, lòng tốt ít ỏi, ác ý vô cớ.

Vốn dĩ y đến từ một thôn xóm toàn là người ác, tưởng rằng đã hiểu thấu mọi chuyện trên đời rồi.

Nhưng trên thực tế, chuyện mà y không biết vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.

Y có thể hiểu được tại sao mỗi đời Chưởng môn của Phục Hy viện sau khi trở thành người hành tẩu nhân gian đều bằng lòng hy sinh bản thân, để đổi lại cho thế giới mục nát này tiếp tục chuyển động.

Thế giới này dường như không hề trở nên tốt hơn, nhưng y có giá trị để tồn tại.

Sau đó, mỗi một Chưởng môn của Phục Hy viện đều đang chờ đợi tương lai nào đó.

Trong lòng mỗi người đều có sự lương thiện, sẽ không lạnh lùng, ngó lơ nỗi đau khổ, có thể hiểu được người khác. Cho dù cái ác vẫn không thể nào diệt cỏ tận gốc, nhưng nhất định… Đừng khiến tất cả mọi người mất đi hy vọng, đừng khóc vì mất đi mạng sống.

“Năm đó ta trải nghiệm được cảm giác của hồng trần, sau đó mong chờ một ngày nào đó được gặp lại đại sư huynh.”

Cho dù chỉ là một ánh nhìn ngắn ngủi.

“Ta biết thế nào chúng ta cũng sẽ ở chung một chỗ.”

Lời nói của Lâm Kiến khiến Đường Trĩ quay sang nhìn Lâm Kiến và nói: “Đệ trưởng thành rồi, ta gần như không còn nhớ được dáng vẻ lúc đệ mới đến Phục Hy viện nữa.”

Mặc dù Lâm Kiến đã chín chắn từ nhỏ, nhưng y có thể nói ra những lời như hiện giờ, và chuyện chín chắn sớm lại là một chuyện khác.

“Nhưng ta lại nhớ rõ sư huynh đấy.” Lâm Kiến cười: “Huynh ôm lấy chân của đại sư huynh, sau đó bị đá bay.”

Đường Trĩ mặt dày trả lời: “Bởi vì ta là người thích bị ngược đãi.”

“Ha ha ha ha.”

Đường Trĩ cũng bật cười.

“Tuy rằng sau đó đều là sư phụ dạy ta học, nhưng từ đầu ta đã không biết chữ, cũng không hiểu việc nhập môn tu hành, đều là sư huynh dạy ta cả.” Phương Cảnh Tân không hề hiểu kiến thức cơ bản của tu hành, hơn nữa ông còn ở bên ngoài thời gian dài, không cách nào giảng dạy. Mà nhị sư huynh và tam sư tỷ bởi vì chuyện của Thạch Đông Lâm năm đó mà đóng cửa đến tận bây giờ, còn Cố Phương thì lại có tâm sự. Có thể nói, Lâm Kiến được một tay Đường Trĩ nuôi nấng trưởng thành.

“Haizzz, khi đó ta cũng không ngờ đệ lại lợi hại như vậy.” Đường Trĩ vỗ lưng Lâm Kiến, vẻ mặt vui sướng.

Lâm Kiến bị hắn ta vỗ đến mức chúi người về trước, mạnh tay quá rồi đó.

“Là như vậy à, cuối cùng cũng gặp lại.” Đường Trĩ cười: “Đệ nói cũng phải, rồi có một ngày ta cũng sẽ chết thôi.”

Điểm đến cũng như nhau cả.

Lâm Kiến trông thấy Đường Trĩ dường như đã bớt buồn phiền, lập tức nhân cơ hội đề nghị: “Vừa rồi có phải huynh muốn đào thi thể lên đánh một trận không? Nhân lúc ta còn ở đây, hai chúng ta làm sẽ nhanh hơn, mau đào thôi.”

Đường Trĩ im lặng.

Lâm Kiến nói xong, chuẩn bị đứng dậy làm việc.

Đường Trĩ thấy vậy, vội vàng kéo Lâm Kiến lại, bảo y đừng làm khổ mình nữa: “Ta cảm thấy… Hình như ta không làm được chuyện thất đức này.”

“Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy một khi đã bắt đầu thì có thể chấp nhận được.” Lâm Kiến bày ra dáng vẻ người từng trải.

Đường Trĩ nói: “Trưởng thành là chuyện tốt, nhưng sư huynh không muốn đệ lớn lên thành dáng vẻ biến thái này.”

Lâm Kiến nói: “Ta cảm thấy mình vẫn ổn.”

“Thỉnh thoảng ta đến giẫm vài cái là được rồi, không cần thiết phải quất roi vào thi thể đâu.” Đường Trĩ tiếp tục ngăn cản y.

“Hay là vậy đi.” Lâm Kiến vỗ vai Đường Trĩ, nói một cách chân thành: “Đợi khi nào huynh muốn đào thi thể lên quất roi thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào, ta sẽ giúp huynh.”

Đường Trĩ không dám lên tiếng, bởi vì hắn ta phát hiện Lâm Kiến rất nghiêm túc.

“Mặt trời nắng gắt thật đấy.” Lâm Kiến lấy tay che nắng.

“Chứ gì nữa, chúng ta vẫn nên về Phục Hy viện đi, tìm bát nước đường đá uống.” Bởi vì lời nhắc nhở của y, bỗng nhiên Đường Trĩ cảm thấy rất muốn uống nước đường đá.

Ôi, cuộc đời giống như giấc mộng ảo này.

Dựa vào chỉ dẫn của Hạ Trường Sinh, Phương Cảnh Tân đã đến Đôi bờ Hoàng Tuyền.

Khi ông đến, nước sông chảy cuồn cuộn, hoa bỉ ngạn mọc khắp nơi bắt đầu lay động.

Phương Cảnh Tân đứng ở bờ sông đối diện, nhìn mảnh đất trồng đầy hoa, không bước thêm nữa.

Ông đi dạo rất lâu.

Bỗng có một giọng nói vang lên.

“Lâu quá không gặp, Vô Vật Chân Nhân.”

Phương Cảnh Tân nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra.

Bồ đề vốn không có cây, gương sáng cũng không sáng. Vốn dĩ không có gì cả, bụi trần ở nơi đâu [*].

[*] Bồ đề vốn không có cây, gương sáng cũng không sáng. Vốn dĩ không có gì cả, bụi trần ở nơi đâu: Câu thơ này có ý nghĩa là vốn dĩ thế giới này trống không, nhìn vạn vật trên thế gian há không phải một chữ “trống”. Nếu trái tim vốn dĩ trống rỗng, thì mặc kệ kháng cự quyến rũ bên ngoài, bất kể mọi vật đều đi qua trái tim, không để lại dấu vết.

Có một người đi ra khỏi nơi sâu thẳm trong rừng hoa.

Thạch Đông Lâm mỉm cười, xuất hiện trước mặt Phương Cảnh Tân.

Gã cũng dừng lại bên bờ sông, đứng cách một con sông với người từng là sư phụ, cha nuôi của mình.

“Thật hiếm có.” Thạch Đông Lâm giơ tay lên, đón lấy một cánh hoa bị thổi bay: “Từ lần gặp trước đã là chuyện cách đây mấy chục năm trước rồi. Ta nghe Tiểu Phương nói, người của Phục Hy viện chưa từng nhắc đến ta trước mặt ngài, mà ngài cũng chưa từng nhắc đến ta. Không ngờ ta lại làm tổn thương trái tim ngài như vậy sao?”

Phương Cảnh Tân mím môi, không trả lời ngay.

Thạch Đông Lâm hơi cụp mắt xuống, nở nụ cười giễu cợt.

“Ngươi trưởng thành rồi.” Bỗng nhiên Phương Cảnh Tân lên tiếng.

Thạch Đông Lâm ngẩn người, sau đó trả lời: “Nếu tính theo tuổi tác của người phàm, ngài nên nói với ta là ta già rồi.”

“Đúng là ngươi già rồi.” Phương Cảnh Tân nói.

Thạch Đông Lâm nghe vậy thì cười lớn, nhìn tay mình: “Ta cảm thấy mình vẫn ổn.”

Gã trông như một thanh niên hai mươi mấy tuổi.

“Trái tim của ngươi đã già rồi.”

“Nực cười.”

“Vậy ngươi cười đi.”

Thạch Đông Lâm thu lại nụ cười và nói: “Đi vào chủ đề đi, ngài đến đây có việc gì?”

Phương Cảnh Tân nói: “Ngươi đừng dùng trận pháp luyện hóa làm hại nhân gian nữa.”

Đây chính là lời mà Hạ Trường Sinh muốn ông đến nói với Thạch Đông Lâm.

“Ha ha ha ha.” Vốn dĩ Thạch Đông Lâm tưởng rằng bản thân không thể cười được. Không ngờ, câu nói tiếp theo của Phương Cảnh Tân đã chọc cười gã rồi. Gã ôm bụng, cười đến mức không kiểm soát được bản thân: “Buồn cười quá, đến bước này rồi, lẽ nào ngài cho rằng ngài chạy đến đây bảo ta đừng làm nữa, thì ta sẽ dừng tay lại sao.”

“Thật ra ngươi không có lý gì phải làm như vậy.”

“Có chứ.” Thạch Đông Lâm lập tức ngừng cười, giơ tay, siết chặt nắm đấm trước mặt ông: “Thế gian này muốn ta hiến thân, muốn ta chết, vậy thì ta sẽ phải sống. Thế gian này mong chờ sự hy sinh, hy vọng đóng chặt vực sâu, vậy thì ta sẽ mở nó ra. Thế gian này chờ đợi hòa bình, vậy ta sẽ khiến nó rơi vào lầm than. Dựa vào nó để chống đối lại thiên đạo tàn khốc và vô tình! Mà tất cả mọi thứ đều cần phải sử dụng sức mạnh vô tận!”

Phương Cảnh Tân cau mày.

“Ha ha ha.” Thạch Đông Lâm cười lớn.

“Ngươi nhập ma quá sâu rồi.”

Trạng thái của Thạch Đông Lâm rất rõ ràng là vì tu luyện ma đạo, dẫn đến tính cách của gã vô cùng lệch lạc.

Để đạt được mục đích, gã không từ thủ đoạn, không nghe lời bất cứ ai, dùng tất cả mọi cách để đạt được mục đích của mình.

“Là ta sai rồi, ta không nên lựa chọn ngươi.” Phương Cảnh Tân kiểm điểm lại.

Sau khi nghe thấy câu nói này, trong mắt Thạch Đông Lâm lóe lên tia đau khổ.

“Người không có mệnh cách, hồn phách vốn dĩ nên trở về địa phủ từ lâu, rồi đi đầu thai bình thường. Nhưng ta lại làm trái với ý trời, mới dẫn đến dáng vẻ hiện giờ của ngươi.”

“Nếu muốn ta chết đi trong lương thiện, chi bằng để ta sống trong ác độc.” Thạch Đông Lâm không hề hối hận.

“Thạch Đông Lâm trong trí nhớ của ta là người có thù sẽ báo, có ân sẽ trả, không biết ngươi còn như vậy không?” Phương Cảnh Tân tiếp tục xúc tiến cuộc giao dịch.

“Vô Vật Chân Nhân, chuyện mà ngài yêu cầu khiến ta khó xử quá rồi.” Thạch Đông Lâm lạnh lùng nói.

“Ngươi không thể sử dụng trận pháp luyện hóa được nữa, đây chính là yêu cầu của ta. Nếu ngươi có thể làm được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn nợ ta gì nữa.” Phương Cảnh Tân không từ bỏ.

Thạch Đông Lâm im lặng.

Thái độ của gã khiến Phương Cảnh Tân nhìn thấy một tia hy vọng, ông lấy trong người ra hạt trân châu mà Hạ Trường Sinh đưa cho.

“Nhân Chi Lực, Yêu Chi Lực, Ma Chi Lực, ta tin rằng ngươi đã có rồi. Đây là một hạt trân châu có sức mạnh Linh, là năm đó sau khi phong ấn vực sâu, Linh trong tháp Linh Lung để lại. Nếu ngươi đồng ý lời thỉnh cầu của ta, vậy ta sẽ đưa hạt trân châu này cho ngươi, ta tin nó có thể thay thế.”

Thạch Đông Lâm nhìn chằm chằm hạt trân châu kia.

Phương Cảnh Tân ném qua một cách rất dứt khoát.

Thạch Đông Lâm bắt lấy.

Phương Cảnh Tân biết cuộc giao dịch đã hoàn thành, ông quay người muốn rời khỏi.

“Pháp lực trên người ngài đã mất đi gần hết, sắp trở thành người vô dụng rồi.” Thạch Đông Lâm lên tiếng.

Phương Cảnh Tân dừng bước.

“Không có pháp lực duy trì, ngài sẽ chết nhanh thôi.” Bởi vì dựa vào tuổi thọ bình thường, Phương Cảnh Tân đã là người già trăm tuổi từ lâu rồi.

Phương Cảnh Tân quay đầu nhìn Thạch Đông Lâm một cái, rồi nở nụ cười.

Nụ cười của ông dịu dàng như thế, giống hệt như trong ký ức của Thạch Đông Lâm.

“Không cần tưởng nhớ ta.” Ông nói: “Trời đất và con người, vốn đã định sẵn.”

Thạch Đông Lâm nhìn hạt trân châu trong tay, không nhìn ông.

“Chăm sóc Cố Phương thật tốt, nếu con bé đã bằng lòng ở lại vì ngươi, mà ngươi cũng chịu giữ con bé lại, cho dù là kẻ ác cũng nên có chốn về trong lòng.” Phương Cảnh Tân rời đi không chút lưu luyến.

Cơn gió thổi qua mặt sông, bầu trời u ám không nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

“Sư phụ…”

Giọng nói của Thạch Đông Lâm cũng biến mất nơi chân trời.

___________

Vở kịch nhỏ:

Hạ Trường Sinh: Rốt cuộc trong khoảng thời gian ta biến mất, đệ đã làm gì cơ thể của ta?

Lâm Kiến: Lời ta nói vừa rồi đều là để dỗ dành Đường Trĩ sư huynh thôi.

Hạ Trường Sinh: …

Lâm Kiến: … Thôi mà.