Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 120: Ngoại truyện Hạ Quân: Nhàn vân dã hạc (1)



Hạ Trường Sinh, ban đầu còn chưa có Hạ Trường Sinh mà chỉ có Hạ Quân ở nơi này.

Một đứa bé bắt đầu từ khi còn nhỏ vẫn luôn sinh bệnh, bị tử thần ghé thăm vô số lần, uống thuốc quanh năm, nếu không phải nằm trên giường thì cũng là một mình cầm cây quạt đứng trong đình viện không người.

Hạ Quân thường xuyên ngồi trên bậc thang trước cửa, ngẩng đầu nhìn một cây hoa đào trong sân, mỗi mùa xuân hàng năm nó đều nở hoa đầy cả cây. Hạ Quân luôn có một loại dự cảm, khi toàn bộ hoa đào rụng hết cũng là lúc sinh mệnh hắn đi gần đến cuối.

Vài ngày sau khi Hạ Quân có suy nghĩ này, xuân đã qua, hoa cũng rụng.

Hạ Quân vốn đang ngồi trên bậc thang cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình xoắn lại với nhau, hắn không khống chế được phun ra một ngụm máu, người ngã khuỵu xuống, đập mạnh trên mặt đất.

“Người đâu! Thiếu gia ngã xuống rồi! Mau đi gọi đại phu!” Người hầu nhìn thấy, sợ đến mức cả người run rẩy.

Từ nhỏ đến lớn, số lần Hạ Quân đột nhiên ngã xuống, hôn mê nhiều không đếm xuể, nhưng chỉ có lần này hắn cảm thấy mình không cứu được nữa.

Phu thê Hạ gia vốn đang ở bên ngoài trông coi việc làm ăn, nghe nói bệnh tình Hạ Quân chuyển nguy, lập tức không màng tất cả mà chạy về nhà.

“Con trai, con trai, Quân nhi, con yên tâm, đại phu nhất định sẽ chữa khỏi cho con, cha và mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con!”

Hạ Quân nằm trên giường, cố mở hai mắt ra, nhìn đôi nam nữ trước mặt.

Bọn họ nỗ lực an ủi Hạ Quân, thực tế thì ngay cả chính mình cũng không lừa dối được.

Lần này, vì cứu Hạ Quân, ở trong phòng có đến mấy vị đại phu, dùng tất cả biện pháp, qua hai ngày mà Hạ Quân vẫn không có chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại còn dần mất đi ý thức.

Đến đêm ngày thứ ba, bầu trời đột nhiên tối sầm, mây đen áp đỉnh, sấm đánh ầm ầm.

Hết đại phu này đến đại phu khác dùng vẻ mặt bất đắc dĩ và tiếc nuối đến trước mặt phu thê Hạ gia nói mấy lời, sau đó lắc đầu rời đi.

Người dần đi hết, trong phòng chỉ còn lại Hạ Quân đang nằm trên giường bệnh và Hạ phu nhân ghé vào đầu giường khóc đến thở hổn hển.

Hạ Quân rất muốn nói mấy lời cuối cùng với bọn họ, ví dụ như, đừng đau lòng vì con, phải sống tiếp thật tốt, con thật sự rất yêu hai người, cảm ơn hai người đã làm tất cả cho con suốt những năm qua.

Nhưng đến mở miệng hắn cũng không làm được, chỉ có thể dùng hai mắt vô thần nhìn tất cả trước mặt.

Mông lung, tựa mộng ảo.

Thấy Hạ phu nhân bởi vì quá đau lòng mà sắp ngất xỉu, Hạ lão gia phải gọi người hầu đưa bà ra ngoài trước.

Sau khi Hạ phu nhân rời đi, Hạ lão gia ngồi ở đầu giường Hạ Quân, ông vừa nghiêm túc vừa cẩn thận dùng khăn thấm nước ấm, vắt khô rồi tinh tế dịu dàng lau mặt cho hắn.

Lau lau, nam nhân vẫn luôn có tính tình cứng rắn ngoan cố như cục đá yên lặng rơi nước mắt.

Tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Bão táp vô tình đang biểu thị vận mệnh bạc bẽo.

Cuối cùng, Hạ lão gia hẳn là không chịu nổi nữa, ông cũng chạy ra ngoài khóc.

Không có cách nào nhìn mặt con trai cưng một lần nữa, mỗi một cái liếc mắt là trái tim lại như bị dao cắt.

Hạ Quân không còn động đậy nữa, thân thể cũng lạnh dần, hai mắt tuy chưa khép lại nhưng cũng chẳng còn hồn nữa.

Dựa theo lẽ thường thế gian chính là đã chết rồi.

Mưa gió giằng co một ngày.

Sáng sớm ngày hôm sau, qua cơn mưa trời lại sáng, giọt mưa treo trên lá cây đầu hạ. Gió thổi qua, lá vừa động thì giọt mưa đã rơi vào một vũng nước trên mặt đất, làm nổi lên từng trận gợn sóng.

Phu thê Hạ gia ở trước cửa phòng Hạ Quân ước chừng khóc một đêm, sau đó đến sáng lại khóc tiếp.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người mặc một thân y phục mỏng đi ra, hắn kéo vạt áo lại, hất hết tóc ra phía sau, sau đó ngồi xổm phía sau hai người đang ôm mặt gào khóc.

Người nọ chớp chớp mắt, nhìn Hạ phu nhân, sau đó quay đầu, chớp chớp mắt nhìn Hạ lão gia.

“Ta đói rồi.” Hắn không nhịn được cắt ngang đôi phu thê này.

Phu thê Hạ gia nghe thấy giọng nói này, thân thể cứng đờ, tiếp theo bọn họ bất chợt quay đầu lại.

Hạ Quân ngồi xổm phía sau bọn họ, vẻ mặt có phần ấm ức mà vuốt bụng.

Hắn vừa mới tỉnh đã phát hiện bụng mình trống trơn, thân thể vốn đã không tốt, thế này càng muốn ngất xỉu.

Người chân chính sắp ngất là phu thê Hạ gia.

Phu thê Hạ gia không kịp nghĩ lại, lập tức lệnh cho phòng bếp làm một bàn đồ ăn.

Hạ Quân ngồi trước bàn, hết rửa tay lại đến lau tay, sau khi làm một loạt động tác chuẩn bị mới bắt đầu ăn cơm. Động tác của hắn rất ưu nhã nhưng mà ăn lại rất nhiều, hơn nữa hoàn toàn chỉ ăn thịt.

“Quân nhi, Quân nhi…” Phu thê Hạ gia bị một Hạ Quân lạ lẫm dọa cho sợ hãi.

Ăn uống no đủ, Hạ Quân vuốt bụng, nói với hai người: “Ta mệt rồi.”

Phu thê Hạ gia nghẹn họng nhìn trân trối theo bóng lưng đi ngủ của Hạ Quân.

Trước khi ngủ, hắn hỏi phu thê Hạ gia: “Nóng quá, có thể lấy một cây quạt đến giúp ta quạt gió không? Bằng không ta không ngủ được.”

Phu thê Hạ gia vẫy tay một cái, người hầu lập tức đi đến, cầm quạt quạt cho Hạ Quân đang nằm trên giường.

Hạ Quân ở trên giường điều chỉnh lại tư thế, khoan thai chìm vào mộng đẹp.

Có lẽ cả đời phu thê Hạ gia cũng không biết, sinh vật trước mặt này thật ra không phải con trai bọn họ.

Hạ Quân chân chính là vào một thời điểm tồi tệ nào đó tỉnh lại.

Trước khi ngất xỉu, hắn còn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, kết quả, hắn mở mắt lần nữa, hơn nữa còn là ngồi trước bàn trang điểm, trong tay cầm một chiếc lược, trước mặt là một tấm gương thật lớn phản chiếu hình ảnh của chính mình.

Hạ Quân bị dọa đến hồn bay phách tán.

Tuy hắn rất muốn dừng động tác này lại nhưng động tác chải đầu trên tay lại không ngừng theo ý hắn.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Từ trong gương, Hạ Quân nhìn thấy miệng mình động đậy.

Hạ Quân… bị dọa đến ngu người luôn.

“Ta còn cho là ngươi đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi đấy.” Bản thân trong gương còn đang vừa nói tiếp vừa chải đầu, vẻ mặt “hắn” hoàn toàn không giống chính mình, lạnh nhạt, kiêu ngạo, thời điểm lược không thể nào chải xuống thuận lợi, trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình cực kỳ mất kiên nhẫn.

“Thật phiền phức, bình thường ngươi đều không chải tóc sao? Tóc rối hết rồi, thân thể thế này bảo ta sống tiếp thế nào đây?”

Hạ Quân: “...”

Sau đó, “hắn” có tự giới thiệu đơn giản.

Hắn là hung thú đến từ vực sâu, nhân lúc vết rách của vực sâu mở rộng mà chạy ra ngoài, dưới tình huống bị thiên lôi truy đuổi nên giấu mình trong cơ thể của Hạ Quân.

“Ta sẽ không rời đi dễ dàng.” Hung thú trực tiếp tuyên bố: “Nhưng ta có thể hoàn thành một vài tâm nguyện nho nhỏ của ngươi, coi như điều kiện trao đổi để ta ở lại trong cơ thể này.”

Tâm nguyện?

Hung thú ném lược, nói với Hạ Quân: “Bây giờ ngươi không nghĩ ra được tâm nguyện gì, có thể từ từ nghĩ, nghĩ ra lại nói với ta. Nếu ngươi đã tỉnh, vậy ta đi ngủ đây.”

Vừa lấy lại được quyền khống chế thân thể, Hạ Quân lập tức đẩy ghế ra, như ruồi không đầu mà chạy ra khỏi phòng.

Hạ Quân tốn rất nhiều thời gian mới thích ứng được việc trong cơ thể này có thêm một con hung thú.

Ngược lại thì rất nhanh hung thú đã quen với cuộc sống của người phàm.

Phu thê Hạ gia luôn nuông chiều đứa con trai độc nhất này, nhưng bởi vì Hạ Quân hiểu chuyện từ sớm, cộng thêm thân thể bệnh tật đã liên lụy người nhà rất nhiều, cho nên bình thường hắn chẳng có yêu cầu gì.

Việc này khiến cho phu thê Hạ gia cũng rất phiền muộn.

Đột nhiên có một ngày, con trai bọn họ thích ăn thịt.

Trên cơ bản thì Hạ Quân chưa từng ăn được nhiều như vậy, phu thê Hạ gia vui vẻ mua rất nhiều món ngon khắp nơi, làm một bàn cho con trai bọn họ ăn.

Hung thú khoác lớp da của Hạ Quân ăn rất vui vẻ.

“Bình thường các người đều ăn những thứ này sao?” Giọng điệu của hung thú ngây thơ vô tội.

Thật ra hắn muốn nói là, bình thường người phàm các ngươi đều ăn những thứ này sao?

Thật là tuyệt đó, hắn thấy ăn rất ngon.

Phu thê Hạ gia thấy hắn cười, lập tức mừng như điên, ngồi xuống bên cạnh hắn, liều mạng gắp thức ăn cho hắn: “Chỉ cần là thứ con muốn ăn, chúng ta nhất định sẽ mua về, không có gì khó cả.”

Nhận thức sai lầm đầu tiên mà phu thê Hạ gia dạy cho hung thú: Chỉ cần hắn muốn, cái gì cũng ăn được.

“Y phục trong tủ của ta đều có mùi thuốc, ta không thích.” Hung thú càu nhàu.

Phu thê Hạ gia: “Mua.”

Đợt y phục đầu tiên là do phu thê Hạ gia đi mua, trực tiếp mang về cho con trai.

Hung thú vừa cầm lấy, thử lên người một lượt, trầm ngâm nói: “Nhạt quá.”

Phu thê Hạ gia nói: “Mua lại.”

Nhận thức sai lầm thứ hai mà phu thê Hạ gia dạy cho hung thú: chỉ cần hắn muốn, có thể đổi y phục không hạn chế.

Có thể nói rằng, những tật xấu mà Hạ Trường Sinh bị nhóm người Hoàng Tuyền Lưu lên án sau này đều đến từ sự nuông chiều của phu thê Hạ gia.

Hạ Quân là đứa bé được chiều cũng không hư, Hạ Trường Sinh thì không phải, hắn là cái đồ vừa chiều đã hư, được một tấc lại muốn một thước, rất không có chừng mực.

Hung thú cũng không biết tiền là cái gì, hắn chỉ biết, chỉ cần hắn nói mong muốn cho phu thê Hạ gia, phu thê Hạ gia tất có thể hoàn thành cho hắn. Tuy là những thứ hắn muốn cũng không nhiều lắm, ngoại trừ đổi y phục, chải đầu và ăn thịt ra thì cũng là phơi nắng ở trong viện.

Đời này của Hạ Quân không có bao nhiêu thời gian phơi nắng. Kết quả, khi hung thú ngồi ở đình viện, lẳng lặng nâng đầu phơi nắng, ngắm hoa trong sân, Hạ Quân cũng cùng ngắm với “hắn”, trong lòng là bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

Ngay vào giây phút này, một chiếc ô xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Hung thú và Hạ Quân cùng nhau quay đầu.

“Mặt trời quá gắt, cẩn thận thân thể, tàm tạm rồi thì mau về phòng nghỉ ngơi đi. Gần đây trạng thái của con rất tốt, bé ngoan, con cố lên.” Hạ phu nhân vươn tay vuốt ve mặt Hạ Quân, vẻ mặt vui mừng, đồng thời lại thoáng qua vẻ lo lắng.

Bà yêu con mình như vậy, không thể nào không phát hiện ra hắn có chỗ không thích hợp.

Hạ Quân nhìn mẫu thân trước mặt, rơi xuống một giọt nước mắt.

Hắn không phải một đứa con tốt, chưa bao giờ để bọn họ có một giây yên lòng.

Cũng chính vào hôm đó, cuối cùng Hạ Quân cũng nói ra nguyện vọng của mình với hung thú.

“Để ta sống sót.”

“Được nha.” Hung thú đồng ý yêu cầu của hắn ngay: “Ngươi muốn sống bao lâu, một ngàn năm? Hai ngàn năm?”

Hạ Quân nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Khi cha mẹ ta rời khỏi thế gian cũng là lúc ta phải đi, đến lúc đó, thân thể này sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi.”

Hung thú im lặng một lúc.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Hạ Quân hỏi hung thú.

“...Được rồi.”

Khi đó, Hạ Quân không hề biết, nếu hung thú muốn mãi mãi có được thân thể của hắn thì cần phải vây linh hồn của hắn ở tận sâu trong biển ý thức, rất lâu rất dài.

Đương nhiên, đến tận khi hắn chết rồi, đi đầu thai cũng không biết chuyện này.

Bởi vì hung thú không nói với hắn.

Bắt đầu từ ngày đó, hung thú và Hạ Quân hoàn toàn trở thành một thể.

Hai người bọn họ thay nhau xuất hiện trước mặt mọi người, thân thể Hạ Quân tốt lên từng ngày, đồng thời lời đồn trên phố cũng càng ngày càng nhiều, không phải nói hắn bị yêu quái bám thân cũng là nói hắn luyện thứ kỳ quái gì đó, thậm chí còn có nói hắn hút tinh khí của người khác mới có thể còn sống như vậy.

Suýt nữa thì Hạ gia đã bị coi thành nhà của yêu ma để đối phó rồi.

Lúc này một người tự xưng là tu chân giả đến từ Phục Hy viện, Tư Mã Tĩnh đến nơi này.

Đồng loại gặp đồng loại, hết sức không vừa mắt.

Cuộc nói chuyện của bọn họ không cần thuật lại lần nữa.

Sau khi nghe thấy tin tức con trai mình có thể an toàn sống sót, vì cầu khởi đầu tốt đẹp, phu thê Hạ gia quyết định đổi tên cho hắn, gọi là Hạ Trường Sinh.

Trường Sinh.

Đối với Hạ Quân, đây quả là cái tên cực kỳ châm chọc.

Hắn không chỉ không trường sinh mà sinh mệnh trước sau đều bị đe dọa.

Trong lúc hắn đang tự thương tiếc cho bản thân, Hạ Trường Sinh ngồi trước cửa sổ ngáp một cái.

“Hắn” đúng là chẳng lo lắng gì, tự do tự tại.

“Cái tên Hạ Trường Sinh này tặng cho ngươi đi.” Hạ Quân nói với hung thú: “Ngươi đã từng nói tuổi thọ của hung thú rất lâu dài, không có ai càng thích hợp với cái tên này hơn ngươi.”

Chỉ có sinh vật trước mắt này mới có thể thừa nhận cái tên này.

Hạ Trường Sinh nói: “Không sao cả.”

Hạ Quân nghe thấy giọng điệu nói chuyện của “hắn”, lập tức tò mò, hỏi lại: “Ngươi hẳn là cũng có tên, tên ngươi là gì thế?”

“Ta đương nhiên có tên.” Hạ Trường Sinh lấy một cái gương nhỏ ra, chỉnh sửa lại tóc: “Nhưng không nói cho ngươi được.”

“Vì sao hả?” Hạ Quân tò mò.

“Tên của hung thú sao có thể tùy tiện nói cho người khác chứ.” Giọng điệu của Hạ Trường Sinh rất đương nhiên.

Hạ Quân thở dài, sau đó nhìn về phía gương, im lặng quỷ dị trong nháy mắt.

Hạ Trường Sinh vui vẻ soi gương trang điểm, hoàn toàn bỏ qua sự im lặng của Hạ Quân.

“Mặt ta…” Hạ Quân không quá chắc chắn, hỏi Hạ Trường Sinh: “Là ta hoa mắt sao? Sao giống như có chỗ là lạ?”

“Đẹp đúng không!” Giọng điệu của Hạ Trường Sinh thật sung sướng: “Dáng vẻ của ngươi thật bình thường, ta không thích khuôn mặt này. Nếu ta phải đợi đến sau khi cha mẹ ngươi chết mới đi được, vậy sẽ phải dùng gương mặt này mấy chục năm đấy, ta không thích. Cho nên ta định từ hôm nay sửa lại gương mặt này của người từng chút từng chút một. Thay đổi một cách vô tri vô giác, trong lúc không ai để ý đổi thành khuôn mặt ta thích.”

“Hạ Trường Sinh!” Lần đầu tiên Hạ Quân nói chuyện với ngữ điệu cao như vậy!

Ngươi có thể đừng làm trò con bò hay không! Đổi y phục cũng thôi đi, hiện tại còn muốn thay đổi cả khuôn mặt của mình nữa!

“Yên tâm đi, sẽ không có ai phát hiện.” Hạ Trường Sinh rất tự tin.

Hạ Quân: “...”

Có phải người này không hiểu được lời nói của người khác có ý gì không.

Nhưng mà lời Hạ Trường Sinh đã cho Hạ Quân một cái nhắc nhở.

Có một ngày hắn sẽ rời đi.