Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 122: Ngoại truyện: Lâm Kiến: Vĩnh sinh



Hạ Trường Sinh vẫn luôn hỏi Lâm Kiến, chẳng lẽ đệ không có chuyện gì lừa ta sao?

Thân là một kẻ tính cách thực tế thực ra không tốt, lòng nghĩ nhiều, cộng thêm thích nói dối, Lâm Kiến luôn là dùng một tay vuốt mặt Hạ Trường Sinh để dời sự chú ý của hắn trước, sau đó cố ý đè thấp giọng, ý đồ lừa gạt đại sư huynh thân yêu nhà y.

“Sao ta lại có chuyện gạt huynh được chứ?”

Đúng vậy, y có rất nhiều chuyện gạt hắn.

Nếu hắn muốn y nói, Lâm Kiến cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bởi vì nguyên nhân từ gia đình, từ nhỏ Lâm Kiến đã làm trộm cắp lừa gạt người khác. Người trong thôn bọn họ đều xảo quyệt cáo già, không phải loại trình độ gà mờ như Lâm Kiến có thể làm đối thủ. Cho nên, từ trước đến nay mục tiêu của y đều là những người vừa mới đến cửa thôn, hoàn toàn chưa biết gì.

Ngươi hỏi Lâm Kiến có áy náy không?

Khi ngươi không lấy được cái gì mang về nhà, bị đánh đến cả người bị thương, còn không thể nói một lời, ngươi sẽ biết, áy náy là thứ không có ý nghĩa nhất trên đời này.

Ác độc tận cùng, ác độc không thể tưởng tượng nổi.

Tự trọng, lương thiện, đạo đức, trước khi Lâm Kiến biết được những phẩm tính tốt đẹp đó, y đã học được lừa gạt, tiền tài và nói dối.

Y vốn có thể vẫn luôn không có gánh nặng như vậy mà lớn lên.

Nhưng y lại có một người tỷ tỷ lương thiện lại hơi ngốc.

Và một người cha rõ ràng ti tiện không chịu nổi nhưng vẫn nhớ rõ “Thụ thâm thời kiến lộc, khê ngọ bất văn chung”[*].

[*] Một câu trong bài thơ Thăm đạo sĩ Đại Thiên Sơn không gặp của Lý Bạch

Tất cả không phù hợp tập trung trên người một đứa trẻ đã gặp qua là không thể quên, kết quả cho ra đời một người mâu thuẫn như Lâm Kiến.

Từ nhỏ Lâm Kiến đã có một khoản tiền lén giấu đi.

Y không biết tại sao mình phải giấu một phần tiền đi, là bởi vì không hài lòng tất cả thu được đều giao cho cha mẹ, là bởi vì không tin bọn họ, hay là y mong chờ một ngày nào đó có cơ hội xoay chuyển cuộc sống?

Lâm Kiến hoàn toàn không hiểu gì về bản thân.

Bởi vì trời sinh có một đôi mắt khác màu, y bị người trong nhà ghét bỏ, bọn họ để y ở trong nhà cỏ chất đống các thứ linh tinh bên cạnh nhà, Lâm Kiến chia kho vàng nhỏ của mình ra rồi giấu cẩn thận.

Làm nhiều chuyện xấu, cũng sẽ có lúc bị bắt quả tang.

Muội muội nhỏ nhất của y đã nhìn thấy lúc y giấu tiền đi.

Lâm Ngọ nhanh chân chạy đi, chuẩn bị đi mách lẻo.

Lâm Kiến thừa nhận, bản thân không phải thứ tốt đẹp gì.

Y không hề do dự chạy đuổi theo, vươn tay đẩy ngã muội muội mới mấy tuổi của mình xuống đất, sau đó cưỡi lên, chặn thân thể của nó lại. Lâm Ngọ liều mạng giãy giụa, Lâm Kiến ngoan độc duỗi tay, bóp chặt cổ nó.

“Im lặng cho ta!” Trên trán Lâm Kiến chảy mồ hôi lạnh.

Nếu bị cha mẹ y phát hiện, không chỉ bị ăn một trận đòn, tiền cũng sẽ bị lấy mất, càng quan trọng hơn, về sau không còn khả năng giấu tiền nữa.

Cảm nhận được tay Lâm Kiến đang siết chặt, Lâm Ngọ ngậm miệng lại.

“Nếu ngươi nói chuyện ta giấu tiền ra ngoài!” Mặt Lâm Kiến không cảm xúc, lạnh lùng uy hiếp nó: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách giết ngươi, dù cho ta có bị đánh đến không nhúc nhích nổi thì ta cũng sẽ chờ thân thể bình phục lại. Mặc kệ ta bị đối xử thế nào, ta cũng vẫn đợi! Dù ngươi có đề phòng thế nào, thì đều sẽ có một ngày bị ta bắt được chỗ hổng! Ta nói được làm được! Nếu ngươi muốn đi mách lẻo thì cứ đi đi, nhưng mà Lâm Ngọ à, nếu ngươi định nói, nhất định phải lường được kết cục của bản thân!”

Y sợ đến cả người đều đang run rẩy, thậm chí căn bản còn không nắm được cổ muội muội, nhưng Lâm Kiến vẫn giữ vững quyết tâm, sẽ không mềm lòng cũng sẽ không nuốt lời.

Lâm Ngọ nhìn vẻ mặt Lâm Kiến, biết y không phải nói cho có, cho nên dè dặt gật đầu.

“Lâm Ngọ! Mày đang làm gì đấy! Không phải tao bảo mày đi lấy đồ sao?” Giọng mẹ bọn họ vang lên ở bên ngoài.

Lâm Kiến thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó tay đang bóp cổ nó đổi thành vuốt mặt nó.

“Thông minh một chút.” Lâm Kiến học cách nói chuyện của Lâm Thời, vô cùng dịu dàng.

Nhưng phối hợp với động tác của y lại cực kỳ kinh khủng.

Khi Lâm Kiến thả Lâm Ngọ ra, nó bò dậy, kinh hoàng không thôi mà chạy mất.

Nó vừa rời đi, sức lực toàn thân Lâm Kiến đã bị rút sạch, y ngã trên mặt đất, sau đó mất hết sức lực nằm liệt ra đất.

Y giơ tay che mặt mình, nước mắt hòa với mồ hôi cùng nhau chảy xuống.

Không ai có thể biết, vì sao y vừa sinh ra đã phải chịu đựng những thứ này.

Thời điểm ăn cơm tối, Lâm Ngọ thấy Lâm Kiến đi vào thì chủ động tránh đi. Lâm Kiến nhanh mắt liếc nhìn cha mẹ y một cái, thấy bọn họ không có gì khác thường thì bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm.

Ăn cơm xong, buổi tối phụ thân Lâm Kiến lại chạy đi uống rượu, lúc trở về đã say khướt. Lão vừa say lại thích đọc ít thơ văn phu tử dạy khi còn đi học năm xưa.

Lâm Kiến luôn tránh lão, nhưng vào lúc lão uống say sẽ luôn ở gần lão, sau đó hỏi lão: “Mấy thứ này có ý nghĩa gì vậy?”

“Chính là, chính là…” Cha Lâm uống say còn nhớ rõ được những lời năm ấy của phu tử.

Có đôi khi Lâm Kiến sẽ nghĩ, trí nhớ y tốt như vậy đại khái có liên quan đến cha y rồi.

Nói ra thì xa xôi, tóm lại là Lâm Kiến lớn lên trong hoàn cảnh như thế.

Hơn nữa, trời sinh mắt phải của y đã có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn thấy.

Tổng hợp lại các loại nhân tố, Lâm Kiến là một tên quỷ con rất có tiềm lực thành kẻ ác. Nếu không phải bản lĩnh không đủ lớn, đại khái nơi này đã sớm bị y quậy đến trời long đất lở rồi.

Đáng tiếc vào lúc y tiến thêm được một bước trên con đường sự nghiệp làm kẻ ác, y lại gặp Hạ Trường Sinh.

Ngày hôm đó cũng là một ngày Lâm Kiến “săn bắt” ở cửa thôn.

Y ngồi dưới ánh nắng chói chang tẻ nhạt đã lâu.

Bỗng nhiên một mùi thơm dễ ngửi bay theo gió thổi đến.

Lâm Kiến ngẩng đầu, thò người ra từ một đầu khác của bức tường.

Trên mặt y quấn một miếng vải trắng, mặc một thân y phục cũ kỹ rách rưới, nhỏ gầy đáng thương. Bởi vì dinh dưỡng không đủ, nhìn qua nhỏ hơn tuổi tác thực tế rất nhiều, là hình tượng dễ khiến người ta nảy sinh lòng đồng cảm nhất.

Mũi Lâm Kiến giật giật, hai mắt truy tìm nơi phát ra mùi hương, y trông thấy một thân áo trắng

Y ngẩng đầu.

Bởi vì Lâm Kiến lùn, cho nên tầm mắt của y là nhìn từ dưới lên.

Đầu tiên y thấy được người đến cẩn thận bước từng bước, sau đó là y phục trắng như tuyết.

Lâm Kiến trề môi, rốt cuộc là vô tư thế nào mới có thể mặc như vậy ở loại địa phương thế này chứ.

Hai mắt quét lên trên, y thấy được mặt của Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến kinh ngạc.

Gió mùa hè thổi động trái tim thiếu niên.

Lâm Kiến ngây ra, sau đó lui về sau mặt tường.

Hạ Trường Sinh tiếp tục đi về hướng này.

Lâm Kiến lén la lén lút thò người ra ngoài lần nữa, lần này y trực tiếp đánh giá toàn diện Hạ Trường Sinh một lần, hai mắt căn bản không rời đi được.

Ừ ừ ừ, nhìn qua là kẻ có tiền có thể vớt một khoản.

Lâm Kiến vừa làm phán đoán chuyên môn, vừa nhìn chằm chằm mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh đi đến trước quầy hàng, hắn cứ đứng trước một cái ghế, không hề động đậy.

“Chủ sạp, giúp ta lau cái ghế này một chút.”

Sở dĩ Hạ Trường Sinh là Hạ Trường Sinh, chính là bởi vì có thể ở giây trước khiến người ta điên đảo thần hồn vì hắn nhưng giây sau đã muốn hỏi rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ gì đấy.

Chủ sạp không lau ghế, hắn sẽ không ngồi xuống, bướng bỉnh hệt như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.

Lâm Kiến giấu mình sau bức tường, liên tục nhìn hắn mấy lần.

Nhìn dáng vẻ đúng là một thiếu gia điển hình, loại hình thế này là dễ ra tay nhất. Cộng thêm vẻ mặt ngạo mạn của Hạ Trường Sinh, trong lòng Lâm Kiến nổi lên một loại dục vọng, cực kỳ muốn cho hắn chịu thiệt.

Về sau Lâm Kiến mới biết, đây đại khái là đặc trưng của đứa trẻ ở cái tuổi đó, đã thích một người nên muốn làm chuyện xấu để hấp dẫn lực chú ý của người đó.

Nhưng xét thấy Hạ Trường Sinh ăn mềm không ăn cứng, bản thân rất nhanh đã từ bỏ con đường này.

“Đại ca ca, ngươi cần người giúp không?” Lâm Kiến chạy đến trước mặt Hạ Trường Sinh, bày ra tươi cười có tính lừa gạt nhất của mình: “Ta có thể giúp ngươi nhưng ngươi phải cho ta tiền.”

Nói xong, Lâm Kiến ngửa đầu nhìn hắn.

Y vốn cho là Hạ Trường Sinh sẽ chỉ tiện tay ném cho mình mấy động tiền lẻ, thế nhưng Hạ Trường Sinh lại trực tiếp cho y một mảnh lá vàng.

Lá vàng kìa!

Lâm Kiến choáng rồi.

Nhận tiền, Lâm Kiến đi theo Hạ Trường Sinh làm tùy tùng, nhưng tà tâm của y không dứt, cuối cùng vẫn trộm mất túi tiền của Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh rất thông thạo mấy loại pháp thuật nhỏ để đùa bỡn người khác. Lá vàng là do hắn biến ra. Theo lời Hạ Trường Sinh nói sau này, sở dĩ hắn biến ra lá vàng để cho Lâm Kiến, đúng là bởi vì nhìn ra được Lâm Kiến có rắp tâm không thiện.

Cùng với, ngay từ ánh mắt đầu tiên Hạ Trường Sinh đã nhận ra, hồn phách của đứa bé này vào rất nhiều rất rất nhiều năm về trước đã từng thuộc về một kẻ vẫn luôn theo dõi hắn.

Nhưng vậy thì đã sao?

Trên đời có ngàn vạn người, đầu thai một, hai, ba lần đã sớm quên mất bản thân đã từng là ai giữa vòng luân hồi rồi.

Lá vàng biến thành lá cây, Lâm Kiến bị người trong nhà đánh một trận đòn đau.

Buổi tối hôm đó, y ôm túi tiền của Hạ Trường Sinh chạy vội trên con đường được ánh trăng chiếu rọi.

Bị cự thú khủng bố không rõ đuổi theo, sau đó chạy đến dưới một tán cây.

Trăng tròn xán lạn, Hạ Trường Sinh ngồi trên cây, lộ ra tươi cười xấu xa vì thực hiện được trò đùa dai.

Lâm Kiến bị tiên nhân trên cây đoạt đi cả tâm hồn.

Thật là xinh đẹp.

Xinh đẹp chói mắt như tiên tử, còn chói mắt hơn cả vàng bạc quý giá, trong nháy mắt này, Lâm Kiến cảm nhận được sự kêu gào của một loại cảm xúc đã lâu không thấy. Không phải đói khát thông thường, là đói đến muốn chết, đói đến mức có thể ra đường đoạt lấy thức ăn trong miệng người khác luôn.

Đúng như những lời Lâm Kiến đã nói với Hạ Trường Sinh sau này.

Ngay tại một cái liếc mắt này, y đã biết, Hạ Trường Sinh phải thuộc về y.

Nếu không có được hắn, làm sao mà ngừng loại cảm giác dạ dày bị xoắn lại với nhau này được, thèm muốn đến chết đi được, dục vọng bành trướng, không hề có chừng mực mà gào thét trong đầu óc.

Lâm Kiến đi theo bên cạnh Hạ Trường Sinh suốt thời gian hắn ở lại thôn Cát Tường Như Ý. Mỗi giây mỗi phút đều đang làm tăng thêm cảm giác đói khát này.

Vì có thể đi cùng với Hạ Trường Sinh.

Y làm một việc nguy hiểm nhất cả đời này.

Vào lúc đi ngang qua cửa nhà của cái tên Phương lão gia chỉ thích trẻ con kia, vào lúc phát hiện Phương lão gia đang đứng ngay trước cửa sổ, Lâm Kiến quay đầu lại.

Không ôm tâm lý “được ăn cả ngã về không”, cả đời sẽ không có thu hoạch.

Y biết Hạ Trường Sinh sẽ đưa mình đi.

Nếu Hạ Trường Sinh không đưa y theo, y cũng sẽ đuổi theo hắn.

Rốt cuộc y cũng biết tác dụng của số tiền lén giấu kia.

Sau đó lại gặp được Thường Khê Đình của Tề Quảng Cung các, Hạ Trường Sinh càng không muốn y tiếp xúc với hắn ta, Lâm Kiến lại càng sáp lại. Không vì gì cả, chỉ vì hấp dẫn lực chú ý của Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh muốn sắp xếp một điểm dừng chân cho y, đúng là một người tốt.

Thế nào? Muốn y mang ơn đội nghĩa hả?

Không có loại chuyện này.

Y chính là một tên quỷ nhỏ xấu xa, chỉ biết làm chuyện vong ân phụ nghĩa.

Chuyện sau đó lại càng như lẽ dĩ nhiên.

Giả giả giả.

Giả vờ, giả vờ, giả vờ.

Chẳng lẽ y lại không nhìn ra những người khác đều coi Hạ Trường Sinh như củ khoai lang nóng bỏng tay sao?

Chẳng lẽ y không biết là vì chọc mình nên những người ở Phục Hy viện kia mới cố ý nhắc đến Hạ Trường Sinh trước mặt y sao?

Lâm Kiến đều biết, lại bày ra dáng vẻ của một kẻ bị hại.

Khó trách Hạ Trường Sinh luôn mắng y là tiểu tiện nhân.

“Đại sư huynh.” Lâm Kiến nằm trên giường, giọng nói yếu ớt.

“Ừ?” Hạ Trường Sinh ngồi ở mép giường, đang vắt khô khăn lông ấm. Hiếm thấy hắn xắn ống tay áo to rộng của mình lên, lộ ra cổ tay vừa trắng nõn vừa mảnh khảnh của mình.

“Có phải ta sắp chết rồi không?” Mặt Lâm Kiến đỏ bừng bừng, hai mắt híp lại, cảm thấy tất cả đồ vật trước mắt đều không chân thực: “Ta cảm thấy vừa rồi lúc ta hôn mê, hình như đơn giản tua nhanh nhìn lại một đời của mình ở trong đầu, đây là đèn kéo quân cuộc đời mà Đường Trĩ sư huynh nói sao?”

Hạ Trường Sinh vắt khô nước, tay cầm khăn lông ấm, dịu dàng đặt lên trán Lâm Kiến, sau đó lau mồ hôi y chảy ra dọc xuống theo mặt y.

“Phát sốt mà thôi, sẽ không chết.”

Giọng điệu nói chuyện của Hạ Trường Sinh mãi mãi là trong kiêu ngạo mang theo một chút đương nhiên.

Nhưng Lâm Kiến là kẻ nào, dù tóc Hạ Trường Sinh chỉ dài thêm có một chút xíu thì y vẫn có thể phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm. Cho nên Lâm Kiến có thể nghe ra nuông chiều và dịu dàng, cộng thêm một tia bất đắc dĩ trong lời nói của hắn.

Rất có dáng vẻ, thằng bé này bị sốt hỏng đầu rồi, đang nói hươu nói vượn gì thế hả?

Lâm Kiến nói: “Ta cảm thấy ta thật sự sắp chết.”

Đây là chút săn sóc cuối cùng mà Hạ Trường Sinh dành cho đoạn cuối trong sinh mệnh của y sao?

Hạ Trường Sinh nghe vậy, vươn tay gõ nhẹ một cái lên trán y.

Lâm Kiến phát hiện, hóa ra mình vẫn còn cứu được.

“Không thoải mái vậy sao?” Hôm nay Hạ Trường Sinh vừa tỉnh giấc đã phát hiện thế mà Lâm Kiến không dậy sớm đi rèn luyện, mà là nằm bên cạnh hắn không động đậy. Ban đầu hắn còn mắng y là đồ lười biếng, sau đó tay không cẩn thận chạm đến cổ Lâm Kiến mới nhận ra thân thể y thật nóng.

“Tu luyện rồi mà vì sao vẫn còn sinh bệnh?” Lâm Kiến lẩm bà lẩm bẩm oán giận.

“Ta đây là hung thú còn bởi vì đi đường quá xa mà mệt đến không động đậy nổi đây này.” Hạ Trường Sinh nói.

“Đại sư huynh, huynh đâu cần đi đường xa, huynh ngồi lâu thôi đã…”

Lời còn chưa nói hết, bởi vì Hạ Trường Sinh muốn ngăn cản y nói tiếp mà trực tiếp nhét ngón tay vào miệng y.

“Câm miệng.” Hạ Trường Sinh đang cố nén phẫn nộ.

Nếu không phải thằng nhóc thối này đang sinh bệnh, hắn nhất định phải đánh y.

Người trưởng thành, cánh cứng rồi, tìm được cơ hội là muốn mỉa mai châm chọc đại sư huynh, có phải muốn chết không hả?

Miệng Lâm Kiến bị ngón tay hắn chặn lại, y dứt khoát uốn lưỡi, liếm một cái.

Hạ Trường Sinh bị dọa đến giật mình một cái, nhưng nhớ đến kẻ trước mặt này là người bệnh, hắn cẩn thận dùng ngón tay bên ngoài đỡ lấy khóe miệng y, sau đó chậm rãi rút những ngón tay còn lại ra.

“Đệ thật là…” Hạ Trường Sinh cũng không biết nói gì y nữa.

“Nghe nói thời điểm con người phát sốt, độ ấm nơi đó cũng cao, rất thoải mái, giờ có muốn thử một chút không?” Lâm Kiến nói xong, chuẩn bị cởi y phục.

Hạ Trường Sinh lập tức vươn tay bắt được tay y.

Lâm Kiến cười.

Y đương nhiên là đang nói đùa.

Hạ Trường Sinh dùng khăn lông, lau đi nước miếng bên miệng Lâm Kiến, sau đó mới lau bàn tay kia của mình.

Hạ Trường Sinh lại có thể chăm sóc y trước rồi mới lau tay mình…

“Ta cảm thấy huynh rất yêu ta.” Lâm Kiến không nhịn được cảm khái một câu.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, cười khanh khách.

Nương tử nhà hắn đúng là tiểu tiên nữ mà.

Lâm Kiến thật sự sốt đến mơ hồ.

“Ta đúng là rất yêu đệ mà.” Hạ Trường Sinh không cảm thấy chuyện này có chỗ nào phải nghi ngờ.

“Đừng nói nữa.” Lâm Kiến rên lên một tiếng: “Huynh còn nói thêm vài câu, ta có thật sự bệnh chết trên người huynh, cũng phải làm huynh một trận.”

Y nói quá khoa trương, Hạ Trường Sinh cười khẽ một tiếng, sau đó khom lưng, hôn một cái lên trán y: “Được rồi, ta đi tìm Hạ Xuân Đông lấy ít thuốc, nếu đệ có thể ngủ thì đi ngủ một lát đi.”

“Ta đói rồi.” Lâm Kiến nói.

“Được, ta đi lấy, đệ muốn ăn gì?”

Hôm nay Hạ Trường Sinh dễ nói chuyện đến mức, có trong nháy mắt Lâm Kiến đã hoài nghi hắn bị đoạt xác rồi.

Có nghi ngờ ấy là một chuyện, có dám nói ra hay không lại là một chuyện khác.

Lâm Kiến đúng là cảm thấy mệt mỏi, đại khái bởi vì khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện. Cho nên Hạ Trường Sinh vừa rời khỏi, y đã ngủ mất. Y không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, y mở mắt một lần nữa. Lâm Kiến nhìn ra ngoài, Hạ Trường Sinh bưng thuốc và cháo đi vào, đặt lên bàn.

Lâm Kiến vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nói: “Đại sư huynh, huynh có thể bảo người khác bưng đến mà.”

“Thôi đi.” Hạ Trường Sinh có suy tính: “Nếu để đám quỷ con phiền phức kia thấy đệ bị bệnh, chắc chắn không phải bắt đầu ồn ào thì chính là muốn đến quậy đệ.”

“Đại sư huynh…” Lâm Kiến lại không nhịn được: “Huynh thật là yêu ta mà!”

Hạ Trường Sinh đang cầm thìa múc cháo, nghe vậy thì quay đầu lại cười xinh đẹp: “Ta vốn đã rất yêu đệ rồi mà!”

Lâm Kiến cảm thấy nhiệt độ trên người mình càng cao hơn.

“Muốn ta đút cho đệ không?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Ta sợ ta sẽ chết thật mất.” Lâm Kiến giãy giụa ngồi dậy.

Hạ Trường Sinh bưng một bát cháo, ngồi bên mép giường, đưa cho y: “Ăn chút cháo rồi uống thuốc.”

“Thuốc sẽ không phải là huynh sắc chứ?” Trong mắt Lâm Kiến, bây giờ Hạ Trường Sinh có thể làm bất cứ chuyện gì vì y: “Cháo cũng là huynh nấu sao?”

Hạ Trường Sinh: “... Đầu óc hồ đồ cũng một vừa hai phải thôi.”

“Huynh đối xử dịu dàng với ta như vậy, ta không quen lắm.” Từ ý nghĩa nào đó, Lâm Kiến và Đường Trĩ có một mặt nào đó rất giống nhau.

“A, tiểu tiện nhân, ăn cháo cho ta, sau đó uống thuốc, cuối cùng đi ngủ. Thân thể mau chóng khỏe lại đi, còn hầu hạ ta nữa.”

Hạ Trường Sinh ném cho Lâm Kiến một ánh mắt tỏ vẻ, người hèn hết thuốc chữa.

Lâm Kiến mỹ mãn ăn cháo.

Ăn hết cháo, uống hết thuốc, Lâm Kiến nằm xuống lại.

Thật ra phát sốt không thành vấn đề với y. Lâm Kiến đã từng gặp phải không biết bao nhiêu chuyện còn nghiêm trọng hơn phát sốt, nhưng khi đó bên cạnh y không hề có ai có thể để y tùy ý ỷ lại mà không cần cố kỵ gì như Hạ Trường Sinh bây giờ.

Hạ Trường Sinh vươn tay, vén phần tóc lộn xộn của Lâm Kiến sang hai bên.

Hắn thật sự chỉ là ở lại trông chừng Lâm Kiến, còn lại đều không làm gì cả.

Lâm Kiến vốn đã nhắm mắt lại, lại không nhịn được lén nhìn sang bên cạnh.

Hạ Trường Sinh chống đầu nhìn y, mặt không cảm xúc, nhìn đến độ Lâm Kiến phải mở to mắt, hắn hỏi: “Không ngủ được à?”

Lâm Kiến nằm dịch vào trong, sau đó vỗ vỗ vị trí trống.

Hạ Trường Sinh không hề do dự cởi áo ngoài, nằm xuống.

Lâm Kiến lập tức xoay người ôm lấy Hạ Trường Sinh.

“Đây là đang nằm mơ sao?”

“Không phải.”

Thật là tốt.

Lâm Kiến ôm Hạ Trường Sinh, nhìn hắn từ khoảng cách gần.

Mặt Lâm Kiến đỏ bừng bừng, hô hấp dồn dập, cả người bốc hơi nóng.

Nếu Hạ Trường Sinh không phải biết rõ y đang phát sốt, còn sẽ cho rằng y lại phát tình.

“Đại sư huynh…” Lâm Kiến dùng giọng nói ngọt đến ngấy gọi hắn.

Quả nhiên là phát tình rồi.

Hạ Trường Sinh cũng xoay người, đối diện với y.

“Lúc trước khi huynh gặp ta, nhất định không ngờ đến chúng ta có hôm nay.” Lâm Kiến nói.

Hạ Trường Sinh nheo hai mắt lại, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn y.

Nghĩ đến mới có quỷ.

“Nhưng mà ta đã nghĩ đến rất nhiều lần.” Uống thuốc xong, Lâm Kiến có hơi mệt, cho nên nhắm mắt lại, giọng nói cũng dần nhỏ đi.

“Vậy đệ rất dám nghĩ đấy.”

“Có đôi khi, ta thấy rất may mắn vì huynh có tính cách này.” Lâm Kiến nhét đầu vào trong ngực hắn.

Hạ Trường Sinh vươn tay, kéo chăn dịch lên trên.

“Bằng không nhất định không đến lượt ta.” Lâm Kiến lẩm bẩm.

Hạ Trường Sinh: “...”

Cảm giác đây không phải lời hay ho gì.

“Chính là… nhưng mà… nhưng…”

“Hử?” Hạ Trường Sinh kiên nhẫn đợi y nói tiếp.

“Nếu có một ngày huynh chán ta rồi, chắc chắn ta sẽ phát điên.” Trong lòng y mơ hồ có không yên, y không hề tốt đẹp như những gì đã thể hiện ra ngoài, bên trong y là bùn lầy sau trận mưa to bị ngàn vạn người dẫm đạp dưới chân.

Hạ Trường Sinh vươn tay vuốt ve mặt y.

Hắn vốn định dùng sức véo nhưng hắn đã nhịn lại.

Lâm Kiến ngủ rồi.

Chờ đến khi y tỉnh lại đã là buổi tối. Y thức dậy phát hiện thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Á đù! Hạ Trường Sinh! Vậy mà đi chăm sóc người bệnh là y!

Lâm Kiến nằm lại, yên tâm nhắm mắt, đắp chăn lên.

Y chết cũng không tiếc.

Y nằm một lát, đột nhiên phát hiện một việc, trời đã tối lâu rồi, bóng dáng Hạ Trường Sinh đâu rồi? Sao lại không thấy trong phòng?

Khoác thêm áo ngoài, Lâm Kiến đi giày, đứng dậy ra ngoài tìm người.

Tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.

Tuy Lâm Kiến đã hết bệnh nhưng đi đường vẫn như bước trên mây. Y mở cửa phòng, thấy Hạ Trường Sinh đang bày ra vẻ mặt chán chết đi được đứng trước bếp lò ở bên ngoài nấu thuốc.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn, sau đó nói: “Lúc ban chiều, Hạ Xuân Đông lại lấy cho ta thêm ít thuốc, kêu ta đến tối lại cho đệ uống thêm một bát thuốc. Ta vốn định mang thuốc đi gọi bọn họ sắc, kết quả không bắt được ai, cho nên ta tự mình nấu. Tuy là ta chưa từng sắc thuốc nhưng ta cho đủ lượng nước rồi, đến giờ tắt lửa hẳn là không sao.”

Lâm Kiến bị dọa sợ.

Khi Hạ Trường Sinh nấu thuốc xong, bưng chén đến đưa cho y, Lâm Kiến vươn tay nhận lấy, sau đó cả cánh tay đều đang run rẩy.

“Đại sư huynh, huynh nói thật đi, thật ra ta không sống được bao lâu nữa đúng không.” Vào giây phút này, sợ hãi của Lâm Kiến đạt đến đỉnh.

Mặt Hạ Trường Sinh không cảm xúc nhìn Lâm Kiến, sau đó, gật đầu.

“Đệ nói đúng.”

Lâm Kiến nghe vậy thì rưng rưng uống hết thuốc.

Hạ Trường Sinh luôn thích loại trò đùa cấp độ địa ngục này.

Ngày hôm sau, Lâm Kiến đã khỏi hẳn, nhảy nhót tung tăng.

Nhưng còn Hạ Trường Sinh lần đầu làm hết việc này đến việc kia lại mệt đến không muốn nhúc nhích, sáng tinh mơ, đến tóc cũng không muốn chải.

Lâm Kiến ấn hắn ngồi xuống ghế, giúp hắn chải đầu.

Năm đó Lâm Kiến mới vào Phục Hy viện không lâu, đi Tàng Thư Các của Phục Hy viện lật xem, tìm được một cuốn sách tên là “dạy ngươi nhanh chóng học được một trăm loại kiểu tóc”. Trước khi học tu hành, y đã học được tay nghề chải các loại kiểu tóc, bao gồm cả kiểu tóc phức tạp của nữ tử.

Y còn đã từng dùng tóc của Hạ Trường Sinh để thực hành, cuối cùng kết quả là bị đuổi theo đánh.

Giúp Hạ Trường Sinh chải tóc xong, Lâm Kiến nhìn hắn qua gương, nhẹ giọng hỏi: “Đại sư huynh, nếu có một ngày huynh phát hiện ra ta là một người rất xấu, huynh sẽ làm thế nào hả?”

Từ khi vào Phục Hy viện, đã rất lâu rồi Lâm Kiến không còn nhớ đến chuyện trước kia. Nếu không phải lần này phát sốt, y đại khái đã quên mất bản thân khi còn nhỏ.

“Đệ còn có thể xấu đến mức nào? Nói dối? Lắm lời? Làm trò? Bướng bỉnh? Vặn vẹo? Tự cho là đúng? Không biết xem mặt đoán ý? Không nghe lời người khác nói?” Hạ Trường Sinh đếm kĩ lại những khuyết điểm của Lâm Kiến.

Lâm Kiến cười tủm tỉm, không nói thêm gì.

Hạ Trường Sinh nhìn y một cái, lạnh nhạt nói: “Ta đương nhiên biết đệ là dạng người gì.”

“Vậy thì không chắc, mỗi người đều có bí mật.” Lâm Kiến cười, sau đó ngón tay vuốt dọc theo tóc hắn, chạm đến mặt hắn: “Ta chỉ là muốn nói với huynh, huynh thật xui xẻo, bị ta thích. Hơn nữa dù cho huynh có phát hiện ta đáng ghét thì cũng không thoát khỏi ta được rồi.”

Quan trọng nhất là, giới hạn thời gian đã là cả đời.

------

Vở kịch nhỏ:

Lâm Kiến: A, ta đúng là một tên xấu xa quyến rũ mà.

Hạ Trường Sinh: A.