Vì không mang theo tiền, Đường Trĩ ôm đùi kim chủ [*]Thường Khê Đình.
[*] Kim chủ: người có khả năng tài chính (người giàu có, tỷ phú), thường đứng phía sau chi tiền (cho các ngôi sao...).
Hắn ta ở bên cạnh Thường Khê Đình ăn uống phủ phê, thậm chí còn theo các đệ tử Tề Quảng Cung các vào khách điếm ở.
Đệ tử của Tề Quảng Cung các là Lăng Tử Hân không nhịn được, nhân lúc hắn ta đang ăn cơm trưa đã mỉa mai: "Rốt cuộc là ngươi muốn đi chung với bọn ta đến khi nào hả?"
Đường Trĩ ăn miệng đầy dầu mỡ, nghe Lăng Tử Hân nói như vậy, hắn ta lấy khăn tay ra lau miệng, sau đó nhìn lướt qua bên cạnh.
Thường Khê Đình bất biến giữa dòng đời vạn biến.
"Ta sợ nhóm các ngươi không đủ người, nên mới đặc biệt đi theo để giúp đỡ." Đường Trĩ ra vẻ nghiêm trang chính nghĩa, sau đó, vì no quá mà nấc một tiếng.
Lăng Tử Hân không nhìn tiếp nữa.
"Đường huynh đệ, ta có một câu hỏi, xin cả gan hỏi thử." Thường Khê Đình chợt nói xen vào.
"Ngươi hỏi đi." Đường Trĩ luôn có thái độ rất tốt với kim chủ của mình.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
"Nếu ta không hiểu sai, người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện hẳn là Trường Sinh Quân. Sau đó mấy năm trước, Lâm Kiến cũng từng thay mặt làm việc này. Dựa theo tác phong trước sau như một của Phục Hy viện, hẳn là sẽ không tùy tiện đổi người hành tẩu mới. Vậy..."
Sao ngươi lại chạy tới chạy lui ở bên ngoài?
Câu sau quá mất lịch sự nên Thường Khê Đình không nói thẳng ra.
"Hay là Trường Sinh Quân và Lâm Kiến lại xảy ra chuyện gì, nên phái ngươi đi thay?" Thường Khê Đình nhíu mày.
Hiện tại đại hội trừ ma vô cùng quan trọng, vì bọn chúng muốn phục kích tàn sát người dân trong thành. Người có thể làm ra việc như vậy thì chắc chắn không phải loại người bình thường. Bọn họ một là không biết nội tình của đối phương, hai là không biết thực lực của đối phương, đương nhiên người giúp đỡ càng mạnh càng tốt.
Suy xét về mặt này, Hạ Trường Sinh là người giúp đỡ tốt nhất.
Còn vị trước mắt này...
Thường Khê Đình liếc mắt đánh giá Đường Trĩ một lượt.
Đường Trĩ phát hiện Thường Khê Đình đang nhìn mình thì vội lau dầu mỡ dính bên mép.
"Thường Các chủ yên tâm." Đường Trĩ biết hắn ta đang lo lắng chuyện gì: "Đại sư huynh và tiểu sư đệ Lâm Kiến của ta chắc chắn sẽ đến."
Thường Khê Đình nghe vậy, thở phào một cái rõ to.
Dù Đường Trĩ đoán được suy nghĩ của hắn ta, nhưng khi thấy Thường Khê Đình thể hiện ra thì Đường Trĩ lại vô cùng khó chịu.
Người này có ý gì? Khinh thường hắn như vậy hả?
"Vì đề phòng ngộ nhỡ, ta đến để dự bị." Đường Trĩ nói dối.
Hắn ta muốn nhanh chóng đưa Cố Phương về Phục Hy viện trước khi nàng gây ra chuyện gì khác. Chỉ cần tìm được Cố Phương, hắn ta sẽ vỗ mông rời đi ngay lập tức. Tuy tổ hợp Thạch Đông Lâm cộng thêm hung thú nghe có vẻ vô cùng hung tàn, nhưng có một đại sư huynh đầy ẩn số ở đây thì chưa biết hươu chết vào tay ai.
Điều hắn ta cần làm là không để mình và Cố Phương kéo chân sau Hạ Trường Sinh.
"Hầy." Đường Trĩ mở một cái quạt xếp ra, quạt giữa mùa đông.
Nghĩ đến Cố Phương thì hắn ta lại đau hết cả đầu.
Nhìn thấy Đường Trĩ quạt gió giữa mùa đông, suýt nữa Lăng Tử Hân muốn mắng hắn ta là đồ thần kinh.
Cố Phương để lại tờ giấy kia, nói muốn đi tìm đại sư huynh.
Đường Trĩ biết đại sư huynh trong miệng nàng không phải Hạ Trường Sinh, mà là Thạch Đông Lâm.
Không giống như hắn ta, Cố Phương thật sự là do một tay Thạch Đông Lâm nuôi nấng, tình cảm với gã không hề bình thường.
Thậm chí có thể...
Đường Trĩ vươn tay ra, bấm đốt ngón tay tính toán.
Hắn ta bấm rồi bấm, sau đó nhíu mày.
"Sao vậy?" Thường Khê Đình phát hiện ra động tác của hắn ta.
Đường Trĩ khép hờ mắt, tính lại lần nữa.
Hắn ta tính giúp Cố Phương một quẻ, đại hung.
Cái khỉ gì thế.
Đường Trĩ mở bừng mắt, không dám tin vào kết quả, hắn ta lại tính lần nữa.
Hắn tính cho Lâm Kiến một quẻ, đại hung và đại cát đan xen nhau, có thể không gượng dậy nổi, cũng có thể chạm đáy rồi vùng lên.
Hạ Trường Sinh... Có nhầm không vậy, có phải huynh ấy bị cái quái gì đó ảnh hưởng không. Lần bấm quẻ này của hắn ta, tính thẳng ra là Hạ Trường Sinh đã chết.
Đường Trĩ không tin tà ma lại tự tính cho mình một quẻ.
Đại hung!
Tay Đường Trĩ khựng lại, hắn trợn mắt, con ngươi chấn động, ngơ ngác nhìn Thường Khê Đình ở trước mặt.
"Ta nghĩ ta..." Đường Trĩ không dám tin: "Gần đây có gì đó ảnh hưởng đến pháp lực hoặc việc tính quẻ không?"
Câu hỏi này của hắn ta hoàn toàn là trốn tránh hiện thực.
Nào ngờ Đường Trĩ vừa hỏi xong thì đúng là có người trả lời hắn ta, người ngồi ở một chiếc ghế khác nói: "Có thể là trận pháp mà tại hạ thử nghiệm tối hôm qua ảnh hưởng đến các hạ."
Đường Trĩ nhìn sang, hắn thấy một người trung niên râu ria xồm xoàm, tóc tai không chải chuốt gọn gàng.
Thường Khê Đình cũng nhìn thấy gã, hắn ta lập tức nhíu mày.
Người này là...
"Ta có nghiên cứu một trận pháp... À... Trận pháp này có thể đánh những thứ không phải người ra ngoài..." Hắn lắp bắp: "Hơn nữa... À... Có thể sẽ ảnh hưởng đến pháp thuật của chúng ta, pháp... pháp... pháp thuật có thể sẽ không chính xác. Tối hôm qua ta... ta... định thử chỉnh lại trận pháp, cho nên ta có dùng một lát, có thể còn ảnh hưởng sót lại. Xin lỗi..." Nói xong hắn tự giác cúi đầu xin lỗi với những người khác.
"Ồ, thì ra là vậy." Có được đáp án, Đường Trĩ an tâm hơn nhiều, tóm lại là vừa nãy hắn ta tính sai rồi!
Có kết luận như thế, Đường Trĩ dễ dàng tha thứ cho tu chân giả này.
"Xin lỗi..." Hắn lặp lại.
"Không sao không sao." Đường Trĩ rất tùy ý.
Người nọ không không nhịn được mà nhìn Đường Trĩ vài lần.
"Đường huynh đệ, vừa nãy ngươi tính gì thế?" Thường Khê Đình cố ý nói chuyện với Đường Trĩ, dời sự chú ý của hắn ta, không muốn hắn ta tiếp tục trò chuyện với tu chân giả này nữa.
Đường Trĩ nói giả như thật: "Tính xem ở Phục Hy viện có ai lấy y phục ta phơi vào giúp không."
"Haha." Thường Khê Đình cười.
Phục Hy viện.
Nghe ba chữ này, người trung niên vô thức run lên một cái, sau đó hắn lẳng lặng quay đầu đi, không nói chuyện với bọn Đường Trĩ nữa.
Đường Trĩ trò chuyện với Thường Khê Đình vài câu thì chợt nhớ ra mình vẫn chưa chào hỏi người vừa nãy.
"Đúng rồi, xin hỏi ngươi là..." Đường Trĩ quay người lại.
Trong lúc hắn ta lên tiếng, người trung niên lập tức đứng lên rời khỏi chỗ ngồi rồi chạy lên lầu.
Tau Đường Trĩ lúng túng dừng giữa không trung.
"Phù." Thường Khê Đình thấy hắn đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy, người kia là ai?" Đường Trĩ khó hiểu nhìn Thường Khê Đình.
Thường Khê Đình nhìn Đường Trĩ một cái, bất đắc dĩ thốt ra tên người kia: "Cửu Tinh Lưu."
Chưởng môn đương nhiệm của Cửu Tinh Thị.
Đường Trĩ sửng sốt.
Một trăm năm trước Cửu Tinh Thị đã từng là môn phái lớn rất có uy vọng, đáng tiếc sau này trong môn phái xuất hiện người sùng bái vực sâu. Người sùng bái vực sâu là tùy tùng của hung thú, bọn họ tôn sùng khả năng của hung thú, chủ trương mở vực sâu thả hung thú ra. Không những vậy, lúc ấy Cửu Tinh Thị còn thật sự nuôi một con hung thú là Tư Mã Tĩnh.
Sau này, vực sâu bị đóng lại, nghe nói Tư Mã Tĩnh bị giam về vực sâu, người sùng bái vực sâu trong Cửu Tinh Thị chết. Nhưng sự kiện năm đó khiến Cửu Tinh Thị bị mắng chửi, bị loại bỏ khỏi các môn phái nổi danh.
Đến hiện tại, Cửu Tinh Thị đã là một môn phái lụn bại danh tiếng không tốt.
Môn phái như vậy, giải tán là tốt nhất.
Nhưng mỗi đời Chưởng môn sau đó đều tiếp tục chèo chống, cho đến hôm nay, người quản lý chính là vị Cửu Tinh Lưu này.
Trận pháp có thể loại bỏ tất cả những thứ không phải người ra ngoài trận pháp.
Đường Trĩ mở quạt ra, nhìn lên lầu trên.
Nếu thành công, đó chính là một nghiên cứu vượt trội.
"Người của Cửu Tinh Thị vẫn như cũ, luôn nghiên cứu thứ tà môn ma đạo." Lăng Tử Hân không kìm được mở miệng: "Phải thế nào họ mới biết rằng, chuyện năm đó đã xảy ra rồi, dù họ làm gì cũng không thể trở lại vị trí trước kia."
"Tử Hân." Thường Khê Đình gọi tên đệ tử mình, không giận nhưng có uy.
Lăng Tử Hân lập tức ngậm miệng.
Đường Trĩ không cảm thấy pháp thuật của Cửu Tinh Lưu là tà đạo, theo lối suy nghĩ của Phục Hy viện, mọi thứ chỉ chia thành có tác dụng hay không, không chia chính tà.
Trước khi về cửa phòng, Cửu Tinh Lưu nghe Lăng Tử Hân bàn luận về mình. Gã vội mở cửa phòng ra, lao vào như là chạy trốn. Cửu Tinh Lưu ôm đầu bằng cả hai tay, ngồi trên sàn nhà rầu rĩ than vãn.
"Đều là ta không đúng, tại sao ta lại muốn bắt chuyện với người khác chứ? Biết rõ sẽ không có ai muốn nói chuyện với ta, ta thật sự là thừa thãi."
Gã ra sức nắm tóc, hối hận vô cùng.
"Tiểu Lưu, ngươi lại ồn ào gì thế?" Trên chiếc giường trong phòng, một người đang nằm ngồi dậy, hắn ta giơ chân lên, dưới chiếc áo rộng không hề mặc quần. Hắn ta vừa ngồi dậy thì con hồ ly đỏ lửa ở bên cạnh lập tức nhảy vào trong ngực hắn ta. Hắn ta vừa vuốt hồ ly, vừa nhìn Cửu Tinh Lưu đang chợt chùng xuống.
"Thủy Tình..." Cửu Tinh Lưu đáng thương ngẩng đầu nhìn người trên giường.
Người này tên là Chiếu Thủy Tình, do Cửu Tinh Lưu nhặt được ở đầu đường trong một lần ra ngoài. Lúc ấy hắn ta và thú nuôi hồ ly của hắn đang thoi thóp, Cửu Tinh Lưu vội nhặt họ về nhà chăm sóc. Chiếu Thủy Tình nói hắn ta cũng là tu chân giả, hơn nữa còn là ngự yêu sư, yêu tinh hồ ly bên cạnh có khế ước với hắn ta. Một người một hồ ly dạo chơi bốn bể, kết quả ngày nọ trong lúc hàng yêu trừ ma thì bị một con đại yêu quái cực mạnh làm cho bị thương nặng. Cho nên mới bị Cửu Tinh Lưu nhìn thấy bộ dạng ngã trên đường.
Cửu Tinh Lưu vốn muốn chờ đến lúc vết thương hắn ta lành lại rồi thì bảo hắn ta rời đi.
Kết quả người này cứ lẽo đẽo theo bên cạnh mình, ngay cả hiện tại đến đại hội trừ ma nguy hiểm như vậy cũng không rời khỏi mình.
"Không phải ngươi nói, ngươi muốn chấn chỉnh lại Cửu Tinh Thị, trước lúc đó sẽ ẩn nhẫn, chờ ngày tích lũy đủ để bộc phát sao?" Chiếu Thủy Tình cười gã: "Nói thử xem, ngươi lại gặp chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Cửu Tinh Lưu chống đầu nhìn hắn ta: "Ta cảm thấy ta lại khiến cho người khác chán ghét ta."
"Đứa trẻ đáng thương." Chiếu Thủy Tinh thả con hồ ly nằm trên đùi mình xuống, hắn ta đi đến trước mặt Cửu Tinh Lưu, ngồi xổm xuống rồi ôm lấy gã, vuốt đầu gã.
"Ngươi nhỏ hơn ta, đừng có gọi là là đứa trẻ." Cửu Tinh Lưu cảm thấy cái mặt già của mình sắp không kiềm được rồi.
Chiếu Thủy Tình nghe vậy thì hơi mỉm cười.
Với tu chân giả, từ trước đến nay vẻ bề ngoài không thể hiện tuổi tác.
"Trận pháp của ngươi rất lợi hại, một ngày nào đó sẽ phát huy được tác dụng." Chiếu Thủy Tình vuốt tóc gã, ánh mắt trở nên âm trầm. Ở góc Cửu Tinh Lưu không nhìn thấy, Chiếu Thủy Tình nở nụ cười khiến người ta khiếp sợ.
"Cảm ơn ngươi." Cửu Tinh Lưu ôm ngược lại hắn ta: "Tuy gia tộc ta đã từng là người sùng bái vực sâu, nhưng đến thế hệ của ta và phụ thân, chúng ta thật sự không có liên quan gì với người sùng bái vực sâu. Ta chỉ nghĩ phải hoàn thành ý nguyện của phụ thân, làm rạng rỡ Cửu Tinh Thị, chúng ta thật sự không phải người xấu."
Chiếu Thủy Tình cười dịu dàng.
Con hồ ly đỏ rực ở trên giường đứng lên, nhìn hai người ôm nhau, trên mặt nó cũng nở nụ cười.
Thế này không khéo rồi.
Sở dĩ Chiếu Thủy Tình trợ giúp cho Thạch Đông Lâm chính là vì hắn ta là người sùng bái vực sâu hàng thật giá thật.
Bách Vũ Hy có chút đồng cảm với Cửu Tinh Lưu.
Cửu Tinh Lưu dựa vào người Chiếu Thủy Tình, hấp thu sức lực từ hơi ấm của hắn ta.
"Còn mấy ngày nữa là chúng ta có thể đến núi Thương Cẩu, đến lúc đó không biết kẻ địch nguy hiểm thế nào, hay là ngươi đừng đi nữa, ở khách điếm này chờ ta quay lại." Cửu Tinh Lưu đề nghị.
"Đương nhiên ta phải cùng tiến cùng lùi với ngươi." Chiếu Thủy Tình nói như lẽ dĩ nhiên.
Bách Vũ Hy ngồi trên giường, dùng chân gãi đầu.
Nhìn cảnh này, nàng ta không biết rốt cuộc ai mới là hồ ly tinh.
"Ngươi tốt quá." Cửu Tinh Lưu nói: "Cảm ơn ngươi."
Nhưng ngay cả Chiếu Thủy Tình cũng có thể làm hồ ly tinh thì chủ yếu do Cửu Tinh Lưu này thật sự quá dễ lừa, Chiếu Thủy Tình nói gì gã cũng tin, bất kể lời nói đó không hợp lý đến mức nào.
"Không cần cảm ơn." Chiếu Thủy Tình nhếch môi cười: "Tập trung luyện trận pháp của ngươi, ta nghĩ nó sẽ có tác dụng lớn nhanh thôi."
"Ừ, ta sẽ cố gắng."
Cửu Tinh Lưu ôm chặt lấy hắn ta.
Dường như cảm nhận được Cửu Tinh Lưu không muốn rời xa mình, Chiếu Thủy Tình lại cười vui vẻ hơn.
Hung thú dùng tốc độ nhanh nhất thế gian, từ Quỷ thành chạy về nơi mình đã xuất phát.
Sở dĩ Thạch Đông Lâm thả Xi Chi ra là vì gã muốn Xi Chi làm chuyện mình đã đồng ý với Đông Phương Tố Quang.
Tiêu diệt Quỷ thành.
Nên Xi Chi mới có thể bước vào Quỷ thành.
Nó vốn nên ẩn nấp chờ thời cơ hành động, nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Diệc Hành chuyển thế, nó không thể đè nén tâm huyết sôi trào trong lòng, ra tay giết Lâm Kiến. Nếu nó có thể giết chết Lâm Kiến một cách thuận lợi thì vẫn có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ Thạch Đông Lâm giao cho nó, đáng tiếc nó bị Lâm Kiến dùng Không Sơn kiếm cắt cổ.
Không Sơn kiếm không chỉ là một thanh danh kiếm, mà còn là thanh kiếm năm đó Liễu Diệc Hành tạo ra để đối phó với hung thú.
Một khi bị thương bởi thanh kiếm này, miệng vết thương tựa như là không ngừng bị gió cắt.
Nếu là cơ thể hung thú của mình, vết thương này đương nhiên không đáng kể, vấn đề là hiện tại Xi Chi dùng thân thể người phàm. Cho dù Thạch Đông Lâm có tu luyện đến xuất thần nhập hóa thì cũng chỉ là phàm nhân.
Nếu thân thể Thạch Đông Lâm chết, nó sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài, rồi sẽ bị thiên lôi đuổi sát theo, mãi đến khi nó ngoan ngoãn bằng lòng trở lại vực sâu mới thôi.
Vì không để chuyện như thế xảy ra, Xi Chi cần phải giữ được thân thể của Thạch Đông Lâm.
Thế là, sau khi bị thương nó không màng tất cả, chạy như bay đến chỗ của Đông Phương Tố Quang.
Nó không hiểu, nhưng tên người phàm kia hẳn là có thể hiểu thân thể của Thạch Đông Lâm nhỉ.
"Nhanh cứu ta!" Gặp được Đông Phương Tố Quang, Xi Chi vội vàng cầu cứu.
Đông Phương Tố Quang hờ hững nhìn nó một cái, hỏi nó: "Quỷ thành sao rồi?"
"Cứu ta trước đã!" Xi Chi bụm cổ, cả người nó nhuốm máu, sắp không thể giữ được ý thức.
"Xem ra ngươi thất bại rồi." Đông Phương Tố Quang nhìn nó bằng ánh mắt vô tình, rồi đẩy xe lăn đi về phía nó.
"Chỉ là một cái Quỷ thành, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi tiêu diệt, bây giờ..." Xi Chi cảm giác tay mình đang run lên.
Liễu Diệc Hành đáng hận!
Đông Phương Tố Quang đi qua, thực hiện một pháp thuật chữa trị lên người Thạch Đông Lâm.
Xi Chi có thể cảm nhận được người này hẳn là có thể cứu thân thể Thạch Đông Lâm, vì vậy nó lập tức ẩn ý chí của mình đi, tạm thời giao quyền khống chế thân thể cho Thạch Đông Lâm.
Thạch Đông Lâm trở về thân thể thì cảm nhận được sức lực toàn thân đang bị rút ra, gã quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu nhìn không trung u ám.
"Ta đã nói với ngươi, cố hết sức không ra tay với người của Phục Hy viện!" Thạch Đông Lâm giận sôi người.
"Những người khác của Phục Hy viện, ta không quan tâm." Âm thanh của Xi Chi vang lên trong đầu Thạch Đông Lâm: "Chỉ có tên tiểu quỷ kia là phải chết."
Vì y là Liễu Diệc Hành.
Người đã chết rồi, nói nhiều cũng vô dụng.
Thạch Đông Lâm nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo nó: "Nếu ngươi còn không nghe lời ta, vậy ngươi đừng hiện ra nữa."
"Hứ."
Trong mắt Thạch Đông Lâm, Xi Chi là một đứa trẻ cực kì hư hỏng.
"Ta còn nhớ ngươi nói, không thể tùy tiện ra tay với người của Phục Hy viện, nhưng khi ta nhìn thấy y, ta thật sự không nhịn được." Dường như có lực lượng vô hình thúc đẩy, khiến bản thân nó muốn giết người trước mặt.
"Chẳng lẽ ngươi lại trúng đạo trời." Thạch Đông Lâm cảm thấy nó ngu chết đi được.
Xi Chi im lặng.
Có lẽ Thạch Đông Lâm nói không sai.
Từ sau khi chúng thần ngủ say đã để lại một cỗ sức mạnh, sức mạnh kia không ngừng thúc đẩy người phàm đối đầu với bọn họ.
Biết đâu nó bị lừa rồi.
Nhưng mà...
Vậy thì thế nào?
Xi Chi nghĩ chuyện không liên quan đến mình.
Hiện tại, Thạch Đông Lâm và Xi Chi chính là một thể, mọi suy nghĩ dự định của nó đều không thể giấu được Thạch Đông Lâm, gã lập tức biết được bản năng ngạo mạn của hung thú đang chi phối Xi Chi.
Thạch Đông Lâm lộ ra vẻ mặt bất lực.
Đông Phương Tố Quang vô cảm nhìn Thạch Đông Lâm lầm bầm.
"Huynh đệ, ngươi còn đứng ì ra đó làm gì?" Thạch Đông Lâm thở dài một hơi, nhìn Đông Phương Tố Quang nói: "Nếu ngươi còn không ra tay thì ta phải chầu trời đó."
"Không đến mức chầu trời đâu." Đông Phương Tố Quang rất bình tĩnh: "Nhưng nếu ngươi không nhanh chóng giúp ta tiêu diệt Quỷ thành, người chầu trời là ta."
"Ta đã đồng ý với ngươi thì ta nhất định sẽ làm." Thạch Đông Lâm nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Đông Phương Tố Quang nhìn gã một cái thật sâu, sau đó đẩy xe lăn quay người đi, cậu ta nói: "Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy đồ dùng đến."
Thạch Đông Lâm ngồi trên nền nhà, ngẩng đầu nhìn không trung.
Gã tận mắt nhìn thấy cảnh Xi Chi giết Lâm Kiến.
Gã đã đi đến bước đường hôm nay, cho dù có hy sinh, vậy cũng...
"Phải, không phải, phải, không phải..." Xi Chi trong đầu gã phát ra âm thanh, ngắt ngang dòng suy nghĩ của gã.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Thạch Đông Lâm hỏi nó.
"Ta đang ngắt cánh hoa xem bói, xem có phải mình bị ông trời chơi không." Xi Chi nói.
Thạch Đông Lâm: "..."
Sao lúc trước gã lại nhặt con hung thú đầu óc không bình thường thế này để hợp tác nhỉ.
"Ta nghe được tiếng lòng của ngươi đó." Xi Chi nói.
Thạch Đông Lâm nói sang chuyện khác: "Không phải ngươi nói, ngươi biết hết hung thú trong vực sâu sao, vậy ngươi xem thử, hung thú giao dịch với Hạ Trường Sinh là con nào? Khó trị không?"
Xi Chi im lặng một lát, sau đó nói: "Nếu như là con mà ta nghĩ, vậy thật sự là cực khó giải quyết..."
"Khó đến mức nào?"
"Như đã nói lúc trước đi, so với để ta đánh đuổi hắn, chi bằng nghĩ cách đuổi hắn ra khỏi thân thể người phàm, khiến hắn phải quay về vực sâu." Xi Chi nói.
"Chính vì nghe đề nghị của ngươi..."
"Nên mới có đại hội trừ ma của các đạo phái." Xi Chi nói tiếp.
Tất cả đều là âm mưu.
Các tu chân giả cho rằng họ rất bí ẩn, dưới tình huống không đánh động Thạch Đông Lâm mà hội hợp ở núi Thương Cẩu. Trên thực thế, những điều này đều nằm trong tính toán của Thạch Đông Lâm.
Chẳng qua, cho dù có ngàn vạn môn phái đến thì đều không phải mục tiêu của bọn họ.
Mục tiêu của bọn họ chỉ có một người, Hạ Trường Sinh.
Từng ngày trôi qua, càng lúc càng đến gần đại hội trừ ma.
Vu Di vẫn chờ ở một chỗ có hơi sốt ruột.
Thời gian Hạ Trường Sinh tiến vào Tinh Huyết Lô quá dài, nếu hắn ta không tính sai, thời gian trong lô đã xấp xỉ bảy trăm năm. Hạ Trường Sinh không ra ngoài, sẽ không phải vì thời gian quá dài nên đã đánh mất tâm trí, không thể ra ngoài đó chứ.
Vu Di vò đầu bứt tai.
Làm sao bây giờ?
Cặp Tinh Huyết Lô này quá thần bí, dù hắn ta đã có được chúng một khoảng thời gian, nhưng cũng không hiểu rõ chúng cho lắm. Nếu Hạ Trường Sinh thật sự xảy ra chuyện ở trong đó, nếu hồn phách của Lâm Kiến bị dính lại không ra được, hắn ta cũng không biết phải làm thế nào.
"A!" Ngay khi Vu Di đang lo lắng đến đau cả đầu thì thân Tinh Huyết Lô phát ra tiếng vỡ.
Mặt Vu Di cứng đờ.
Tinh Huyết Lô vốn không nên dùng để cứu người đã chết.
Nếu ai cũng có thể dùng cách này, thì sinh mệnh há có thể quý báu như người ta thường nói.
Vu Di ép mình phải bình tĩnh lại, hắn ta lập tức dùng pháp thuật, muốn giữ Tinh Huyết Lô lâu thêm chút nữa.
Nhưng mà, dù hắn ta làm gì cũng chẳng thể cứu vãn.
Vết nứt trên lô càng lúc càng lớn, tựa như một hòn đá ném vào mặt nước. Ban đầu chỉ là một đường nứt, theo sau đó, khắp thân lô vỡ vụn.
Sắp không thể chống đỡ được.
"Rắc." Tinh Huyết Lô thu nhận hồn phách bị nứt trước.
"Đùng!" Bầu trời yên tĩnh ba ngày chợt nổi sấm.
Không trung lập tức đen kịt.
Nét mặt Vu Di cứng lại.
Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên.
Hàng vạn tia sét đang vận sức chờ phát động, chúng lóe sáng giữa bầu trời đen.
Vu Di trợn mắt há hốc miệng.
Theo hiểu biết của hắn ta, cho dù người tu đạo tài giỏi nhất trong lịch sử độ kiếp, cũng sẽ không gặp phải sấm sét đáng sợ thế này ngay từ đầu.
Trời cao vẫn giữ lại chút nhân từ.
Trời nhẹ nhàng đánh xuống vài tia sét.
Vu Di dùng kết giới chặn lại.
"Rắc." Một cái Tinh Huyết Lô khác cũng phát ra tiếng vỡ.
Vu Di sốt ruột đến mức cả người toát mồ hôi.
Không có thời gian để hắn ta trông chừng Tinh Huyết Lô, mấy tia sét đã bị kết giới của hắn ta bắn ngược ra. Trời cao hoàn toàn nổi giận, sấm sét ngập trời, vô cùng căng thẳng.
Vu Di ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn sấm sét phóng đến mình.
Hắn ta không suy không nghĩ, bị dọa đến choáng váng.
Lúc này Tinh Huyết Lô vỡ hoàn toàn.
Một bóng người đứng lên.
Hạ Trường Sinh đi đến bên cạnh Vu Di.
"Nguy..." Vu Du không còn nghe được tiếng của chính mình.
Kết giới của Vu Di bị bổ ra, sau đó, hắn ta bị một sức mạnh đẩy đi.
Hạ Trường Sinh đưa hắn ta và thân thể của Lâm Kiến đi, một mình nghênh chiến sấm sét.
Vu Di nhìn Hạ Trường Sinh bị tia sét bao vây mất hút.
Sau đó...
Anh sáng trắng tím và tia sét quấn lấy nhau, một cỗ hơi thở màu đen xông lên trời, mạnh mẽ bổ mây trên không trung ra.
Sấm chớp thất bại rút lui, Hạ Trường Sinh đứng dưới mặt trời.
Vu Di còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì cơ thể Hạ Trường Sinh chợt lay động.
"Phụt." Hạ Trường Sinh phun một ngụm máu, cơ thể lắc lư.
Vu Di nhũn chân ngồi bệt trên đất, ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra trước mắt.
"Cảm ơn." Hạ Trường Sinh trông như có thể ngã bất cứ lúc nào, hắn đi về phía Vu Di, nói ra hai chữ khiến Vu Di không dám tin.
Hạ Trường Sinh đi ngang qua Vu Di, bế thân thể Lâm Kiến lên.
"Ngươi thành công không?" Vu Di vội đứng lên đỡ hắn.
Hạ Trường Sinh gật đầu, nhìn mặt Lâm Kiến một lát rồi nhìn lên không trung.
Bầu trời trong xanh, mặt trời sáng ngời, tựa như một con mắt màu vàng kim, giờ phút này đang đối mặt với Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh chớp mắt một cái.
Một cơn gió thổi qua, mây đen che khuất mặt trời.
Tiên cơ mà ngươi tính đã đứt, trời cao à, ngủ tiếp đi...