Màn đêm buông xuống, trăng trôi lững lờ.
Lâm Kiến ngự kiếm, bay dưới tầng mây.
Ánh trăng sáng như xuyên thấu xương người, chiếu sáng cơ thể bọn họ.
Lâm Kiến đứng lên thanh kiếm khổng lồ, quay đầu nhìn lại.
Hạ Trường Sinh khoác áo choàng nhắm mắt ngồi thiền, cúi đầu, hoàn toàn thả lỏng ý thức.
Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, da hắn dường như càng thêm trắng ngần trong suốt, không giống loài người.
Người thông minh có chỗ đáng thương, giả ngu đúng lúc mới có thể đạt được hạnh phúc.
Lâm Kiến đi từ một đầu kiếm dài đến bên cạnh Hạ Trường Sinh, y ngồi xổm xuống, vươn tay, khẽ lay vai hắn.
“Đại sư huynh, tỉnh tỉnh, chúng ta sắp tới rồi.”
Lâm Kiến rất bội phục Hạ Trường Sinh, hắn lại tin tưởng y như vậy, hoàn toàn nhấn chìm ý thức của mình.
Dưới tình huống này, nếu Lâm Kiến muốn giết hắn thì chỉ cần làm một động tác đơn giản nhất, rút kiếm rồi đâm xuống là được.
Hạ Trường Sinh nghe vậy, mở mắt.
Mắt hắn giống một đầm nước lạnh như băng.
“Chúng ta tới rồi.” Lâm Kiến lặp lại những lời này.
Hạ Trường Sinh dần lấy lại tinh thần, sau đó hắn nắm chặt mũ, nhìn xuống dưới.
Bọn họ đã bay thẳng đến bầu trời trên núi Thương Cẩu.
Hạ Trường Sinh đứng lên.
Lâm Kiến đã thiết lập một kết giới xung quanh kiếm, cho nên dù gió trên cao thổi thế nào cũng không thổi đến người Hạ Trường Sinh.
“Chúng ta mới đến sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Tại sao phía dưới không có người?
“Không.” Khái niệm về thời gian của Lâm Kiến vượt qua người thường, y nói với Hạ Trường Sinh: “Chắc chúng ta đã đến muộn.”
“Tại sao lại muộn?” Hạ Trường Sinh vừa lên án, vừa dùng ánh mắt nhìn phế vật để nhìn Lâm Kiến.
Lẽ ra Lâm Kiến phải giữ vẻ mặt ôn hoà đối với người mình thích, nhưng y chỉ giữ nụ cười được hai giây. Cuối cùng, y vẫn không nhịn được nữa, vẻ mặt bình tĩnh, nhắc nhở Hạ Trường Sinh: “Đại sư huynh, huynh đoán xem tại sao chúng ta lại muộn?”
Nếu không phải bởi vì lần đầu tiên y mang Hạ Trường Sinh ngự kiếm ngã xuống, Hạ Trường Sinh vừa khóc vừa nháo, lãng phí một ngày thì bọn họ hoàn toàn có thể đến núi Thương Cẩu sớm hơn.
Hạ Trường Sinh nghe được câu hỏi của y, tưởng tượng một chút, nói ra đáp án trong suy nghĩ của mình: “Là bản thân ngươi thực lực kém còn tìm chết. Ta mất mấy ngày mới cứu ngươi sống lại được. Cũng là khả năng ngự kiếm của ngươi không tốt, khiến chúng ta ngã xuống. Lãng phí nhiều thời gian như vậy?”
Hạ Trường Sinh cảm thấy nguyên nhân bọn họ muộn không phải một, mà là hai, để Lâm Kiến tự chọn.
Lâm Kiến mím môi.
Xem ra lần này Hạ Trường Sinh cố tình làm khó, y nhịn.
“Nếu chúng ta đến muộn, vậy phía dưới nên có người mới đúng.” Hạ Trường Sinh nhíu mày: “Nhưng ta không hề cảm nhận được hơi thở của người hay yêu ma. Điều này tức là, đánh xong rồi?”
Vậy không phải bọn họ phí công chạy đến rồi à?
Tức chết rồi.
“Nếu đánh xong rồi, đại sư huynh cảm thấy ai thắng ai thua?” Lâm Kiến hỏi.
“Nếu là những tu chân giả thắng, có lẽ họ sẽ ồn ào tổ chức tiệc chúc mừng dọc đường.” Người thường chính là vô vị như vậy, mấy vạn năm cũng không thay đổi hành vi: “Nếu nơi này hoàn toàn im lặng, như vậy không cần nói cũng biết bên nào thắng.”
Lâm Kiến suy nghĩ một chút, nhắc nhở: “Đại sư huynh, có trá.”
“Ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết có trá.” Hạ Trường Sinh khinh bỉ Lâm Kiến.
Lâm Kiến không biết mình lại đắc tội hắn lúc nào. Không hiểu sao hai ngày này Hạ Trường Sinh vẫn luôn châm chọc khiêu khích y.
“Muốn đáp xuống xem tình huống không?” Lúc có Hạ Trường Sinh bên cạnh, cho dù Lâm Kiến biết mình muốn làm gì thì vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của hắn theo bản năng.
“Thiếp mời của hồng môn yến cũng đã chia cho ngươi rồi, còn lựa chọn khác sao?” Hạ Trường Sinh đã sẵn sàng.
“Vậy chúng ta đáp xuống thôi.” Lâm Kiến giơ hai tay làm pháp quyết, chuẩn bị ngự kiếm bay xuống.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh đột nhiên gọi y.
“Hả?” Lâm Kiến vốn đang hết sức chuyên chú bị phân tâm, tranh thủ liếc nhìn Hạ Trường Sinh.
“Cẩn thận, đừng chết nữa.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến nghe vậy, mím môi cười.
“Trả lời xem?” Hạ Trường Sinh bất mãn quay đầu, đối mặt với y.
Có gì buồn cười? Hắn cười không nổi.
Lâm Kiến dứt khoát nói: “Được, đại sư huynh.”
“Đi xuống đi.”
Lâm Kiến lập tức điều khiển Không Sơn kiếm bay xuống.
Lúc sắp xuống đến mặt đất, Lâm Kiến vung ngón tay, Không Sơn kiếm lập tức biến trở về kích thước ban đầu rồi bay lên từ phía sau, sau khi xoay tròn một vòng lại trở về trong tay Lâm Kiến. Lâm Kiến cũng không cần quay đầu lại, giơ tay đón kiếm, nhanh chóng tra Không Sơn kiếm vào vỏ kiếm đeo sau lưng.
Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn y.
Lâm Kiến sử dụng Không Sơn kiếm ngày càng thuần thục.
Xung quanh yên tĩnh.
Hai người dựa lưng vào nhau đứng trên mặt đất, tự mình tập trung quan sát phong cảnh trước mặt.
Những thứ hai người nhìn thấy đều giống nhau. Họ nhìn thấy cây cối vô tận và đường nhỏ tối tăm. Ngoại trừ vầng trăng tròn trên không trung, nơi này không hề có màu sắc.
“Có kết giới.” Lâm Kiến nói với Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nói: “Ta biết.”
Nói xong, Hạ Trường Sinh rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra.
Thanh kiếm phát ra màu tím rực rỡ xoay nửa vòng trong tay Hạ Trường Sinh. Sau đó, hắn dùng lực vung mạnh lên.
Kiếm phong mang theo pháp lực cuồn cuộn không ngừng của Hạ Trường Sinh, bổ về phía kết giới đang bao phủ ngọn núi này.
Kết giới lập tức vỡ vụn.
Trời long đất lở.
Ánh trăng, bầu trời, rừng cây giống như tờ giấy bị một bàn tay kéo xuống thô bạo và mạnh mẽ, nhăn nhúm, nhanh chóng sụp đổ.
Sau khi ảo giác biến mất, cảnh tượng thực tế xuất hiện trước mặt Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến.
Lửa lớn đốt cháy rừng rậm, một ngọn lửa không có ý thức đốt đến trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vung tay lên, ngọn lửa lập tức biến mất.
Sau đó, các loại đạo pháp pháp thuật tán loạn, yêu khí ngập trời.
“Ồ, Trường Sinh Quân, Lâm tiểu huynh đệ.” Thường Khê Đình thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện.
Yêu ma và những tu chân giả có mặt tại đây đang đánh nhau, hoàn toàn hỗn loạn. Rừng rậm cháy lớn. Tất cả mọi thứ giống như vứt nguyên liệu nấu ăn vào trong chảo dầu đang sôi, dầu và đồ ăn bay loạn xạ.
Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cùng tỏ vẻ ghét bỏ. Biểu cảm của hai người quá mức đồng bộ khiến Thường Khê Đình đang nhìn cả hai bỗng có một loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
“Các người đang làm gì?” Lâm Kiến hỏi.
Mấy thanh kiếm bay tới bay lui, vướng vào nhau rồi vô tình bay về phía Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vung kiếm, bẻ gãy tất cả mấy thứ đồng nát này.
“A! Kiếm của ta!!!” Mấy người kêu la thảm thiết.
Không chỉ như thế, trong sự hỗn loạn, một số pháp thuật tấn công đã lao về phía bọn họ. Lâm Kiến tạo một kết giới, đánh bật trở về.
Hành động của y đã đánh mạnh vào đồng đội, vài tu chân giả bị văng ra ngoài.
Hạ Trường Sinh cảm thấy Lâm Kiến làm đúng, ít nhất lúc này chiến trường không còn rối loạn như trước.
“Chúng ta đánh nhau với yêu ma.” Thường Khê Đình vượt mọi chông gai, vất vả đi đến trước mặt Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến, tóm tắt tình hình.
“Không phải các người đến đối phó Thạch Đông Lâm sao? Cho dù năng lực của các người có kém đến mức nào thì đầu óc cũng không đến mức như vậy chứ.” Hạ Trường Sinh liên tục hít không khí, sau đó la lên: “Lâm Kiến, có tảng đá văng vào y phục của ta!”
“Đại sư huynh...” Lâm Kiến hơi bất đắc dĩ.
Hiện trường đâu chỉ có đá bay tới bay lui mà cái gì cũng bay tới bay lui.
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta nghe thấy âm thanh pháp thuật náo động. Chờ đến khi ta lấy lại tinh thần thì mọi người đã lao vào đánh nhau rồi.” Thường Khê Đình cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao mọi việc lại trở nên như thế này.
Đáng sợ nhất là, mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ, đến bây giờ còn chưa xuất hiện.
Hạ Trường Sinh đang muốn nói gì đó, bất chợt, cả ngọn núi Thương Cẩu chấn động, mặt đất không ngừng rung chuyển.
Lâm Kiến cắm Không Sơn kiếm xuống đất, chống đỡ cơ thể. Hạ Trường Sinh không muốn làm bẩn kiếm nên ôm lấy cánh tay Lâm Kiến để giữ thăng bằng.
Khi yêu ma và những tu chân giả đang đánh nhau, núi Thương Cẩu đã xảy ra dị biến.
Năm tòa tháp chui lên từ dưới lòng đất, đâm thẳng lên trời, khí thế mạnh mẽ.
Không đợi những tu chân giả phản ứng lại, trận pháp bên trong bốn tòa tháp ngoài đã khởi động, tạo thành một trận pháp che kín bầu trời, vây quanh toàn bộ núi Thương Cẩu.
Luyện trận.
Trước đây, bọn Hạ Trường Sinh đã từng trải qua ở thành An Tây Nhị Sử. Khi trận pháp khởi động, hàng rào trong suốt từ bốn tòa tháp xung quanh sẽ dần thu nhỏ về tòa tháp trung tâm. Sau đó, người hoặc yêu ma bị hàng rào đụng tới đều sẽ bị luyện hóa.
Lần này khác với lần trước.
Lần trước, rõ ràng Thạch Đông Lâm đã cố ý lưu lại cách thức phá trận. Lần này, gã đã hạ sát tâm.
Rung chuyển đã ngừng, năm tòa tháp cũng được bố trí xong.
Bởi vì núi Thương Cẩu bất ngờ thay đổi, nhóm yêu ma và những tu chân giả ngưng chiến một lát, sau đó, lại lần nữa lao vào đánh nhau.
“Thạch Đông Lâm, nếu ngươi đã đến đây rồi thì cần gì phải chần chờ, xuất hiện đi.” Hạ Trường Sinh cầm kiếm đứng đó.
“Ta không trốn, ta vẫn luôn ở đây, chỉ là các người không nhìn thấy ta mà thôi.” Một giọng nói vang lên.
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một người đứng trên thân cây, ánh trăng chiếu rọi sau lưng. Thạch Đông Lâm cầm Quan Thương Hải, hơi mỉm cười, đôi mắt đen không có cảm xúc. Không đúng, gã có cảm xúc, một chút mệt mỏi một chút bi thương, còn có một trăm phần trăm kiên quyết. Gã khẽ híp mắt, khi mở ra, hai tròng mắt màu vàng sáng rực lóe lên ánh lửa điên cuồng nóng rực. Thạch Đông Lâm, hay chính là Xi Chi nâng tay lên, liếm ngón tay mình, nhìn Hạ Trường Sinh.
“Ngươi không cần cẩn thận như vậy, để cho vị nào đó trong cơ thể ngươi đi ra thì sao nhỉ?” Xi Chi vui sướng vươn tay về phía hắn, mời gọi: “Tuy rằng trong lòng ta đã có suy đoán, nhưng ta không biết, đứng trước mặt ta, rốt cuộc có phải ngươi không?”
“Ồ.” Hạ Trường Sinh buông tay Lâm Kiến ra, nghiêng đầu cười, đánh giá Xi Chi: “Ngươi cho rằng ta là ai?”
Xi Chi giơ Quan Thương Hải lên.
Đây là một thanh danh kiếm, nhưng mặc kệ là kiếm gì, đối với Xi Chi mà nói, đều không có ý nghĩa.
Lâm Kiến nhìn thấy Xi Chi, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Liễu Diệc Hành, ngươi còn sống?” Xi Chi thấy Lâm Kiến thì hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng nó đã giết y.
“Đại sư huynh, hình như đầu óc người này không tốt lắm.” Lâm Kiến nắm chặt Không Sơn kiếm, không nhịn được hơi run tay. Mặc dù y xuất hiện cảm giác sợ hãi theo bản năng, nhưng miệng vẫn không buông tha người. Đây là biện pháp lấy lại bình tĩnh của y.
Tay áo Hạ Trường Sinh chạm vào mu bàn tay y.
Tay Lâm Kiến lập tức không run nữa, y tiến lên một bước, muốn che trước mặt Hạ Trường Sinh.
Y mới tiến lên một bước, đã bị Hạ Trường Sinh sờ mặt, sau đó ấn trở về.
“Không được đứng trước mặt ta, vị trí bắt mắt nhất là của ta.” Hạ Trường Sinh nói như vậy.
“Hứ.” Lâm Kiến không nhịn được giơ tay sờ mặt mình, hơi nâng giọng: “Thái hậu nương nương thật vô lương tâm, ta đang muốn bảo vệ huynh mà.”
“Ngươi tự bảo vệ mình đi.” Hạ Trường Sinh không tức giận: “Ngươi quá yếu, tại sao lại nghĩ muốn bảo vệ ta?”
“Dù có yếu, cũng muốn bảo vệ huynh.” Lâm Kiến quyết đoán phản bác hắn.
Thường Khê Đình ở bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Lúc này đừng có mà tán tỉnh nữa.
Hạ Trường Sinh nhíu mày, đối mặt với Xi Chi.
“Nói thật, nhìn thấy ngươi, ta có chút tức giận.” Hạ Trường Sinh bình tĩnh tự thuật tâm trạng trong lòng mình lúc này: “Đồ chết tiệt nhà ngươi, lúc trước thừa dịp ta không có mặt đã làm gì đồ của ta hả?”
“Đồ của ngươi?” Xi Chi hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu.
“Quên đi, nói thêm một câu với ngươi cũng là lãng phí thời gian ta giúp ngươi làm đẹp.” Hạ Trường Sinh dùng tay vuốt tóc, chiếc vòng vàng trên tay hơi lỏng, hắn kiêu ngạo hất cằm, vừa kiêu căng mà lại lạnh lùng: “Ngươi tự dùng kiếm cắt đầu mình, hay để ta treo ngươi lên đánh một trận. Sau đó lại dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt của ta, từ từ cắt đầu ngươi xuống?”
Xi Chi cười, hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy.
“Được, rất tốt.”
Loại giọng điệu này, loại khí thế này, loại tự tin này.
Không cần nghi ngờ nữa, chỉ có kẻ giống như nó, mới có cảm giác như vậy.
Ở trong vực sâu, bởi vì quá nhàm chán, Xi Chi cũng sẽ liều mình chiến đấu với những hung thú khác. Nhưng bởi vì hạn chế của vực sâu không có giới hạn cho nên bọn chúng luôn không thể sử dụng toàn lực.
Rất nhàm chán!
Đến khi nó trốn thoát khỏi vực sâu, chiếm hữu thân xác của phàm nhân này, nó lại phát hiện một việc.
Bởi vì nó quá mạnh, chỉ cần nghiêm túc đối chiến thì không đối thủ nào có thể so chiêu với mình.
Rất nhàm chán!
Dù đã được trở lại mặt đất sau hàng triệu năm, nhưng mặt đất toàn những kẻ phàm nhân ngu dốt và yếu đuối, sinh mệnh lại còn ngắn ngủi. Xi Chi chơi rất vui, nhưng đồng thời tự đáy lòng lại có một loại cảm giác mất mát khó hiểu. Không có đồng loại, thế giới thật nhàm chán.
Rất nhàm chán!
Sự nhàm chán đó đã đạt tới cực hạn, dù có than thở trăm ngàn lần cũng không giải tỏa được tâm trạng này. Lúc thật sự đối mặt với Hạ Trường Sinh, cuối cùng nó cũng tìm được chỗ xả.
“Đến chiến đấu đi, giống như năm tháng chúng ta đã từng chiến đấu trên trái đất này.” Xi Chi chỉ vào Hạ Trường Sinh, sự điên cuồng trong mắt gần như lửa lớn thiêu đốt rừng rậm phía sau, nóng rực: “Không phải ta xé nát ngươi thì chính là ngươi hủy diệt ta. Số mệnh của chúng ta chính là hủy diệt tất cả mọi thứ trước mắt, người cũng vậy, hoa cũng vậy, đồng loại cũng thế!”
Khác với nó, từ khi xuất hiện ở đây, Hạ Trường Sinh vẫn luôn duy trì thái độ lạnh lùng.
Hắn nói với Lâm Kiến: “Ngươi rời khỏi đây, đi loại bỏ trận pháp này.”
Nếu không, không lâu nữa, bọn họ đều sẽ bị luyện hóa.
“Nhưng...” Lâm Kiến hơi do dự nhìn Hạ Trường Sinh: “Ta lo cho huynh.”
“Một mình ta cũng có thể ứng phó.” Hạ Trường Sinh cắn răng.
Khi hắn làm động tác này, trong cổ họng có một mùi máu tươi.
Lúc trước hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực trong Tinh Huyết Lô, lại không đủ thời gian để chữa trị cơ thể.
“Đi, nếu ngươi không đi, cho dù ta thắng, chúng ta cũng xong đời.”
Trong bọn họ, chỉ có Lâm Kiến mới có thể phá giải trận pháp luyện hóa.
Xi Chi không để ý đến cuộc trò chuyện giữa Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến, nó nhìn đống hỗn độn, đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, để ta dọn chỗ trước.”
Nói xong, nó đánh ra một đòn tấn công.
Người hoặc yêu ma bị đòn tấn công của nó bắn trúng, lục phủ ngũ tạng sẽ lập tức lệch vị trí, sau khi phun ra một búng máu thì cơ thể xẹp xuống, tử vong. Lâm Kiến vẫn luôn nhìn nó chằm chằm, cho nên lập tức phản ứng lại. Y dùng kiếm thuật của Không Sơn kiếm để đối đầu, kiếm phong của Không Sơn kiếm cuộn tròn đòn tấn công của nó rồi nghiền nát.
Xi Chi nhìn hành động của Lâm Kiến, khóe miệng trùng xuống, rõ ràng không vui.
Đòn tấn công bất ngờ của Xi Chi khiến những người khác và yêu ma ngừng tay.
“Còn không mau chạy!” Lâm Kiến bất đắc dĩ.
Y vừa lên tiếng, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chạy tản ra khắp nơi.
Xi Chi nhìn Lâm Kiến khó chịu hồi lâu, nó bay từ trên cây xuống, chĩa thẳng Quan Thương Hải về phía y.
Nhìn thấy Xi Chi bay qua, đồng tử Lâm Kiến gần như co rút theo bản năng.
Sau đó, y ra tay.
Quan Thương Hải nặng và Không Sơn kiếm nhẹ va chạm lẫn nhau, Lâm Kiến cứng rắn chống đỡ một kiếm của nó. Sau đó hai thanh kiếm đối đầu nhau, gió nổi lên, mây trên trời lay động.
Con mắt phải màu vàng của Lâm Kiến thấy được một con thú đen to lớn đứng sau cơ thể con người của Thạch Đông Lâm. Một luồng khí màu đen như gió xoáy vây quanh thân hung thú, đôi mắt màu vàng khổng lồ của nó nhìn Lâm Kiến một cách hung ác.
Chỉ cần ngươi dám nhìn, ngươi có thể nhìn thẳng vào chúng.
Lâm Kiến mở to hai mắt.
“Được rồi, ta vẫn còn ở bên cạnh đấy.” Hạ Trường Sinh nheo mắt lại, bất mãn nhìn hai người trước mặt hắn: “Đây là đồ của ta, các người còn mắt đi mày lại như vậy, ta sẽ tức giận.”
Vừa rồi Hạ Trường Sinh cố ý không ra tay.
Nhưng, dạy đến mức độ này là được rồi, thời gian gấp rút.
Hạ Trường Sinh vươn tay, gõ ngón trỏ lên thân kiếm của Quan Thương Hải.
Xi Chi kinh ngạc, một là bởi vì Lâm Kiến chặn được sức mạnh của nó, hai là bởi vì Hạ Trường Sinh đã xuyên qua kiếm khí của Quan Thương Hải, chạm thẳng vào kiếm.
Hạ Trường Sinh dùng sức búng ngón trỏ.
Chỉ một thoáng, Quan Thương Hải lập tức kéo theo Xi Chi bay đi.
Hạ Trường Sinh tháo vòng vàng trên hai tay xuống.
“Ta sẽ nhanh chóng trở về tìm huynh.” Lâm Kiến nói.
Kết giới hàng rào của tòa tháp đã bắt đầu đẩy vào giữa, nếu Lâm Kiến không đi, sẽ không thể dừng trận pháp lại.
“Đi đi.” Hạ Trường Sinh mất kiên nhẫn phất tay: “Ta cũng không biết ngươi đang lo lắng cái gì, rắn, côn trùng, chuột, kiến thông thường, ta giẫm một cước là chết. Đừng bởi vì mình từng chiến bại mà dùng thực lực của ngươi để đánh giá ta. Ta là Hạ Trường Sinh, không thể đánh đồng với bất cứ kẻ nào.”
Vừa nói chuyện, Hạ Trường Sinh vừa lấy một mảnh vải từ trong ngực ra, cẩn thận mà nghiêm túc gói vòng tay vàng lại.
Xi Chi không đủ để tạo thành uy hiếp với hắn, nhưng nếu đồ trên người hắn bị bẩn, hắn có thể muốn chết.
Nhìn Hạ Trường Sinh như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Kiến hơi bất đắc dĩ dùng chân nghiền bùn đất. Sau đó y chạy lại, tới gần Hạ Trường Sinh, kiễng chân hôn lên mặt hắn. Sau khi hôn xong, y hơi tức giận, nhưng lập tức hành động, nhanh chóng dùng Phù Không chú bay về phía tòa tháp trung tâm.
Hạ Trường Sinh xoa chỗ mặt bị hôn, nở nụ cười.
Phiền muốn chết, đều do hắn quá có sức hút, ngay cả người yếu đuối bất tài cũng muốn đứng trước mặt bảo vệ hắn.
Xi Chi rơi xuống mặt đất ho khan một tiếng, sau đó nó dùng kiếm chống cơ thể, ngồi dậy.
Dù cố ý hay vô tình thì bây giờ thật sự chỉ còn lại hai bọn họ.
“Mạt lưu quỷ trường sinh, vọng dục đoạt thiên mệnh.” Hạ Trường Sinh chĩa Kính Hoa Thủy Nguyệt vào Xi Chi, ngẩng đầu mỉm cười: “Chống lại trời nhiều năm, dường như ta đã quên mất dáng vẻ từng có của mình. Đến đây đi, chiến đấu với ngươi một trận, ban cho ngươi kết cục của sinh vật cổ xưa nhất, một cái chết công bằng.”
Xi Chi ngửa đầu nhìn hắn, cười u ám, nói: “Ngông cuồng.”
--------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mạt lưu quỷ trường sinh, vọng dục đoạt thiên mệnh. —— Phương Hồi 《Gửi râu đi học》