Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 89: Dẫn đường đến thế giới



Trong mật thất, những cột băng được dựng lên cạnh bức tường đá, bí bảo của tu chân giới rải rác khắp nơi, đây đều là những vật phẩm có giá trị hơn cả vàng bạc châu báu. Hiện tại Lâm Kiến có quyền quản lý nơi này, nhưng mấy năm nay y chưa bao giờ chạm vào nó. Mỗi lần y đến nơi này chỉ có một lý do.

Hạ Trường Sinh đặt tay lên quan tài băng, nhìn xuống thấy thân thể của chính mình.

Tất cả vẫn như trước.

“Ngươi thật sự là một nam nhân đầy tội lỗi.”

Hạ Trường Sinh đắc ý nói, sau đó vươn tay sờ soạng mặt mình.

Trong nháy mắt, hồn phách của hắn được rót tràn vào thân thể.

Lúc hắn làm điều này, cuối cùng những yêu ma bị hắn vây nhốt tạo thành thân thể cũng được giải thoát.

Hàng ngàn hàng vạn yêu ma tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài.

Đáng tiếc do kết giới trong mật thất nên những yêu ma kia không trốn thoát được, bọn chúng chạy loạn khắp nơi trong mật thất và phát ra những tiếng rên rỉ.

Trong chốc lát, khí tức của yêu ma phóng lên tận trời.

Luồng khí tức này đã quấy rầy tất cả mọi người ở Phục Hy viện.

Bọn họ lười thì lười, cợt nhả thì cợt nhả nhưng đều là người nổi bật ở từng lĩnh vực. Trong nháy mắt khi yêu ma xuất hiện, bọn họ đều cảm giác được.

Sau đó phần lớn người Phục Hy viện lựa chọn chơi bài thì chơi, đọc sách thì đọc, nghiên cứu thì nghiên cứu, tu hành thì tu hành.

Lúc thật sự cần bọn họ thì tất nhiên sẽ có người thông báo. Nếu như chỉ đơn giản là có yêu ma xông vào Phục Hy viện thì nó tự đi tìm chết.

Bọn họ rất tỉnh táo, nhưng không bao gồm người đang trong phòng họp.

“Chưởng môn, khí tức yêu ma truyền tới từ mật thất.”

Lâm Kiến vừa tới phòng họp đã thấy một đám đệ tử lao ra, tranh nhau chen lấn nói cho y biết tin này.

“Ta biết rồi.” Lâm Kiến còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của bọn họ.

“Vậy ngươi còn không đi nhanh lên!” Người còn lại đều biết rốt cuộc Lâm Kiến là người có bản tính gì.

“Lần này các ngươi họp vì chuyện gì?” Lâm Kiến cảm thấy mình nên hỏi rõ trước.

“Cuối cùng cũng có tung tích Đường Trĩ và Cố Phương mất tích nhiều năm!” Bọn họ nói.

Ánh mắt Lâm Kiến run lên.

Đại hội trừ ma lúc trước đối với Phục Hy viện có tổn thất rất lớn.

Đại đệ tử Hạ Trường Sinh hồn phách tán đi, tứ đệ tử Đường Trĩ và ngũ đệ tử Cố Phương mất tích.

Đương nhiên người ngoài không biết chuyện Cố Phương mất tích. Còn trước khi Cố Phương biến mất đã làm gì thì ngoài Lâm Kiến và Phương Cảnh Tân cũng không nói với ai,.

Về phần Đường Trĩ, sau đó Lâm Kiến đã liên lạc với Thường Khê Đình mới biết được hắn ta cũng ở núi Thương Cẩu, sau đó vì sao lại mất tích vẫn còn là một bí ẩn.

Vì tìm họ, người Phục Hy viện cố ý mời người của Kỳ Lân Sơn đến tính toán.

Người Kỳ Lân Sơn bói ra kết luận hai người còn sống.

Sau khi biết được tin này, người Phục Hy viện đang vây xem giải tán hơn một nửa.

“Thuật Phong, hủy đơn hàng hai bài vị cho Đường Trĩ và Cố Phương đi.” Ngạo Trúc hô to ngay tại chỗ.

Khóe miệng của đệ tử Kỳ Lân Sơn co giật, hắn ta không biết được cả ngày người Phục Hy viện đang nghĩ cái gì.

“Nhưng quẻ của Đường Trĩ còn hung hiểm hơn quẻ của Cố Phương.” Đệ tử Kỳ Lân Sơn cau mày.

“Sao vậy?” Phục Hy viện vẫn còn người có lương tâm.

“Hình như bị đánh… hay gì đó tương tự.” Người Kỳ Lân Sơn không biết tại sao mình lại tính ra chuyện như vậy.

Người Phục Hy viện nhìn nhau và nở nụ cười vui mừng.

“Cuối cùng Đường Trĩ… Thực hiện được giấc mộng của mình.

Đệ tử Kỳ Lân Sơn: “…”

Người Phục Hy viện các người đến tột cùng có giấc mơ kỳ cục gì thế?

Dù bình an nhưng người Phục Hy viện vẫn kêu gọi mọi người khắp nơi tìm kiếm tin tức về Đường Trĩ và Cố Phương.

Tin tức của Đường Trĩ vẫn như có như không.

Nhưng Cố Phương đã nổi danh.

Nàng đi theo cạnh Thạch Đông Lâm, trở thành thủ hạ đắc lực nhất của gã.

Hiện tại, đám người bọn họ đang bị rất nhiều người truy sát. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, họ lại tập hợp được một nhóm tín đồ sẵn sàng đi theo họ.

Sau khi Lâm Kiến trở thành Chưởng môn, việc đầu tiên y phải giải quyết là đám người này.

Vì trong số họ có hai người xuất thân Phục Hy viện.

Người Kỳ Lân Sơn hoàn thành nhiệm vụ bèn muốn co cẳng chạy. Hắn ta không muốn ở lại Phục Hy viện lâu.

Lúc vị đệ tử này sắp chạy ra khỏi cửa, bị Chưởng môn đương nhiệm Lâm Kiến cản lại.

“Ta muốn mời ngươi tính cho đại sư huynh của ta.” Lâm Kiến nói chuyện riêng với hắn ta.

“Hạ Trường Sinh…” Lúc đó, vẻ mặt của đệ tử một lời khó nói hết.

Bởi vì chuyện ở núi Thương Cẩu đã truyền đi khắp tu chân giới, tất cả mọi người đều biết Hạ Trường Sinh đã hi sinh. Người chết như đèn tắt, người tu hành càng nên nghĩ thoáng hơn, nhưng dường như Lâm Kiến chưa từng cũng không có ý định từ bỏ.

Thậm chí sau khi lên làm Chưởng môn của Phục Hy viện, y tự mình dùng bí bảo của Phục Hy viện, trao đổi với Kỳ Lân Sơn quan tài băng để bảo tồn thi thể người kia.

Đệ tử Kỳ Lân Sơn nghe vậy cũng không nói thêm gì, lập tức tính mệnh cho Hạ Trường Sinh, sau đó hắn ta đưa ra một kết luận kỳ cục.

“Người tên Hạ Trường Sinh vốn nên chết năm mười bảy tuổi rồi.”

Nhưng người này tính đi tính lại, chỉ có thể tính tới mệnh của Hạ Quân.

Mà Hạ Trường Sinh lại như gió hiện hữu khắp nơi nhưng lại không bắt được. Là sự tồn tại họ biết nhưng không thể gặp.

Thậm chí thiên đạo còn không tính được hung thú chứ đừng nói con người như họ.

“Đệ tử Kỳ Lân Sơn.” Lâm Kiến gọi hắn ta.

“Hả?”

“Kỳ Lân Sơn và Phục Hy viện là hai môn phái lâu đời nhất trên thế gian này, đồng thời hiểu rõ hung thú nhất.” Đầu tiên Lâm Kiến khích lệ một câu.

“Không dám.” Đệ tử xấu hổ: “Phục Hy viện vẫn một mực cố gắng, Kỳ Lân Sơn chỉ bỏ ra chút công sức.”

Nói đến, người Phục Hy viện đúng thật có thể coi là vĩ đại, nhưng tại sao tính cách lại kỳ quái như vậy. Khiến họ dù muốn khen ngợi cũng không thể làm được.

“Nếu hung thú thoát khỏi thân thể người vô mệnh thì sẽ thế nào?” Lâm Kiến chào hỏi xong bèn đi thẳng vào chủ đề.

"Sấm sét đuổi đánh, chúng sẽ trở lại vực thẳm vô biên.” Đệ tử nhanh chóng trả lời: “Nhưng Chưởng môn đừng lo lắng, ngài có thể khởi động bát quái trận, dưới tình huống bình thường thì tất cả hung thú trên mặt đất sẽ bị kéo xuống vực sâu.”

“Còn ta? Ta muốn xuống vực sâu thì phải làm gì?” Lâm Kiến hỏi hắn ta.

Đệ tử nghe vậy thì cười khổ, sau đó vẫn quyết định thành thật trả lời y: “Người nhìn chăm chú vào vực sâu lâu sẽ trở thành một phần của vực sâu. Chưởng môn không cần làm gì cả, chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của mình là được, vực sâu sẽ mở ra với ngài bất cứ lúc nào."

Lâm Kiến nghe vậy, không hề tỏ ra đau đớn hay bất lực, ngược lại có vẻ nhẹ nhõm hơn, sau đó mở cửa tiễn đệ tử đi.

Trước khi đệ tử rời đi, hắn ta liếc nhìn Lâm Kiến với ánh mắt phức tạp.

“Nếu có một ngày vực sâu mãi mãi không mở ra nữa thì tốt biết mất.” Đệ tử nói.

“Nếu có một ngày mặt đất thê lương mãi mãi không khóc than thì tốt biết mấy.” Lâm Kiến nói.

Đệ tử sững sờ.

“Con người chỉ cần sống trên mặt đất này một ngày thì yêu ma quỷ quái, tranh đấu và tử vong sẽ không dừng lại. Nói không chừng đến lúc hung thú biến mất, mọi người sẽ phát hiện hóa ra trên thế giới này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn hung thú, nhất là lòng người.” Lâm Kiến dùng giọng vui đùa nói ra lời nói kinh khủng.

Đệ tử bị đe dọa, không sợ hãi mà còn cười nói: “Đến giờ Chưởng môn vẫn canh giữ bên người Trường Sinh Quân, đây cũng là lòng người.”

Lòng người luôn luôn phức tạp.

“Hahaha.” Lâm Kiến cười.

Đệ tử chắp tay nói cáo từ.

Sau khi nhận được tin Đường Trĩ và Cố Phương còn sống, nhiều năm qua người Phục Hy viện vẫn luôn thăm dò tin tức của họ.

Đến hôm nay rốt cuộc có đầu mối mới.

“Chưởng môn, ngài nên đi xem đại sư huynh trước đi.” Đám người rối rít khuyên bảo: “Tin truyền về đã một khoảng thời gian rồi, nếu như người vẫn còn thì cũng không bay được. Nếu như chạy rồi thì lâu như thế cũng không đuổi kịp.”

Lỡ thân thể Hạ Trường Sinh thật sự xảy ra chuyện gì, không biết Lâm Kiến phải tự kỷ bao lâu.

Bọn họ không giải quyết được vấn đề này.

Nếu Đường Trĩ biết hành vi không có nghĩa khí của đám người này, nhất định sẽ tức ném bát.

Lâm Kiến trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Thật ra ta cảm thấy…”

Y đừng đi thì tốt hơn.

Tránh khi y chạy tới làm Hạ Trường Sinh luống cuống tay chân.

“Lâm Kiến!” Phương Cảnh Tân vội vã, cực kỳ kiểu cách chạy tới: “Hình như bên phía Trường Sinh xảy ra chuyện, con không đến xem nhanh lên.”

Có Phương Cảnh Tân thông báo, Lâm Kiến lập tức quay người cất bước chạy.

Thái độ rất khác biệt.

Phản ứng của y làm Phương Cảnh Tân cố ý đến dò xét nhìn mà thở dài một hơi.

“Đều đần.”

Lâm Kiến dùng Phù Không chú, không tốn nhiều thời gian đã chạy tới mật thất.

Xung quanh mật thất có một kết giới khó phát hiện, chắc là Hạ Trường Sinh đã bố trí sau khi y đi. Lâm Kiến sử dụng hai thủ thuật phá trận, cuối cùng loại bỏ kết giới Hạ Trường Sinh lập ra.

Khoảnh khắc kết giới biến mất, ngàn vạn yêu ma phá cửa xông ra.

Cửa đá ban đầu lập tức bị đánh bật ra.

Lâm Kiến kinh ngạc lùi lại sau đó đưa tay ra.

Không Sơn Kiếm xuất hiện trong tay y.

Y dồn sức vào Không Sơn Kiếm, sử dụng các đặc tính của nó, vung kiếm như cơn lốc chống lại vô số yêu ma.

Mọi thứ đứng trước mặt đều sẽ bị gió thổi bay đi.

Lũ yêu ma vốn muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng cuối cùng những kẻ chạy nhanh đều bị chặt thành từng mảnh, những kẻ còn lại nhanh chóng quay lại, tiếp tục trốn vào mật thất.

Bởi vì động tác của họ, ngọn núi sau Phục Hy viện không ngừng rung chuyển.

Lâm Kiến thấy những yêu ma kia chạy về lại thì nhíu mày hô lên: “Ra!”

Yêu ma đi ra không cần đoán cũng biết được sẽ có kết cục gì, đương nhiên không ra.

Bọn chúng không ra, vậy thì Lâm Kiến đi vào.

Trong chốc lát tiếng yêu ma kêu rên vang lên khắp nơi trong mật thất.

Lâm Kiến tới gần từng bước, những yêu ma kia lùi lại.

Lâm Kiến hôm nay không phải Lâm Kiến hôm qua.

Lúc y đang máu lạnh vô tình chuẩn bị tiêu diệt hết những yêu ma kia, đúng lúc đi tới bên cạnh quan tài băng của Hạ Trường Sinh. Hôm nay y mặc một bộ áo bào màu xanh sẫm, trên áo ít nhiều cũng dính máu yêu ma. Y mang theo khí tức lạnh lẽo, cầm Không Sơn kiếm dẫm bước trên sàn.

“Quấy rầy giấc ngủ đại sư huynh của ta, ngàn lần không được.” Lâm Kiến thì thào, chợt nghe thì vẫn rất dịu dàng.

Lúc Lâm Kiến muốn đi qua quan tài băng thì một cái tay từ trong đó duỗi ra túm lấy tay y.

Hai cánh tay giao nhau, như nhánh cây quấn vào nhau trăm năm.

Lâm Kiến dừng lại.

Dù y đã nghĩ tới cảnh tượng này hàng chục nghìn lần, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra thì y quên mất nhịp thở.

Y chỉ ngây ngốc cúi đầu xuống.

Lâm Kiến đối mắt với một đôi mắt màu vàng kim.

Hạ Trường Sinh tỉnh lại.

Rót hồn phách và sức mạnh của mình vào thân thể đã sớm mất đi linh hồn này, cuối cùng hắn cũng lấy được chỗ tạm thời ẩn nấp ở nhân thế.

Hạ Quân là Hạ Quân.

Hung thú là hung thú.

Nhưng Hạ Trường Sinh dường như chỉ là Hạ Trường Sinh.

Sau khi nhìn đôi mắt quen thuộc kia, Lâm Kiến không nhịn được thu Không Sơn kiếm lại, phớt lờ lũ yêu ma ở đây, trực tiếp cúi người xuống ôm chặt Hạ Trường Sinh.

Đệ tử Phục Hy viện nghe chuyện đi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này nên vội vàng hô rút lui.

“Hỏng bét! Chưởng môn đang làm việc!”

“Đi mau đi mau! Đây không phải chuyện mấy đứa trẻ trăm tuổi như chúng ta có thể xem!”

Ồn ào.

Hạ Trường Sinh vừa tỉnh lại, phát hiện thân thể của hắn được bảo quản rất khá, nhưng vì đông lạnh quá lâu nên cơ thể hắn hoàn toàn cứng ngắc, ngay cả cử động vươn tay túm Lâm Kiến vừa nãy cũng tiêu hao hết tất cả sức lực.

Lúc Hạ Trường Sinh không ngừng phàn nàn trong lòng, hắn cảm giác thân thể vốn mất đi tri giác lại cảm nhận được nước mắt không ngừng rơi lên cổ.

Từ đầu khi Hạ Trường Sinh nhập vào người Hạ Quân, hắn chưa từng nghĩ sẽ học làm người.

Hắn thích gì làm nấy, điều đó khiến Hạ Quân đau hết cả đầu, cũng phải tìm mọi cách để qua loa lừa dối người khác.

Không còn cách nào, có lẽ yêu ma còn giống con người hơn hung thú.

Bởi vì yêu ma chìm đắm trong thế giới loài người, mà hung thú lại ở trên cao nhìn chằm chằm nhân thế, xưa nay lại không có liên hệ gì với nhân gian.

Khi hắn vào Phục Hy viện, Phương Cảnh Tân hy vọng hắn học làm con người.

Học làm người có gì khó?

Hạ Trường Sinh nghĩ vậy.

Là con người làm cái gì thì ngươi làm cái đó, như vậy không phải trong mắt phần lớn người thì ngươi là con người sao.

Hạ Trường Sinh nghĩ vậy nhưng vẫn không học được mấu chốt làm người.

Phàm nhân thích viết sách giáo khoa, thế thì có quyển nào dạy làm người không.

Miêu tả cuộc đời con người, một cuộc đời ngắn ngủi và rực rỡ, dạy con người biết yêu thương người khác, dạy con người lúc nào tức giận lúc nào nhẫn nhịn, học nỗ lực, dạy con người kiên quyết nắm lấy.

Hạ Trường Sinh cần một phương hướng.

Hắn đưa ra yêu cầu, Phương Cảnh Tân không thể làm ra được quyển sách như vậy.

Nhưng…

Đôi mắt Hạ Trường Sinh nhìn người đang ôm chặt mình.

Người dẫn đường đến thế giới mà hắn tìm kiếm đang ở ngay trước mặt hắn.

Dạy ta yêu ngươi đi, sau đó dạy ta cách bảo vệ ngươi, dạy ta khao khát được bên ngươi trăm ngàn năm.