Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cãi nhau.
Nguyên nhân là bởi vì trên đường đi Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến bất ngờ tán gẫu.
Hạ Trường Sinh kể lại những lời Đường Trĩ đã nói khi gặp mặt lần trước.
Chính là, Đường Trĩ nói mình đang ở một nơi có biển hoa đỏ, không có động vật gì, bầu trời âm u.
Lâm Kiến nghe vậy, lập tức phun ngụm nước đang uống ra.
“Khụ khụ khụ.” Lâm Kiến vội vàng vươn tay, lấy tay lau nước bắn lên khóe miệng, đồng thời nhanh chóng để bình nước ra xa một chút.
Hạ Trường Sinh nhìn y với ánh mắt ghét bỏ. Mặc dù hắn rất ghét nhưng vẫn lấy khăn tay ra, đưa cho Lâm Kiến.
“Ngươi đúng là đứa trẻ bẩn thỉu.”
Hạ Trường Sinh hào phóng nghĩ.
Chỉ có ta mới có thể chịu được ngươi.
“Đại sư huynh, sao huynh không nói sớm.” Lâm Kiến cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể phun ra lần thứ hai.
“Nói thì có ích lợi gì?” Hạ Trường Sinh lơ đễnh.
“Rất liên quan đấy.” Lâm Kiến bình tĩnh lại, nói với Hạ Trường Sinh một việc: “Bởi vì ta biết biển hoa đỏ kia ở đâu.”
Hạ Trường Sinh nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Kiến, còn kinh ngạc hỏi y: “Sao ngươi biết?”
“Đại sư huynh...” Lâm Kiến có chút không nói nên lời: “Nếu Đường Trĩ miêu tả không sai thì nơi huynh ấy đang ở, là một nơi nổi tiếng.”
Dưới vực sâu, chỗ ban đầu của Thiên Điểu cung.
Nghe nói, vào mấy trăm năm trước, nơi đó là lãnh địa của Thiên Điểu cung ở Tu chân giới. Kết quả lần trước vực sâu mở ra đã hủy hoại Thiên Điểu cung. Từ đó về sau, nơi đó chịu ảnh hưởng, không một ngọn cỏ, sinh vật tuyệt chủng. Sau đó, nơi vực sâu mở ra thay đổi, cho nên nơi ban đầu của Thiên Điểu cung mới dần dần bắt đầu có sức sống. Nhưng kỳ lạ là, những bông hoa mọc lên đều có màu đỏ. Hơn nữa nơi đó luôn bị bóng tối của những vết nứt dưới vực sâu che phủ cho nên âm u quanh năm. Tất cả động vật đều không dám tới gần vì hơi thở mà hung thú lưu lại.
Đó chính là Thiên Điểu cung lúc đầu.
Hiện giờ được mệnh danh là, Đôi bờ Hoàng Tuyền.
Người bình thường sẽ không tới gần nơi đó, cho nên nếu bọn Thạch Đông Lâm lén chiếm nơi đó làm cứ điểm, cũng là hợp lý.
Hạ Trường Sinh xấu hổ đối diện với Lâm Kiến.
“Người của Phục Hy viện... Không quen với thế giới bên ngoài...” Hạ Trường Sinh tìm một lý do gần như giống với Đường Trĩ.
Lâm Kiến trầm mặc.
Có phải Hạ Trường Sinh đã quên, Lâm Kiến cũng là người của Phục Hy viện hay không.
Lâm Kiến yên lặng thở dài một hơi.
Quên đi, dù sao phát hiện sớm, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Mặc dù có chút xấu hổ nhưng vốn dĩ việc đến đây là có thể kết thúc.
Nhưng Lâm Kiến bất ngờ nghĩ đến gì đó, y nói: “Nếu huynh có thể hoàn toàn tin tưởng ta, cái gì cũng nói với ta, thì tốt rồi.”
“Ta không tin tưởng ngươi chỗ nào.” Tai Hạ Trường Sinh thính, lập tức nghe được lời y nói, còn nhanh chóng phản bác: “Lần này ta thật sự quên mất.”
Lâm Kiến thản nhiên nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.
Y nói đến chuyện của Đường Trĩ, nhưng không chỉ về chuyện của Đường Trĩ.
Nhưng Hạ Trường Sinh lại cho rằng Lâm Kiến chỉ là vì chuyện này.
“Ta cũng không cố ý.” Hạ Trường Sinh nói với giọng hơi tủi thân.
Đáng tiếc, Lâm Kiến không nghe thấy hắn lầm bầm. Bởi vì lúc đó y xoay người, vặn chặt bình nước vừa rồi, nhân tiện gấp khăn tay Hạ Trường Sinh cho mình lại.
Đến khi y quay đầu lại, Hạ Trường Sinh đã dùng một loại ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn y.
Ngay cả đồng tử cũng co rút.
Lâm Kiến lại thật sự bởi vì chuyện này mà tức giận với mình!
Bởi vì y không nghe mình nói.
Lâm Kiến nhíu mày.
Hai người đối mắt, không hề thấy ý định làm hòa trong mắt đối phương.
Lúc này, Hạ Trường Sinh cho rằng Lâm Kiến đang trách mình, đến tận bây giờ Lâm Kiến vẫn đắm chìm trong chuyện Hạ Trường Sinh lừa gạt y về thân phận của hắn.
Nói thật, sau đó hai người nhớ lại, đều không nhớ được đã cãi nhau như thế nào.
“Hừ.” Hạ Trường Sinh quay đầu.
Lâm Kiến nhặt một cành gỗ nhỏ lên, vứt mạnh vào đống lửa.
Sau khi cãi nhau, buổi tối hai người ngủ riêng.
Hạ Trường Sinh nằm trong thùng xe, hắn nhắm mắt lại, đắp chăn, vốn nên sớm đi vào giấc ngủ. Nhưng trong đầu hắn luôn nghĩ đến việc Lâm Kiến nhăn mặt nhíu mày hôm nay. Trong thoáng chốc, lòng hẹp hòi của hung thú đại nhân khiến hắn cảm thấy tức ngực, đau đầu, khó thở, càng nằm yên tĩnh một mình, lại càng không ngủ được. Cuối cùng, Hạ Trường Sinh đẩy chăn trên người ra, ngồi dậy, vén rèm lên. Hắn nhìn ra bên ngoài, hơi ngẩng đầu đã thấy vầng trăng lớn tròn vành vạnh sáng trưng.
Hạ Trường Sinh chống đầu, không ngừng thầm mắng Lâm Kiến là siêu ngu ngốc.
Rõ ràng thời gian chúng ta có thể bên nhau không nhiều lắm, tại sao còn muốn cãi nhau với mình chứ?
Cãi nhau thì thôi đi, tại sao còn ngủ riêng với mình đây?
Đời này Hạ Trường Sinh chưa bao giờ cãi nhau với người khác. Hắn trằn trọc, không biết phàm nhân khi gặp loại chuyện này sẽ làm hòa thế nào.
Hình như khi phàm nhân muốn làm lành đều sẽ đưa ra tín hiệu.
Vậy rốt cuộc phải làm thế nào chứ?
“Ừm...” Vấn đề này đối với Hạ Trường Sinh mà nói, thật sự là hơi khó khăn.
Bởi vì trước kia khi hắn nhìn thấy phu thê Hạ gia cãi nhau vì một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, hắn đều thầm nói một tiếng, nhàm chán.
Sau đó hắn không nhìn đôi phu thê kia nữa.
Chưa hết một ngày, khi hắn gặp lại phu thê Hạ gia, hai người kia đã là dáng vẻ ngươi ngươi ta ta dính lấy nhau. Ngươi gọi ta nương tử, ta gọi ngươi phu quân, hai người nắm tay, nhìn trời.
Lúc đó, cho dù Hạ Trường Sinh đi qua ngay sau lưng phu thê Hạ gia, bọn họ cũng không nhìn thấy.
Vấn đề là ở đây, hai người giây trước còn cãi nhau đến mức xắn tay áo, rốt cuộc đã làm lành thế nào.
Hạ Trường Sinh cố gắng hồi tưởng, nhưng đầu trống trơn.
Trí nhớ của hắn tiếp tục trở lại trước kia, quay lại khi bản thân vẫn đang ở vực sâu. Khi đó thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn xem phàm nhân làm gì ở nhân gian, hình như cũng thấy không ít cảnh tượng cãi nhau.
Nhưng so với việc để ý người thường, Hạ Trường Sinh càng quan tâm hôm đó tóc mình có mượt hay không.
Nghĩ đến việc này, hai tay Hạ Trường Sinh vô lực nắm lấy xe ngựa.
Cho nên, hắn không tìm được biện pháp làm lành với Lâm Kiến đúng không?
Hắn chán nản một lúc, sau đó vén rèm lên, ra bên ngoài xem.
Trước khi ngủ, Lâm Kiến đã bố trí kết giới có độ phòng ngự cao, cho nên Lâm Kiến đánh xe mệt mỏi đã hoàn toàn an tâm ngủ bên ngoài.
Y ôm Không Sơn kiếm ngồi trên đất, tựa lưng vào một tảng đá, ngủ như chết.
Lâm Kiến hoàn toàn không lo lắng mình sẽ ngủ quên. Bởi vì y biết, với bản lĩnh của mình, nếu thật sự có nguy hiểm, y có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu là người không hề nghĩ đến việc làm tổn thương y, hơn nữa còn là sinh vật không phải con người với sức mạnh vô biên tiếp cận y thì sao?
Hạ Trường Sinh ngồi xổm bên người Lâm Kiến, chăm chú nhìn sườn mặt khi ngủ của Lâm Kiến.
Ngoài bản thân, đây là lần đầu tiên Hạ Trường Sinh nghiêm túc ngắm khuôn mặt của một người khác như vậy.
Trong trí nhớ của Hạ Trường Sinh về Lâm Kiến lúc đầu, Lâm Kiến là một đứa nhỏ xấu.
Vừa thấp, vừa gầy, lại mặc y phục bẩn thỉu. Nhưng mắt y rất đẹp, thỉnh thoảng sẽ xoay tròn khi y lẩm bẩm gì đó. Mỗi lần như vậy, chính là lúc y nghĩ đến mấy chuyện xấu.
Hạ Trường Sinh vào Nam ra Bắc, cũng gặp không ít đứa nhỏ ở Phục Hy viện. Nhưng chắc chắn Lâm Kiến là đứa nhỏ nhiều tâm tư nhất mà hắn từng gặp. Tuy Hạ Trường Sinh không hiểu tình người, nhưng hắn hiểu nhân tính. Mặc dù thỉnh thoảng hành vi hắn biểu hiện ra ngoài thật sự có chút chệch đường. Nhưng hắn biết rõ.
Cũng đã sớm biết, từ lâu Lâm Kiến đã dính lên mình.
Chỉ là khi đó, không ai lại nghĩ đến lúc này.
Hạ Trường Sinh vươn tay, cách khoảng không, dùng ngón trỏ sờ mặt Lâm Kiến.
Người thường trưởng thành quá nhanh.
Trong nháy mắt, đứa nhỏ kia đã trở thành người lớn.
Còn biết bắt nạt mình! Chọc mình giận! Còn không làm lành với mình!
Hạ Trường Sinh ngồi xổm trước mặt Lâm Kiến, nhìn mặt y, càng nhìn càng tức giận.
Cho nên nếu hai bọn họ vẫn giận dỗi, không bao giờ làm lành với đối phương, vậy thì phải làm thế nào đây?
Hạ Trường Sinh buồn bực muốn chết.
Hắn chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lâm Kiến, sau đó tựa vào bờ vai y.
Trăng sáng vằng vặc.
Kỳ lạ, bây giờ Hạ Trường Sinh cảm thấy muốn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiến bị một luồng khí tức nồng đậm làm bừng tỉnh. Y lập tức mở mắt, nắm chặt kiếm trong tay.
“Có một luồng yêu khí dày đặc xuất hiện cách đây không xa.” Hạ Trường Sinh đã thức dậy, cũng đã sửa soạn xong, đứng bên cạnh xe ngựa.
“Ta đi xem.” Lâm Kiến lập tức nói.
Những năm gần đây, cùng với thói quen tự mình đi xử lý chuyện yêu ma. Sau khi y trở thành Chưởng môn và người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện thì luôn phải đối mặt với việc chiến đấu không ngừng nghỉ.
“Nhưng ta cũng phát hiện ra mùi của tờ hoàng phù thứ hai mà Đường Trĩ lưu lại, ngay cách đó không xa.” Hạ Trường Sinh nhìn phía trước: “Ngược với hướng phát ra yêu khí.”
Lâm Kiến thu hồi kiếm.
Hạ Trường Sinh đề nghị: “Ta đi xem luồng yêu khí kia. Ngươi đi lấy hoàng phù của Đường Trĩ, sau đó tới tìm ta.”
Bọn họ có hai người, phân công làm việc là tốt nhất.
Mặc dù Lâm Kiến không quá muốn tách khỏi hắn, nhưng để hành động hiệu quả hơn, y đành phải đồng ý.
Hạ Trường Sinh không được tự nhiên quay đầu lại nhìn y một cái.
Lâm Kiến vừa tỉnh ngủ đã hoàn toàn quên chuyện hai người cãi nhau hôm qua.
“Ngươi lấy được hoàng phù thì đi theo người giấy tới tìm ta.” Hạ Trường Sinh vươn tay, người giấy nhỏ lập tức chui ra khỏi tay áo hắn.
Sau khi người giấy nhỏ rời khỏi người Hạ Trường Sinh thì mượn gió bay đến đầu vai Lâm Kiến.
Người giấy được tạo ra từ hồn phách và pháp lực của Hạ Trường Sinh. Từ góc độ nào đó, nó sẽ phản ánh tâm trạng của Hạ Trường Sinh. Lúc này, người giấy kia vừa đến bên cạnh Lâm Kiến đã liều mạng cọ cọ cổ y, ôm lấy Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị nó cọ ngứa, cúi đầu, vươn tay, muốn kéo nó ra.
Hạ Trường Sinh vừa hâm mộ vừa ghen tị liếc mắt nhìn người giấy, sau đó sử dụng pháp thuật, bay đi.
“Đại sư huynh...” Nhìn hắn đột nhiên rời đi, Lâm Kiến hơi ngạc nhiên, y còn chuyện muốn dặn dò, ví dụ như nhắc Hạ Trường Sinh cẩn thận một chút. Nhưng Hạ Trường Sinh chạy quá nhanh, y chỉ đành thu toàn bộ lời muốn nói lại.
Để có thể sớm hợp lại với Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến cũng bay về hướng ngược lại, muốn nhanh chóng đi lấy hoàng phù.
Dựa vào bản lĩnh của Lâm Kiến bây giờ, y đến đích rất nhanh, sau đó y gặp một người quen tại đó.
Vu Di.
Hai người oan gia ngõ hẹp, nhất thời không nói gì.
Vu Di nhìn bảo vật vừa lấy tới tay trong lòng mình, nhanh chóng quay đầu, chạy thục mạng.
Sao lại gặp phải ác quỷ của Phục Hy viện chứ, đúng là muốn mạng của mình mà.
“Đứng lại!” Lâm Kiến cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người hắn ta.
Vu Di liều mạng chạy về phía trước, hoàn toàn không muốn để ý tới Lâm Kiến.
Đáng tiếc vô ích.
Bản lĩnh của Lâm Kiến cao hơn, không những đuổi kịp, mà để Vu Di không chạy nữa, y còn tiện tay phất một chiêu gió qua.
Vu Di không nghĩ tới Lâm Kiến sẽ tấn công mình nên không phòng ngự, lập tức bị gió thổi ngã lăn ra đất, ngay cả bảo bối trong tay cũng bị rơi.
Đồ sứ phát ra tiếng vỡ thanh thúy, bảo bối mà Vu Di vừa đào được đã vỡ vụn.
“Phục! Hy! Viện!” Vu Di cảm thấy mình muốn hắc hóa.
Nếu tương lai hắn ta may mắn trở thành nhân vật quan trọng của Ngũ Lăng Hiên, hắn ta nhất định phải đề nghị một dự luật.
Ngũ Lăng Hiên và Phục Hy viện! Không đội trời chung! Trăm năm cũng không hòa hợp!
“Ngươi lại muốn làm gì?” Vu Di căm phẫn đứng lên.
Lâm Kiến mặt không chút thay đổi đi qua.
Vu Di có thể cảm giác được một luồng uy áp vô hình, nhưng mối thù bảo bối bị người đập vỡ vẫn còn đó. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay tìm vũ khí của mình.
“Ta đang tìm thứ này.” Lâm Kiến lướt qua Vu Di, khom thắt lưng xuống, lục lọi mảnh vụn của đồ sứ bị vỡ.
Tấm hoàng phù được dán phía trong bảo bối kia.
Lâm Kiến không biết rốt cuộc Đường Trĩ đã nhét hoàng phù vào đó thế nào.
“Gặp phải người của Phục Hy viện luôn không có chuyện tốt.” Vu Di than thở, sau đó đặt mông ngồi trên đất, nhặt tất cả mảnh vỡ lại.
Từ sau chuyện ở núi Thương Cẩu, đây là lần đầu tiên Lâm Kiến gặp lại Vu Di.
“Sư phụ ta nói, bảo vật của ngươi đã cứu ta một mạng, ta còn chưa cảm ơn ngươi.” Lâm Kiến nhớ tới chuyện này.
Có vẻ như khi Phương Cảnh Tân đi tìm Hạ Trường Sinh đã gặp Vu Di một lần và biết được chuyện này.
Nói đến trước kia, Vu Di hơi hoảng hốt, hắn ta suy nghĩ một hồi mới nhớ ra chuyện Lâm Kiến nói.
“Ta nghe nói, Hạ Trường Sinh đã sống lại, chúc mừng.” Vu Di chúc mừng rất tùy ý.
“Cảm ơn.” Cho dù như vậy, Lâm Kiến cũng vui vẻ.
Bởi vì Hạ Trường Sinh đã thật sự trở về bên cạnh y.
Vu Di nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ngươi và Hạ Trường Sinh, là kiểu quan hệ đó hả?”
“Loại quan hệ đó?” Dáng vẻ không dám làm rõ của hắn ta khiến Lâm Kiến cảm thấy buồn cười. Nhưng tính cách y vốn ác liệt, cho nên cũng sẽ không chủ động hóa giải xấu hổ của Vu Di, cứ nhìn hắn ta muốn nói rõ ràng, rồi lại xấu hổ, vẻ mặt rối rắm.
Đây là kết quả của việc bỏ chạy khi nhìn thấy y.
“Chắc chắn đúng rồi.” Vu Di quả quyết: “Nếu không hắn cũng sẽ không vì ngươi mà cam tâm tình nguyện vào Hư Không Chi Cảnh sáu trăm năm, chỉ để hồn phách của ngươi có thể tụ lại, trở lại thân thể của ngươi.”
Lâm Kiến sửng sốt, đến khi hiểu được Vu Di đang nói gì thì ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được điều gì.
“Hạ Trường Sinh không nói cho ngươi sao?” Vu Di nhìn vẻ mặt của y, cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Hai cái Tinh Huyết Lô của ta, một cái chữa lành thân thể của ngươi, một cái đựng hồn phách của ngươi. Nhưng một khi hồn phách của một người đã tan rã thì rất khó tự tụ lại một chỗ. Phải có người tập hợp lại, sau đó bảo vệ từng mảnh hồn phách trong Tinh Huyết Lô, cho đến khi hồn phách của người hồn phi phách tán đó tụ lại. Trong thế giới của chúng ta có thể chỉ qua ba bốn ngày, nhưng thời gian trong Tinh Huyết Lô phải vào khoảng sáu trăm năm. Vì cứu ngươi, Hạ Trường Sinh đã đợi khoảng sáu trăm năm ở nơi yêu ma hoành hành.”
Đối với Lâm Kiến mà nói, lúc trước y chết đi rồi lại mở mắt chỉ là chuyện trong thời gian ngắn.
Nhưng đối với Hạ Trường Sinh mà nói, để đợi Lâm Kiến nói chuyện với mình một lần nữa, hắn đã đợi sáu trăm năm.
Cho nên khi đó Hạ Trường Sinh mới có thể dính lấy y một cách bất thường.
Hồn phách sẽ không nhớ rõ những gì xảy ra trong Tinh Huyết Lô, nhưng Vu Di vẫn cho rằng Hạ Trường Sinh nhất định sẽ nói với Lâm Kiến khi y tỉnh lại.
Bởi vì mặc kệ là ai, cũng không thể chịu đựng cô đơn sáu trăm năm.
Cho dù là hung thú với tuổi thọ vô tận thì mất đi người mình yêu sáu trăm năm cũng rất cô đơn.
Hạ Trường Sinh đứng trên mái nhà, gió thổi bay mái tóc hắn, trang sức trên kim quan đung đưa theo gió.
Tay phải hắn cầm cây quạt, hơi phiền não vỗ trán.
Hắn lần theo yêu khí mà đến, nhưng chuyện yêu ma đã được giải quyết.
Hạ Trường Sinh thực sự đã đuổi theo khí tức của yêu ma tới một nơi rất xa.
Khi hắn đáp xuống, đúng lúc chứng kiến một tu chân giả tiêu diệt tất cả yêu ma trong thành trấn này.
Lúc này, tu chân giả trừ ma vệ đạo đang bị thôn dân vây ở giữa.
Tất cả thôn dân đều đang bày tỏ sự nhiệt tình của mình với vị tu chân giả đã hành hiệp trượng nghĩa này.
“Cảm ơn, Minh Kính đạo nhân, không biết tại sao mấy ngày nay nơi này của chúng ta luôn có yêu ma tập kích. Nếu không phải ngươi vừa vặn đi ngang nơi này thì chúng ta cũng không biết nên làm gì.”
“Việc ta nên làm.” Vị tu chân nào đó được gọi là Minh Kính đạo nhân đặc biệt khiêm tốn, còn nở nụ cười thân thiết. Sự tồn tại của hắn ta có thể giúp những người bị kinh hãi bình tĩnh lại: “Người của Phục Hy viện bọn ta nhất định sẽ bảo vệ mọi người.”
Tu chân giả vừa ra tay kia là một gương mặt quen thuộc với Hạ Trường Sinh.
Thạch Đông Lâm.
Nhưng Thạch Đông Lâm này có vẻ mặt rất thân thiện, không hề thấy vẻ u ám. Gã đứng trong đám người, nhân cách cao quý tỏa sáng rực rỡ.
“Không đúng, không phải Thạch Đông Lâm thật.” Hạ Trường Sinh nói thầm.
Bởi vì trên người kẻ này, không có hơi thở của hung thú.
Chỉ có...
Hơi thở của hàng ngàn hàng vạn con người.
Đông Phương Tố Quang cầm một viên trân châu sáng ngời trong bàn tay thon dài, ngồi trên quán trà, nhìn Thạch Đông Lâm và những người vây quanh gã dưới lầu.
Đây là người giả do cậu ta dùng trân châu tạo ra, nhân tiện đã thêm một ít nhân cách quá khứ của Thạch Đông Lâm cho nó.
Cậu ta muốn thí nghiệm, người giả có sức mạnh của một viên trân châu, có thể làm được gì.
Cho nên, cậu ta lại bảo Cố Phương thiết kế trận pháp, dẫn dụ yêu ma tới.
Để người giả đối chiến với yêu ma, thử nghiệm năng lực của nó.
Người giả nói chuyện phiếm với đám người, nói đến chỗ vui còn nở nụ cười vui vẻ.
Người giả này không biết mình là người giả. Lúc đầu nó cũng không làm theo lời bọn họ, trực tiếp đối chiến với yêu ma. Nhưng một chuyện tình cờ đã xảy ra. Một người phàm đã đi lạc vào sân bãi nơi bọn họ dùng để thí nghiệm người giả. Người giả này vì bảo vệ người thường kia đã bắt đầu động thủ.
Cho nên, Đông Phương Tố Quang đành phải lựa chọn đưa yêu ma tới nơi có người để khiến nó ra tay.
“Trước kia gã là như vậy sao?” Đông Phương Tố Quang nằm sấp trên lan can, hơi ngạc nhiên nhìn xuống dưới.
Cố Phương ngồi đối diện cậu ta ngơ ngác nhìn người giả phía dưới, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy.
Đúng vậy, đây mới là Thạch Đông Lâm trong trí nhớ của nàng.
“Chẳng trách ngươi vẫn luôn vọng tưởng Thạch Đông Lâm sẽ biến trở về dáng vẻ ban đầu, thì ra là thế.” Đông Phương Tố Quang hiểu rồi.
Nếu là người thích dáng vẻ này của Thạch Đông Lâm thì đều sẽ khó có thể chấp nhận thay đổi hiện giờ của gã.
Cố Phương không muốn bàn về Thạch Đông Lâm với cậu ta nên nói sang chuyện khác.
“Đường Trĩ đâu?”
“Ta bảo hắn ta ở khách điếm nghỉ ngơi. Chắc lúc này hắn ta đang suy nghĩ biện pháp thoát khỏi kết giới, muốn chạy trốn.” Đông Phương Tố Quang không cần nghĩ cũng có thể đoán được động thái hiện tại của Đường Trĩ.
Đông Phương Tố Quang không dẫn hắn ta theo. Bởi vì cậu ta không muốn Đường Trĩ thấy việc mình đang làm, nhất là để hắn ta thấy mình đang lợi dụng mọi người.
Mà Thạch Đông Lâm để Đường Trĩ đến đây, chính là muốn cho Đường Trĩ thấy Đông Phương Tố Quang rốt cuộc là một kẻ cặn bã coi thường mạng người thế nào.
Đông Phương Tố Quang sẽ không để Thạch Đông Lâm đạt được ý đồ.
“Ta không rõ tại sao ngươi lại muốn giữ Đường Trĩ lại?” Ngay từ đầu Cố Phương đã đề nghị để Đường Trĩ rời đi, giữ hắn ta lại cũng vô ích.
“Vậy tại sao ngươi lại nhất định phải biến Thạch Đông Lâm trở về dáng vẻ trước kia?” Đông Phương Tố Quang cảm thấy nàng nói chuyện thật buồn cười.
“Dáng vẻ trước kia của đại sư huynh mới thực sự là huynh ấy, mới là bản thân mà huynh ấy thích, mới là dáng vẻ huynh ấy nên có.” Cố Phương nói, không buồn không vui.
“Phải không? Nhưng thật ra ta lại cảm thấy gã thích dáng vẻ bây giờ hơn.” Đông Phương Tố Quang mỉm cười.
Cố Phương nhíu mày, sau đó đâm một kiếm về phía cậu ta.
Ác quỷ đi theo bên cạnh Đông Phương Tố Quang lập tức nắm lấy kiếm của Cố Phương.
“Cảm thì Hoa Tiên Lệ, hận biệt Điểu Kinh Tâm [*].” Đông Phương Tố Quang biết hai thanh bội kiếm bên người Cố Phương: “Đôi khi cảm giác của nữ tử về nam nhân của mình cũng như vậy. Lúc cảm động, hoa cũng rơi lệ. Lúc oán hận ly biệt, chim hót cũng như than khóc.”
[*] Cảm thì Hoa Tiên Lệ, hận biệt Điểu Kinh Tâm: hai câu trong bài thơ “Xuân Vọng” của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Cảm thương thời thế mà hoa ướt lệ, như con chim bị tên, kinh sợ sự chia lìa.
“Kiếm của ta và câu thơ này đều không phải ý đó.” Cố Phương thu hồi kiếm.
Đông Phương Tố Quang nở nụ cười, sau đó, cậu ta vươn ngón trỏ, nói: “Suỵt.”
Tiếp đó, cậu ta chỉ ngón tay xuống dưới.
Người giả Thạch Đông Lâm dưới lầu cảm nhận được quỷ khí, ngẩng đầu, nhìn thấy hai bọn họ.
Người giả này không có toàn bộ trí nhớ, nó hoàn toàn không biết hoàn cảnh thực sự của mình.
Chỉ vừa đối mắt, Cố Phương đã ngơ ngác nhìn nó.
Người giả Thạch Đông Lâm đang mỉm cười.
---
Vở kịch nhỏ xem không hiểu cũng đừng hỏi
Luật đầu tiên của Ngũ Lăng Hiên: Gặp phải người của Phục Hy viện chắc chắn sẽ xui xẻo.
Chu Nhan: Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ như vậy.
Linh Triệt: Khinh Tuyết ca ca, ngươi nhớ lại lời mình nói lúc chúng ta mới quen biết xem. Nam nhân tốt nhất đừng quá thất thường.