Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 1: Chạy trốn



"Quý Quan Kỳ! Ngươi đừng chạy, toàn bộ Huyền Thiên Tông đều có trận pháp bảo hộ, Huyền Thiên Lệnh của ngươi đã bị hủy, ngươi không thể rời khỏi đây!"

Một giọng nói từ trên cao truyền xuống, lọt vào tai vị tu sĩ áo trắng phía trước. Bước chân hắn theo bản năng hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức vung tay lên, mũi kiếm chắn ngang, chặn lại một lưỡi đao đang chém tới từ phía sau. Hắn nhanh chóng xoay người né đi một nhát đao khác.

Nhưng chung quy vẫn là cơ thể trọng thương khiến động tác chậm đi đôi chút. Cánh tay bị thương, máu lập tức thấm đỏ vạt áo. Hắn nhìn về phía phát ra giọng nói, đồng thời lùi về sau mấy chục bước.

"Song Nhận Đao..." Trong giọng nói của Quý Quan Kỳ mang theo sự châm chọc rõ rệt, chẳng biết là nhắm vào chủ nhân của thanh đao kia hay đang chế giễu chính mình.

Nhưng hắn không dám dừng lại. Vừa định tiếp tục chạy trốn thì chỉ vì chậm trễ một thoáng, phía sau đã vang lên tiếng xé gió, một mũi tên nhọn không biết từ đâu lao tới, xuyên thẳng qua xương bả vai Quý Quan Kỳ. Máu bắn tung tóe, hắn cắn răng, vung kiếm chặn lại đòn tiếp theo, chật vật ổn định thân hình.

Hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thiếu niên tay cầm Truy Nguyệt Cung đang lao nhanh về phía mình.

Song Nhận Đao, Truy Nguyệt Cung...

Không ai hiểu hai món vũ khí này hơn Quý Quan Kỳ. Bởi vì chủ nhân của chúng chính là hai vị sư đệ mà hắn từng kề vai sát cánh, thân thiết như huynh đệ ruột thịt. Nhưng giờ đây, chính bọn họ lại là những người muốn giết hắn.

Quý Quan Kỳ toàn thân đẫm máu, đứng trên mép vực sâu vạn trượng. Chỉ cần lùi thêm một bước, phía sau chính là vực thẳm không đáy. Hắn đã không còn đường lui.

"Quý Quan Kỳ, giao giải dược ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng."

Nhị sư đệ Tiêu Đường Tình tay cầm Song Nhận Đao, lạnh lùng vô tình nhìn đại sư huynh đang bị dồn vào tuyệt cảnh.

"Quý Quan Kỳ, tâm địa ngươi độc ác, lại dám hạ độc tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ còn vì ngươi cầu xin tha mạng, vậy mà ngươi lại là kẻ lòng dạ rắn rết! Loại người như ngươi không xứng tu tiên, càng không xứng làm đại sư huynh của bọn ta!"

Tam sư đệ Kiều Du nhìn Quý Quan Kỳ từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh thường, lạnh giọng nói:

"Phế vật!"

Người đứng trên vách núi chênh vênh, hắn nắm chặt kiếm, bàn tay run rẩy đến mức khó nhận ra. Máu tươi nhỏ xuống theo kẽ tay, nhuộm đỏ thân kiếm. Nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng thanh tỉnh, từng chữ từng câu lạnh lẽo vang lên:

"Các ngươi muốn vu oan thì sợ gì không có lý do? Ta chỉ nói một lần: ta chưa từng phản bội tông môn, chưa từng trộm chí bảo của tông môn, chưa từng làm ra bất kỳ chuyện tổn hại đồng môn nào. Còn chuyện hạ độc tiểu sư đệ, đó là vu khống!"

"Nói dối!" Kiều Du quát lên, giận dữ nói: "Chẳng lẽ tiểu sư đệ lại dùng mạng sống của mình để vu oan cho ngươi hay sao?!"

Nhị sư đệ Tiêu Đường Tình cũng nhíu chặt mày, trong mắt sát ý càng đậm.

"Hoang đường..."

Quý Quan Kỳ đã sớm không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu lần tình cảnh này. Hắn cúi đầu, khóe môi vương máu hơi nhếch lên. Sau đó hắn ngẩng đầu, bật cười lớn:

"Thật là hoang đường đến cực điểm!"

Hai vị sư đệ trước mắt này đều do chính hắn một tay dìu dắt trưởng thành. Nhưng nay, kẻ muốn hắn chết nhất, lại cũng chính là bọn họ. Dù hắn có giải thích thế nào đi nữa, cũng chẳng còn tác dụng gì.

Quý Quan Kỳ nắm chặt Quân Tử Kiếm, đứng thẳng lưng, giọng nói lạnh băng:

"Hôm nay, trận chiến này kết thúc, ân đoạn nghĩa tuyệt! Từ nay về sau, bất kể sống hay chết, ta Quý Quan Kỳ không còn bất kỳ liên quan gì đến các ngươi nữa! Đến đây đi!"

Mặc dù hắn đã trọng thương, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo, hiển nhiên đã ôm sẵn tử chí.

Nhưng ngay lúc đó, từ dưới vực sâu truyền đến một tiếng chim kêu lanh lảnh.

Ánh mắt Quý Quan Kỳ hơi dao động, hắn kinh ngạc thốt lên:

"Thanh Loan?!"

Gần như ngay khi hắn vừa dứt lời, một con linh thú Thanh Loan lao vọt lên từ dưới vực.

Quý Quan Kỳ lập tức hiểu rõ ý đồ của nó. Hắn vung kiếm ngăn cản vài đòn công kích, sau đó quay người nhảy xuống, đáp lên lưng Thanh Loan, nhằm thẳng về phía hộ tông đại trận, định rời khỏi nơi này.

"Không ngờ ngươi vẫn còn sống."

Hắn vỗ nhẹ lên linh thú, cười nhạt:

"Đi thôi! Cái tông môn thối nát này, ta một khắc cũng không muốn ở lại nữa! Sư tôn sắp bế quan xong rồi, chúng ta đi tìm sư tôn! Dưới bầu trời này, chỉ có sư tôn mới hiểu ta!"

Hắn cứ ngỡ Thanh Loan đã bị giết, không ngờ nó vẫn còn sống.

Quý Quan Kỳ nghiến răng, trong lòng ngập tràn chua xót:

"Ta không nợ bọn họ!"

Thanh Loan cất tiếng hót vang, như muốn đáp lại hắn. Nó dang rộng đôi cánh, lao nhanh về phía trận pháp bảo hộ của tông môn.
Nhưng ngay khi sắp thoát ra, một cơn lạnh lẽo chợt lan thẳng vào sống lưng.

Quý Quan Kỳ theo bản năng quay đầu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn lập tức hiểu ra tất cả.

Hắn lập tức đạp mạnh một cước lên Thanh Loan, khiến linh thú bất ngờ nghiêng sang một bên.
Nhưng bản thân hắn lại không thể tránh kịp.

Ầm!

Một luồng sáng chói mắt xé rách không gian.

Phương Thiên Họa Kích!

Nó mang theo sấm sét gầm rú, xuyên thẳng qua ngực hắn, đóng chặt hắn vào vách núi.

Máu tươi trào ra như suối.

Quý Quan Kỳ mở to mắt, không thể tin nổi.

"Sư tôn..."

Máu tuôn ra từ khóe môi, hắn run rẩy vươn tay, nhưng không còn chút sức lực nào.

"Giao ra giải dược."

Trấn Nam tiên tôn đáp xuống giữa không trung, tà áo tung bay, ánh mắt lạnh lùng nhìn đại đệ tử đang bị trọng thương trước mặt.

"Sư tôn cũng tin là con hạ độc sao?"

Quý Quan Kỳ môi tái nhợt, khóe miệng vương máu, giọng nói run rẩy:

"Sư tôn."

"Nghiêu Nhi đã tỉnh và nói chính con là người hạ độc. Ngoài con ra, không còn ai khác."

Cái tên "Nghiêu Nhi" – vị tiểu sư đệ được hết mực yêu thương – thốt ra từ miệng Trấn Nam tiên tôn, chẳng khác nào một nhát dao xuyên thẳng vào tim hắn.

"Giao giải dược ra, ta có thể tha cho con một mạng."

Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió rít từ vực sâu. Quý Quan Kỳ toàn thân đẫm máu, ngực bị Phương Thiên Họa Kích xuyên thủng. Dù còn sống, hắn cũng chỉ là một kẻ tàn phế.

Hắn lặng lẽ nhìn sư tôn thật lâu, rồi khẽ giọng nói:

"Thì ra... sư tôn cũng không tin con."

Trấn Nam tiên tôn khẽ động ánh mắt, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng:

"Giao giải dược ra, ta tha cho con không chết."

"Không cần."

Quý Quan Kỳ dồn chút sức lực cuối cùng, siết chặt lưỡi kích xuyên qua ngực mình. Máu vẫn không ngừng chảy xuống, hơi thở ngày càng yếu. Hắn bật cười, bộ dạng này khiến Ô Hành Bạch trong lòng bỗng dâng lên một cơn bất an khó tả.

"Hôm nay chia tay, từ nay về sau, không còn ngày gặp lại."

Giọng hắn khàn đặc, gần như tan vào gió.

"Nhưng chuyện ta không làm, thì dù có chết cũng không nhận. Dù có chết cũng không nhận!"

Hắn siết chặt Phương Thiên Họa Kích, rồi cuối cùng cúi thấp đầu, buông lỏng tay. Máu đỏ thẫm theo vách đá tràn xuống như suối.

Ô Hành Bạch giật thót trong lòng.

Hắn vừa định bước tới thì bỗng nghe một tiếng chim hót thê lương vang lên phía sau. Ngay lúc đó, thanh kiếm tượng trưng cho linh hồn Quý Quan Kỳ – Quân Tử kiếm – đột nhiên nứt vỡ, mất đi linh tính.

Bản mạng kiếm gãy, nghĩa là chủ nhân đã chết.

Nhưng Quý Quan Kỳ không chỉ chết.

Hắn thậm chí đã tự tay phá nát hồn phách của chính mình.

Không nhập luân hồi.

Chết đến mức triệt để.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com