Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 105



Lời đề nghị của người đeo mặt nạ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Quý Quan Kỳ. Y không ngờ hắn sẽ thẳng thừng nói ra những lời như vậy, càng không ngờ hắn lại tỏ ra thoải mái, như thể đang háo hức chờ đợi một lời hồi đáp, muốn thử xem Quý Quan Kỳ sẽ phản ứng thế nào.

Quý Quan Kỳ nhìn hắn, ánh mắt bình thản đối diện, giọng nói chậm rãi vang lên:

"Được thôi, vậy thì thử xem."

"Sẽ có ngày đó."

Người đeo mặt nạ nở một nụ cười đầy ý vị, tiến lên định ôm lấy y vào lòng, nhưng động tác vừa nhấc tay đã bị Quân Tử Kiếm chặn lại. Thanh kiếm trong tay Quý Quan Kỳ sắc bén chỉ thẳng vào ngực hắn. Người kia khựng lại, thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng nói:

"Ta còn tưởng ngươi ghét Ô Hành Bạch, ít nhất cũng sẽ thích ta hơn một chút. Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã đứng chung một chiến tuyến mà."

"Đợi ngươi giết Ô Hành Bạch rồi hẵng nói."

Quý Quan Kỳ cụp mắt, đáp lời mà không nhìn hắn.

"Thế thì không được rồi."

Người đeo mặt nạ tỏ ra bất đắc dĩ, hắn giang tay, trông như đang đùa cợt, nhưng trong ánh mắt lại lấp lóe ý cười kỳ dị:

"Ngày mai là ngày thành thân của chúng ta. Chờ sau khi thành thân xong, ta cam đoan sẽ giết Ô Hành Bạch giúp ngươi hả giận."

Quý Quan Kỳ lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó quay đầu đi, rõ ràng không muốn tiếp tục đôi co.

Người đeo mặt nạ cũng nhận ra y không muốn nhiều lời, hắn xoay người định rời đi, vừa đi đến cửa lại như sực nhớ điều gì, liền dừng bước, ngoảnh đầu lại, giọng nói mang theo sự uy hiếp nhẹ nhàng:

"Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Bằng hữu, thân nhân của ngươi, tất cả những người mà ngươi quan tâm... so với ngươi, bọn họ chẳng là gì trong mắt ta cả. Họ sống hay chết, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của ngươi."

Sắc mặt Quý Quan Kỳ khẽ biến. Ánh mắt y lập tức trở nên lạnh lẽo như băng.

Thanh Loan đậu trên vai y, ban đầu chỉ nghiêng đầu tò mò nhìn theo hướng người đeo mặt nạ rời đi. Nhưng khi bắt gặp ánh sáng lấp lánh từ con chim quý trong chiếc lồng mà hắn mang theo, nó lập tức xù lông, nổi giận, giương cánh lao thẳng về phía con chim kia, rõ ràng là đang ghen tuông.

Quý Quan Kỳ phản ứng cực nhanh, đưa tay túm lấy nó, nhẹ nhàng vỗ về:

"Không sao, không sao. Ta chỉ có mình ngươi thôi."

Thanh Loan lúc này mới chịu hạ cánh lên đầu y, kiêu ngạo dang rộng đôi cánh, dáng vẻ như đang công khai tuyên bố chủ quyền một cách đầy tự tin.



Bên ngoài, Kiều Du sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt như bùng cháy lửa giận nhìn chằm chằm Tiêu Đường Tình. Hắn cầm chặt Truy Nguyệt Cung trong tay, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng để xông vào, nhưng bị Tiêu Đường Tình ngăn cản.

Hắn nghiến răng, giọng đầy bất mãn:

"Ngươi cứ để mặc hắn ta ức hiếp Quý Quan Kỳ như vậy sao?"

Tiêu Đường Tình liếc hắn, ánh mắt chẳng mấy quan tâm, chỉ thản nhiên nói:

"Nếu ta không cản ngươi, ngươi nghĩ mình có thể toàn mạng rời khỏi đây sao?"

"Ngươi nghĩ ta cần ngươi cản à?"

Kiều Du hừ lạnh một tiếng, giọng lộ rõ vẻ khinh miệt:

"Kẻ ham sống sợ chết."

Kiếp trước, sau khi Quý Quan Kỳ chết, quan hệ giữa Kiều Du và Tiêu Đường Tình đã hoàn toàn tan vỡ. Đến bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Đường Tình, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên. Hắn biết rõ người này đã trọng sinh trước mình, vậy mà lại không nói gì, không nhắc đến bất cứ điều gì.

"Nếu ngươi trọng sinh trước ta, tại sao không nói cho ta biết sự thật? Không nói cho ta biết chuyện năm đó?"

Kiều Du tức giận gầm lên:

"Ngươi cố tình phải không?!"

"Nói với ngươi làm gì? Để ngươi tranh giành hắn với ta à?"

Tiêu Đường Tình cười nhạt, giọng nói nghe có chút mỏi mệt:

"Ta và hắn từng có tín vật định tình, vậy mà hắn còn không chịu tha thứ cho ta. Huống chi là ngươi? Ngươi quên rồi sao? Người từng đối xử tệ bạc với hắn nhất—chính là ngươi đấy."

"Ta..."

Kiều Du muốn phản bác, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại, bởi hắn không có lý do nào để phủ nhận cả.

Bởi vì đúng như Tiêu Đường Tình nói—trước đây, hắn chính là người đối xử tệ nhất với Quý Quan Kỳ, cũng là người khiến y tổn thương sâu nhất, người từng ghét bỏ y không thương tiếc.

Hắn lắp bắp một hồi lâu, cuối cùng mới cố gắng trấn tĩnh lại, giọng nói nghèn nghẹn:

"Nhưng... nhưng người giết hắn..."

Là sư tôn của bọn họ.

Người khiến Quý Quan Kỳ tổn thương sâu nhất, vẫn là sư tôn.

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Kiều Du. Hắn chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này, lặng lẽ ngồi xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đường Tình, giọng thấp gần như thì thầm:

"Ngươi nói xem... hắn thực sự sẽ chết sao?"

"Hắn không phải người đem chuyện sống chết ra đùa giỡn."

Thật ra, ngay cả Tiêu Đường Tình khi nghe y nói những lời ấy cũng từng ôm hy vọng rằng đó chỉ là lời nói dối. Nhưng dáng vẻ bình thản, ánh mắt tuyệt vọng của y khi ấy, cộng thêm việc y nhắc đến cả Ô Hành Bạch, khiến hắn không thể không tin.

Sự im lặng của Tiêu Đường Tình lúc này—chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Sắc mặt Kiều Du cũng dần trở nên u ám, ánh mắt trầm xuống như phủ một tầng bóng tối. Hắn nắm chặt Truy Nguyệt Cung trong tay, gân xanh nổi rõ, lẩm bẩm như tự nói với chính mình:

"Nhất định phải có cách... Chắc chắn sẽ có cách."

"Chuyện mà ngay cả sư tôn cũng không thể làm được, ngươi nghĩ ngươi có thể làm sao?"

Tiêu Đường Tình đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn xuống Kiều Du, giọng điệu lạnh lẽo đến tê tái:

"Nếu hắn thật sự chết, thì ngươi, ta, hay cả sư tôn... tất cả chúng ta đều là kẻ thua cuộc. Không ai giữ được hắn, cũng không ai có được sự tha thứ của hắn."

Kiều Du không muốn thừa nhận điều đó, nhưng trong thâm tâm, hắn biết Tiêu Đường Tình nói không sai.

Bọn họ—ba người—thật ra đều là những kẻ thất bại.

"Ngày mai ta sẽ giúp Quý Quan Kỳ cứu Lộ Tiểu Trì ra."

Kiều Du đột nhiên lên tiếng, ánh mắt kiên định, giọng nói không còn do dự:
"Ít nhất như vậy, hắn sẽ không bị uy hiếp nữa."

"Ngươi phải giúp ta. Vì ngươi cũng nợ hắn."

Lời này khiến Tiêu Đường Tình thoáng sững sờ. Hắn nhìn Kiều Du bằng ánh mắt phức tạp, không rõ là nghi ngờ, châm biếm hay bất ngờ.

"Ngươi nhìn ta kiểu gì vậy?"

Kiều Du cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện đàng hoàng, nhưng khi thấy ánh mắt ấy, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên dữ dội:

"Ta không phải vì ngươi, cũng không phải vì cái tên họ Lộ kia! Ta chỉ là... chỉ là cảm thấy Quý Quan Kỳ..."

Hắn ấp úng hồi lâu, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra lời nào trọn vẹn. Vành mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng.

"Ta biết rồi."

Tiêu Đường Tình lên tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn:

"Ngươi đi cứu Lộ Tiểu Trì, ta sẽ chặn bọn hộ vệ, không để chúng đến gần địa lao."

"Sau khi mọi chuyện xong xuôi, hãy nói với Quý Quan Kỳ rằng..."

Kiều Du cắn răng, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết:

"...nếu y không muốn thành thân, muốn bỏ trốn, thì dù có liều mạng, ta cũng sẽ bảo vệ y rời khỏi nơi này.

Còn nếu y muốn thành thân, muốn ở lại..."

Ánh mắt Kiều Du lóe lên tia đau đớn, giọng nói trầm xuống:
"...ta sẽ nghe theo y."

Kiếp trước, hắn phải trả giá đắt mới biết được sự thật, nhưng lúc đó—Quý Quan Kỳ đã không còn trên đời.

Kiếp này, hắn có cơ hội làm lại, có thể bù đắp, có thể bảo vệ y... vậy mà một lần nữa, y lại sắp chết.

Một nỗi chua xót dâng lên trong lồng ng.ực, khiến hắn khó thở.

"Tại sao người chết lại là y?"

Giọng Kiều Du khản đặc, từng chữ như bật ra từ trong đau đớn:

"Rõ ràng y chưa từng làm gì sai cả."

"Phải... tại sao lại là y?"

Tiêu Đường Tình cũng khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang nhớ lại những ký ức chẳng mấy gì tốt đẹp.



Sau khi người đeo mặt nạ rời đi, Quý Quan Kỳ lập tức truyền âm cho Kê Tinh Châu.

Lần trước đối phương không truyền âm trực tiếp cho y mà lại gửi cho Tiêu Đường Tình, điều này khiến y cảm thấy bất an. Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng Tiêu Đường Tình, y vẫn cẩn thận xác minh lại mọi chuyện.

Quả nhiên, Kê Tinh Châu dường như đã đoán trước y sẽ tìm đến, nên lập tức đáp lời:

"Quan Kỳ, chuyện của Tiểu Trì... ta thật sự xin lỗi."

"Không sao. Đây không phải lỗi của ngươi, không cần xin lỗi."

Chuyện này là do Ma Tông gây ra, không liên quan gì đến Kê Tinh Châu.

 Ngược lại, giữa hắn và Lộ Tiểu Trì vốn chẳng thân thiết gì, vậy mà vẫn ra sức giúp đỡ như thế—đã là quá đủ rồi.

Quý Quan Kỳ hỏi:

"Bọn họ đều bị bắt đi sao?"

"Có lẽ vậy."

Kê Tinh Châu trả lời, giọng mệt mỏi:

"Có vẻ bọn họ đã phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được.

 Lúc ta đến, Thanh Tuyền Phái đã vô cùng hỗn loạn, dưới đất còn loang lổ vết máu. Không có tung tích của Tiểu Trì và những người khác, ngay cả Giao Long Ba Đầu cũng không lần ra được dấu vết, chỉ ngửi thấy khí tức của Ma Tông."

Quý Quan Kỳ khẽ gật đầu.

"Quan Kỳ, chúng ta đã nhận được thiệp mời. Nói rằng ngày mai ngươi và Tông chủ Ma Tông sẽ thành thân."

Kê Tinh Châu ngừng một lát, rồi kiên định nói:

"Ngày mai ta sẽ đến Ma Tông. Bất kể ngươi muốn làm gì—bọn ta đều sẽ giúp ngươi."

Sau khi kết thúc truyền âm, Quý Quan Kỳ ngồi yên một mình trong sân.

Không lâu sau, có đệ tử mang hỷ phục đến. Đó là y phục chuẩn bị cho lễ thành thân ngày mai.

Nhưng y thậm chí còn không buồn nhìn lấy một lần. Đệ tử kia thấy y đang mang tâm trạng nặng nề, cũng không dám ở lâu, chỉ nhanh chóng giao đồ rồi rời đi.

Quý Quan Kỳ bật cười giễu cợt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào bộ hỷ phục trước mặt.

Kim tuyến, bạc vân thêu tỉ mỉ rực rỡ, hoa lệ đến mức không giống phàm vật.

Hai lần thành thân, lần nào cũng hoang đường hơn lần trước.

Nhưng ngay khi y còn đang ngồi đó, ánh mắt dừng trên bộ hỷ phục, thì bất ngờ—một bàn tay lặng lẽ đặt lên nó.

Quý Quan Kỳ ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Một gương mặt quen thuộc lập tức đập vào mắt y.

"Ngươi thực sự muốn thành thân với hắn?"

Ô Hành Bạch bước tới, như thể vừa vội vã chạy đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào y, giọng nói trầm thấp:

"Đi với ta."

Câu này nghe thật quen—Tiêu Đường Tình và Kiều Du trước đó cũng từng nói y hệt như vậy.

"Ta có thể đưa ngươi đi."

Ô Hành Bạch dường như sợ y từ chối, giọng nói có phần gấp gáp, bước lên một bước, kiên định nói:

"Quan Kỳ, rời khỏi đây với ta."

"Ngươi sao lại ở đây?"

Một Trấn Nam tiên tôn của Huyền Thiên Tông lại đột ngột xuất hiện ở Ma Tông—nếu chuyện này bị truyền ra, e là không ai tin nổi.

Quý Quan Kỳ theo bản năng nhìn quanh một vòng, xác định không có ai khác, mới hạ giọng:

"Ba người các ngươi hẹn nhau đến à? Nếu không thì cũng thật trùng hợp quá rồi. Tâm linh tương thông đến mức này, quả không hổ là sư đồ."

"Thần thức của ngươi không ổn định, khí tức hỗn loạn."

Y nói, giọng lạnh:

"Rời khỏi đây đi. Ở lại, ngươi sẽ chết đấy."

"Ngươi đang quan tâm ta?"

Ánh mắt Ô Hành Bạch lập tức sáng lên, trong giọng nói ẩn chứa niềm vui mừng rõ rệt.

"Ngươi nghĩ có khả năng không?"

Quý Quan Kỳ cười nhạt, khẽ thở dài:

"Đừng có nằm mơ nữa."

Sắc mặt Ô Hành Bạch nhợt nhạt đi thấy rõ.

Hắn gượng cười, cố làm ra vẻ không nghe thấy những lời cay nghiệt kia, tiếp tục kiên trì nói:

"Ta sẽ không chết. Ta đã nói rồi... chỉ cần còn Trấn Nam Điện, còn những chú văn triệu hồn kia—ta sẽ không bao giờ chết."

"Tùy ngươi."

Quý Quan Kỳ liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng, rồi quay đầu đi, thậm chí không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

"Quan Kỳ."

Ô Hành Bạch gọi y, giọng trầm xuống:

"Ngươi phải đi với ta. Ngươi và ta... mới là đạo lữ."

"Hắn cũng làm điều giống hệt như ngươi."

Quý Quan Kỳ cười nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc:

"Hắn uy hiếp ta, nói rằng nếu ta rời đi, Lộ Tiểu Trì và những người khác sẽ chết. Ô Hành Bạch, ngươi xem, ngươi đã nói đúng. Dùng bạn bè thân tín của ta để uy hiếp, dùng những người bên cạnh ta để áp chế ta... đúng là cách tốt nhất để đối phó với ta."

Sắc mặt Ô Hành Bạch thoáng biến.

"Ngươi có thể giúp ta cứu Lộ Tiểu Trì không?"

Quý Quan Kỳ nhếch môi, cười khẽ:

"Nếu không thể—thì đi đi. Đừng đến quấy rầy ta nữa."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com