Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 12: Thỏ con đã chết



Ô Hành Bạch là ai?

Chỉ cần tùy tiện bắt một người trong giới tu chân để hỏi, e rằng ngay cả những tu sĩ bình thường cũng không dám nhắc đến danh hiệu của hắn.

Nói hắn là kẻ mạnh nhất trong giới tu chân cũng không hề quá lời—hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đó.
Thế nhưng giờ đây, kiếm quang lướt qua, ngay trước mắt hắn, chém đứt một lọn tóc. Vậy mà hắn chẳng hề né tránh.

Thậm chí, hắn còn không buồn chớp mắt, như thể đã đoán chắc rằng Quý Quan Kỳ tuyệt đối sẽ không thực sự làm mình bị thương.

"Sư tôn."

Quý Quan Kỳ thu kiếm, bước nhanh đến. Thấy mấy sợi tóc của Ô Hành Bạch bị kiếm quang cắt đứt, y lập tức quỳ một gối xuống nhận lỗi:

"Đệ tử không biết sư tôn có mặt ở đây, suýt nữa đã đả thương người. Là lỗi của đệ tử."

Ô Hành Bạch hờ hững nâng tay, đỡ y đứng dậy, thản nhiên nói:

"Không sao."

Sau đó, cả hai liền rơi vào một sự trầm mặc kỳ lạ.
Trước đây, Quý Quan Kỳ chưa bao giờ để bầu không khí giữa hai người trở nên ngượng ngập. Y luôn chủ động tìm đề tài để nói, khi thì kể chuyện thú vị trong tông môn, lúc lại bàn về những giai thoại kỳ bí trong giới tu chân. Nhưng dù y có nói gì, Ô Hành Bạch cũng chỉ lặng lẽ lắng nghe, rất ít khi đáp lại.

Thế mà lúc này, Quý Quan Kỳ chẳng nói gì nữa. Dường như y đã không còn muốn chia sẻ bất cứ điều gì với Ô Hành Bạch.

"Kiếm pháp của ngươi có tiến bộ, nhưng ra chiêu quá vội vàng, thiếu đi sự ổn định." Ô Hành Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước. Nhưng chủ đề hắn có thể nói cũng chỉ xoay quanh việc chỉ điểm tu hành:

"Muốn nhanh lại hóa chậm, mọi thứ đều nên chậm rãi mà tiến."

"Đa tạ sư tôn chỉ dạy, đệ tử xin ghi nhớ." Quý Quan Kỳ cung kính đáp.

Đột nhiên, tà áo Ô Hành Bạch khẽ động. Quý Quan Kỳ liếc mắt nhìn qua, nhưng rất nhanh lại thu ánh mắt về, làm như không thấy.

Ngay sau đó, Ô Hành Bạch rút tay từ phía sau ra. Lúc này, Quý Quan Kỳ mới nhìn rõ—trong tay hắn là một con thỏ nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, trông có vẻ không lớn lắm.

Rõ ràng chỉ là một sinh vật yếu ớt, vậy mà lại bị sát khí trên người Ô Hành Bạch dọa đến phát run, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi.

Quý Quan Kỳ chưa từng nghĩ rằng, Ô Hành Bạch không mang theo trường kiếm, mà lại mang theo một con thỏ.
"Nghe nói ngươi từng nuôi qua."

Đây là lần đầu tiên Ô Hành Bạch làm chuyện như thế này. Hắn hơi mất tự nhiên, nhưng Quý Quan Kỳ đang cúi đầu nên không nhận ra. Y chỉ nghe thấy hắn nói tiếp:

"Trên đường đến đây ta nhìn thấy nó, liền tiện tay nhặt về. Ngươi nuôi đi."

"Đệ tử không có kinh nghiệm nuôi thỏ, mong sư tôn thứ lỗi."

Quý Quan Kỳ lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay Ô Hành Bạch đang đưa tới.

Động tác ấy khiến hắn khựng lại, tay dừng giữa không trung. Con thỏ trong lòng hắn cũng co rúm người lại.

"Nghe nói trước đây ngươi đã từng nuôi." Ô Hành Bạch không hiểu tại sao Quý Quan Kỳ lại từ chối hắn.

Hắn vốn quen Quý Quan Kỳ luôn vâng lời, nay bị cự tuyệt như vậy, trong mắt thoáng hiện nét không vui nhưng phần nhiều là khó hiểu.

Trong ký ức của hăn, bất cứ thứ gì hăn tùy tiện cho đi, dù chỉ là một cọng linh thảo nhỏ bé, Quý Quan Kỳ đều nâng niu chăm sóc vô cùng cẩn thận.

"Đệ tử từng nuôi, nhưng vì chăm sóc không chu đáo, thỏ đã chết rồi, cho nên sau này không dám nuôi nữa." Giọng Quý Quan Kỳ bình thản, chỉ đơn giản thuật lại một sự thật.

Lời này khiến Ô Hành Bạch bất ngờ, ngay cả chuyện Quý Quan Kỳ từng nuôi thỏ, hắn cũng chỉ mới nghe qua lời kể của Hề Nghiêu.

"Sao lại chết?" Ô Hành Bạch hỏi.

Khi hăn không vui, linh khí quanh người khẽ dao động. Vị tiên tôn này vốn không ý thức được uy áp của mình lớn đến nhường nào. Quý Quan Kỳ bất đắc dĩ ngước lên, nhìn thẳng vào sư tôn của mình, không biết nhớ ra điều gì, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười nhạt.

Đã lâu không thấy Quý Quan Kỳ cười, Ô Hành Bạch có chút sững sờ, lòng chợt trở nên vui vẻ hơn. Hắn vừa định nói gì đó thì nghe thấy người trước mặt cất tiếng: "Bị linh lực từ Phương Thiên Họa Kích của sư tôn cuốn vào, tan thành một vũng máu."

Ngày đó, Quý Quan Kỳ đang cho thỏ ăn thì nghe tin sư tôn về tông, vội vã ra nghênh đón. Ai ngờ

Ô Hành Bạch ôm Hề Nghiêu bị thương trở về, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, tiện tay phất một cái đẩy Quý Quan Kỳ ra, kình phong khiến hắn lảo đảo.

Phương Thiên Họa Kích mang theo cơn giận của chủ nhân, cắm thẳng bên ngoài điện, sát khí lạnh thấu xương, không cho bất kỳ ai lại gần.

Và con thỏ nhỏ bên cạnh Quý Quan Kỳ—cũng bị luồng linh lực tàn dư gi.ết ch.ết, tan thành một màn sương đỏ thẫm.

Khi đó, y đã cố bảo vệ nó. Nhưng ngay khi Quân Tử Kiếm vừa rút ra, y đã bị linh lực phản chấn đánh bay, còn phun ra một ngụm máu tươi.

Y không thể bảo vệ con thỏ, cũng không thể bảo vệ chính mình.

Sai lầm lớn nhất của y, chính là đã mang con thỏ đến chỗ sư tôn.

Thậm chí, ngay từ đầu, y không nên bước chân vào Huyền Thiên Tông, không nên trở thành đại đệ tử của Ô Hành Bạch.

Có quá nhiều chuyện, ngay từ khi bắt đầu, đã là một sai lầm.

———

Ô Hành Bạch vẫn còn giữ nguyên ý cười trên môi.

Nhưng nụ cười ấy lập tức cứng lại.

Đôi môi hắn vừa hơi nhếch lên, thoáng chốc đã mang theo chút gì đó mỉa mai.

Hắn nhìn Quý Quan Kỳ, đối phương chỉ bình thản đối diện hắn, không chút né tránh.

"... Khi nào?"

Hắn không biết.

Hắn hoàn toàn không biết chuyện này đã từng xảy ra.

Quý Quan Kỳ có thể nói gì đây? Chẳng lẽ y phải bảo rằng đó là chuyện của kiếp trước?

Đương nhiên là không thể.

Y chỉ nhìn con thỏ trong tay Ô Hành Bạch—con vật nhỏ vẫn run rẩy không ngừng—rồi khẽ thở dài:

"Không nhớ nữa. Nhưng đệ tử thực sự không thể nuôi thỏ được."

Hai người cứ thế đối diện nhau.

Trong mắt Ô Hành Bạch thoáng qua một tia bối rối.

Khó có khi thấy hắn lộ ra biểu cảm này, khiến Quý Quan Kỳ cũng không chắc liệu mình có nhìn nhầm hay không.

"Nuôi thêm một lần nữa."

Ô Hành Bạch luôn là người cố chấp.

Hắn nhíu mày, không để y từ chối, trực tiếp nhét con thỏ vào lòng Quý Quan Kỳ, giọng điệu lạnh lùng nhưng không che giấu được sự kiên quyết:

"Lần này, nhất định sẽ bảo vệ nó an toàn."

"Đệ tử sợ mình không nuôi được, cũng không bảo vệ nổi."

Quý Quan Kỳ cảm nhận được con thỏ nhỏ đang run rẩy trong lòng mình. Y nhẹ nhàng đưa tay vu.ốt ve bộ lông mềm mại của nó. Có lẽ vì cảm nhận được thiện ý của y, con thỏ khẽ dựng thẳng đôi tai, cẩn thận quan sát đối phương.

Nhưng Quý Quan Kỳ chỉ yên lặng đặt nó xuống đất, vỗ nhẹ lên lưng nó, thấp giọng nói:

"Đi đi."

Sau đó, y quỳ một gối xuống, hướng về Ô Hành Bạch, giọng nói bình thản nhưng kiên định:

"Thỏ vốn dĩ sống tốt trong tự nhiên, nếu để bên cạnh đệ tử, chẳng khác nào đẩy nó vào chỗ chết. Đệ tử thực sự không thể nuôi nó, cũng không thể quên được con thỏ đã chết trước kia. Đệ tử nợ nó, nên không thể lại nuôi thêm một con khác."

Y đang nói về con thỏ, hay là về chính bản thân mình trong quá khứ?

Có lẽ chỉ có Quý Quan Kỳ mới biết rõ.

Ô Hành Bạch vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ nâng tay, đỡ y đứng dậy.

Khoảng cách giữa hai người rõ ràng chỉ chưa đầy một thước, nhưng hắn lại cảm thấy Quý Quan Kỳ dường như rất xa. Xa đến mức chỉ cần hắn không cẩn thận, y sẽ lập tức quay người rời đi, từ đó biệt ly nơi chân trời góc bể.
Nhưng ngay sau đó, Ô Hành Bạch lập tức phủ định suy nghĩ này.

Không ai yêu hắn hơn Quý Quan Kỳ.

Y là đại đệ tử của hắn, sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.
"Ngươi đã không muốn nuôi, vậy thì thôi."

Hắn nhìn bóng lưng gầy gò của đối phương, thoáng ngập ngừng rồi nói:

"Nếu rảnh, đến Trấn Nam Điện tìm ta."

"Vâng, sư tôn."

Quý Quan Kỳ bình tĩnh đáp lời.

Ô Hành Bạch xoay người rời đi, còn y vẫn đứng tại chỗ thật lâu.

Y cúi đầu, nhìn xuống mặt đất—một lọn tóc dài bị kiếm quang cắt rơi lặng lẽ nằm đó.

Con thỏ từng lén nhìn trộm y trong bụi cỏ giờ đã chạy đi mất dạng.

"Đi rồi thì tốt."

Y nhìn theo hướng con thỏ biến mất, nhẹ giọng nói:

"Không phải do ta nuôi, ngươi sẽ không chết."

Kiếp trước, con thỏ chết dưới linh lực của Phương Thiên Họa Kích, là Hề Nghiêu tặng y.

Kiếp này, y vẫn bước trên con đường cũ, vẫn nhận lấy một con thỏ khác.

Chỉ khác là, người đưa thỏ cho y lần này lại là Ô Hành Bạch.

Nhưng dù là ai, y cũng không muốn nhận.

Năm đó, Hề Nghiêu vừa nhập môn không lâu, nhặt được một con thỏ nhưng không biết nuôi, liền đưa cho y.

"Đi đi, rời xa nơi này thì có thể sống."

Y vung tay xoay kiếm, vẽ ra một vòng kiếm hoa, sau đó tra kiếm vào vỏ, rời đi.



Bên trong Trấn Nam Điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai đệ tử lo việc quét dọn chờ bên ngoài.

Ô Hành Bạch ngồi trên bảo tọa, vốn định tiếp tục tu luyện nhưng không sao tĩnh tâm được.

Trong đầu hắn không ngừng vang vọng câu nói của Quý Quan Kỳ—

"Thỏ chết rồi, chết dưới Phương Thiên Họa Kích của sư tôn."
Kiếp trước, Quý Quan Kỳ cũng chết rồi.

Cũng dưới Phương Thiên Họa Kích của hắn.

Hắn siết chặt ngón tay, linh lực quanh người khẽ dao động.

"Truyền Tiêu Đường Tình và..."

Hắn gọi một đệ tử quét dọn đến, định triệu cả Tiêu Đường Tình lẫn Kiều Du.

Nhưng nghĩ đến tính khí ngang ngược của Kiều Du, hắn liền bỏ qua ý định, chỉ gọi Tiêu Đường Tình.

Không lâu sau, Tiêu Đường Tình bước vào, cung kính hành lễ:

"Đệ tử Tiêu Đường Tình, bái kiến sư tôn."

"Con thỏ mà Quý Quan Kỳ từng nuôi, chết khi nào?"
Ô Hành Bạch không vòng vo, hỏi thẳng.

Tiêu Đường Tình thoáng sững người, rồi lập tức đáp:

"Thỏ mà sư huynh từng nuôi... hình như đã chạy mất rồi? Đệ tử cũng không rõ lắm."

Hắn chưa từng quan tâm đến những chuyện của Quý Quan Kỳ.

Người kia lúc nào cũng theo sát hắn, ép hắn phải đi đường ngay lối thẳng, không cho phép hắn lầm đường lạc lối.

Tiêu Đường Tình từng rất phiền vì điều đó, thậm chí luôn cố tránh mặt Quý Quan Kỳ.

Vậy nên hắn thực sự không biết y đã từng nuôi thỏ hay chưa, lại càng không rõ con thỏ kia chết như thế nào.

Ô Hành Bạch hỏi vài câu nhưng chẳng moi được thông tin gì, bèn phất tay ra hiệu cho Tiêu Đường Tình lui xuống.

Bị gọi đến mà chẳng hiểu lý do, rồi lại bị đuổi đi một cách chóng vánh, Tiêu Đường Tình không khỏi bối rối.

Ra khỏi Trấn Nam Điện, một cơn gió lạnh lùa qua khiến hắn chợt nhận ra—đã lâu lắm rồi hắn không còn nghe Quý Quan Kỳ nhắc nhở mình phải kiên nhẫn trên con đường tu hành.

Lần cuối cùng... dường như đã là chuyện từ rất lâu trước đây.

Tối hôm đó, trở về phòng, hắn liền hỏi Kiều Du cùng một câu hỏi.

Kiều Du còn ngơ ngác hơn hắn, buột miệng đáp:

"Thỏ? Ta không biết. Quý Quan Kỳ từng nuôi cái gì à? Thứ đó phiền phức lắm, vừa hôi vừa bẩn, mất thì thôi chứ có gì to tát?"

Nói rồi, hắn đột nhiên bật dậy:

"Nhưng ngươi vừa làm ta nhớ ra một chuyện! Đi, chúng ta bắt một con linh thú cho Hề Nghiêu chơi!"

"Đừng gây chuyện."

Tiêu Đường Tình vẫn ngồi yên, chỉ chậm rãi đặt chén rượu xuống:

"Tân đệ tử nhập môn chưa bao lâu, sắp tới phải xuống núi lịch luyện, chắc chỉ trong vài ngày nữa thôi. Ngươi vừa mới bị đội chấp pháp triệu tập, tốt nhất đừng gây thêm rắc rối."

"Hừ."

Kiều Du lướt tay dọc theo vũ khí của mình, giọng lạnh lùng:

"Ta phải sợ đội chấp pháp? Nực cười."

Ngay sau đó, hắn chợt nhớ lại việc bị Quý Quan Kỳ làm cho mất mặt, ánh mắt liền trầm xuống:

"Nhưng chuyện Quý Quan Kỳ trở mặt với đồng môn, ta sẽ không quên. Sau này nhất định trả lại gấp bội!"

Vừa dứt lời, một hồi trống đột ngột vang lên từ dưới núi.

Những người trong phòng lập tức lao ra, ánh mắt đổ dồn về phía cổng chính của tông môn.

Ở đó, một đại pháp khí hình trống đang phát sáng rực rỡ
Trong tông môn, nếu không có chuyện quan trọng, không ai tùy tiện gõ vào nó. Trừ phi—

Hoặc một thành trấn trong phạm vi bảo hộ của Huyền Thiên Tông gặp biến cố nghiêm trọng.

Hoặc tà tu xâm nhập!

Quý Quan Kỳ lập tức bật dậy.

Y sải bước ra ngoài, lắng nghe nhịp trống, gần như chẳng khác gì những gì từng xảy ra trong kiếp trước.
Y liền hiểu—La Trấn đã diệt vong. Những kẻ sống sót chạy đến cầu cứu Huyền Thiên Tông.

Nhưng thực tế, La Trấn đã bị hủy diệt từ hơn một tháng trước.

Mà kẻ đến cầu cứu lần này, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người may mắn sống sót.

Đó là một con cờ mà tà tu cài vào, với mục đích ám sát Ô Hành Bạch!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com