Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 14: Xuất Phát



Thanh Loan luôn thích bay quanh Điện Trấn Nam, nhưng mỗi khi Ôn Hành Bạch trở về, nó lại trở nên ngoan ngoãn, lặng lẽ đậu ở bên cạnh.

Lúc Ôn Hành Bạch trở về, hắn liền trông thấy con chim này đang đứng trong góc. Hần nhớ lại rằng ba năm trước đây, con Thanh Loan này là quà sinh thần mà Quý Quan Kỳ tặng cho hắn. Nhưng vì quà tặng sinh thần của hần quá nhiều, từ kỳ trân dị bảo đến những vật phẩm hiếm có, chẳng có thứ gì có thể khiến hắn động tâm, bao gồm cả con Thanh Loan này.

"Qua đây."

Ôn Hành Bạch khẽ vẫy tay. Thanh Loan liếc nhìn xung quanh, không thấy ai khác, liền nghiêng dầu, xác nhận rằng vị tiên tôn này đang gọi mình, sau đó mới hơi do dự mà nhấc chân bước tới.

"Nuôi gầy đi rồi."

Ánh mắt hắn trầm xuống một chút. Khi hắn vừa định vươn tay chạm vào đầu nó, Thanh Loan lại cúi thấp đầu như thể sợ hãi.
Bàn tay Ôn Hành Bạch khựng lại giữa không trung, hắn gần như không nhận ra mình đã thở dài một hơi.

"Ngươi là do hắn tặng cho ta, vậy mà hắn không đến xem ngươi sao?"

Ôn Hành Bạch như thể tìm được một cái cớ để che giấu sự khó chịu trong lòng, tiện tay vỗ nhẹ Thanh Loan một cái rồi quay người bước vào đại điện. Hai vị đệ tử quét tước trong điện nín thở, không dám lên tiếng.

Trước đây, mỗi lần hắn bế quan xong, trong điện luôn có bóng dáng của Quý Quan Kỳ. Giống như lời của tông chủ, trời chưa sáng y đã dậy luyện kiếm, sau đó đến diện này hầu hạ hần, chăm sóc linh thú, trồng linh thảo. Chỉ cần Trấn Nam Tiên Tôn cần thứ gì, dù có khó đến đâu, chỉ cần y có thể tìm được, y nhất dịnh sẽ mang về.

Nhưng hiện tại, đại điện lạnh lẽo, trống vắng đến mức âm thanh nói chuyện cũng có thể vọng lại. Tựa như nơi này chỉ còn lại một mình Ôn Hành Bạch.

Hắn không thích như vậy. Giống như lần đầu tiên sau khi Quý Quan Kỳ rời đi, hắn đã ngồi rất lâu trong điện, luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì dó.

Cái sự trống trải này, kéo dài suốt mấy chục năm.

Ôn Hành Bạch đứng dậy, đi ra khỏi điện. Đệ tử quét tước đứng ở cửa thấy tiên tôn chỉ ở trong điện chưa đầy một tuần trà đã lại rời đi, liền thấp giọng hỏi đồng môn bên cạnh:
"Tiên tôn đi đâu vậy? Ngươi có cảm thấy lần này người xuất quan có chút khác biệt không?"

"Ngươi diên rồi à? Cũng dám bàn luận chuyện của tiên tôn?" Người còn lại lập tức ngăn cản, nghiêm túc nói: "Huống hồ, đâu phải tiên tôn khác biệt, rõ ràng là Điện Trấn Nam thay đổi. Bây giờ trống vắng quá, ngoài chúng ta ra, còn ai ở đây nữa?"

"Nói cũng đúng."

Người kia gật đầu, thở dài: "Nói mới nhớ, Đại sư huynh đã lâu rồi không tới."

Thật ra, Ôn Hành Bạch cũng không đi xa. Hắn chỉ đứng dưới bóng cây bên ngoài căn nhà gỗ. Ngày mai, họ sẽ xuất phát đến La Trấn, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an. Ở cảnh giới của hắn, đối với một số việc, luôn có những linh cảm nhất định.

Đây cũng là lý do tại sao lần này, hắn nhất định phải đích thân đến La Trấn.

Người trong căn nhà gỗ kia cũng trằn trọc không ngủ được. Quý Quan Kỳ nằm trên giường một lát, rốt cuộc vẫn ngồi dậy. Nghĩ đến việc ngày mai phải xuất phát, y liền tỉ mỉ lau chùi lại thanh Quân Tử Kiếm của mình một lần nữa.

Hành lý của y không nhiều, từ lầu đã được gói gọn trong túi Càn Khôn, để tiện cho việc "bỏ trốn".

Hành lý nhiều nhất phải kể đến Kiều Du. Từ đan dược, vũ khí, phù triện, cái gì cũng có, thậm chí lính thạch đủ để tiêu cả đời cũng chất dầy trong túi Càn Khôn của hắn. Cũng may cấp bậc của túi đủ cao, nếu không thật sự chẳng chứa nổi hành lý của hần.

Bên ngoài, chim chóc lặng ngắt như tờ. Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, sáng rực như ban ngày.

Quý Quan Kỳ thấy hơi chói mắt, định đóng cửa sổ lại để có thể ngủ ngon hơn, nhưng khi vừa đi đến cửa, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy bóng người đứng dưới bóng cây ngoài sân.
Ban đầu y còn tưởng đó là kẻ lạ xông vào, định rút kiếm, nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra là Ô Hành Bạch.

Rõ ràng, Ô Hành Bạch cũng phát hiện ra ánh mắt của y. Nhưng không đợi hán mở miệng, Quý Quan Kỳ đã "rầm" một tiếng đóng sập cửa sổ lại.

Bước chân của Ô Hành Bạch lập tức khựng lại. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, chắc là do Quý Quan Kỳ không thấy hắn.

"Nửa đêm không ngủ được à? Còn chạy tới đây làm gì? Sao trước đây không phát hiện ra tiên tôn cũng có sở thích này nhỉ?"

Quý Quan Kỳ ngồi trên giường, thì thảo tự nói.

"Chắc là đến xem Hề Nghiêu đi. Quả nhiên rất coi trọng vị chân truyền đệ tử này."

"Thôi, đợi ta đi rồi, nhường chỗ cho các người."

Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được rồi khỏi Huyền Thiên Tông, tự do tiêu dao, du ngoạn thiên hạ, tâm trạng Quý Quan Kỳ liền phấn chấn hơn hẳn.

Trước đây y cũng giống như bao người khác, luôn xem Ô Hành Bạch là hiện thần của chính nghĩa công bằng, là người tuyệt đối chính trực.

Nhưng sau này, y đã dùng cả tính mạng để hiểu rõ sự thật. Lần nữa đối mặt với Ô Hành Bạch, y không còn nhìn thấy hào quang chói lọi ngày xưa trên người hắn nữa.

Ba năm trước, khi y tặng Ô Hành Bạch con Thanh Loan này, hần vẫn ngồi trên đài cao, bên cạnh là phương thiên họa kích. Linh lực trên người gần như hữu hình, ánh mắt bình thản, dường như ngoài tu hành ra, không còn gì có thể lọt vào mắt hắn.

Sau này, Quý Quan Kỳ mới hiểu ra, không phải hắn không dung nạp thứ gì, mà chỉ đơn giản là... hắn chẳng coi y ra gì mà thôi.

Quả nhiên, chết một lần rồi, cái gì cũng nhìn thấu.

Lúc đầu, y còn nghĩ mình sẽ mất ngủ, nhưng khi ngủ rồi lại chẳng hay biết gì.

Đến sáng hôm sau, y tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào của Kiều Du, xen lẫn với giọng nói của Tiêu Đường Tình.

"Hề Nghiêu, đây là lần đầu tiên ngươi xuống núi rèn luyện, nhất định phải đi theo ta."

Kiều Du cười nói: "Có ta bảo vệ ngươi, yên tâm đi! Ta có thể một mình đấu cả một môn phái tà tu đấy!"

Lời này của Kiều Du cũng không khoa trương, vì dù tính khí hắn kém, nhưng thực lực thì rất mạnh.

"Chuyến đi này có sư tôn đích thân dẫn đội, chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiêu Đường Tình còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa gỗ nhỏ trước mặt đã khe khẽ mở ra.

Hắn theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía Quý Quan Kỳ, rồi như nhớ ra điều gì, vội đổi giọng:
"Đại sư huynh."

Quý Quan Kỳ chỉ khẽ gật đầu, đáp vài câu xã giao, rồi lặng lẽ rảo bước xuống núi, hòa mình vào dòng người đang tụ họp bên dưới.
"Ngươi từ bao giờ lại gọi hắn như thế?"

Kiều Du đứng bên, giọng mang chút oán trách, dường như vẫn chưa quên chuyện cũ:
"Chúng ta chẳng phải đã hứa sẽ cùng nhau bảo vệ tiểu sư đệ sao? Dù gì, đó cũng là người duy nhất còn lại trong số sư đệ của chúng ta."
Quý Quan Kỳ hành trang đơn sơ, không mang theo nhiều thứ.

Khi hắn nhìn thấy y, định cất lời, thì người kia đã lướt qua rất nhanh, chỉ để lại một bóng lưng khuất dần trong gió núi. Hắn chỉ đành đứng lại, cười khẽ, nụ cười mang theo chút bất đắc dĩ.

Kiều Du thấy vậy, lòng chợt nhói. Y không nói gì thêm, chỉ rút từ túi Càn Khôn ra một chiếc áo choàng, nhẹ nhàng phủ lên vai Hề Nghiêu:
"Không cần bận tâm đến hắn. Ta đoán sau lần lịch luyện này, thực lực của ngươi hẳn sẽ vượt qua y thôi."

"Ta nào dám vọng tưởng như vậy." Hề Nghiêu bật cười, vẻ điềm đạm.

"Được sư tôn đích thân truyền dạy, sớm muộn gì cũng hơn người thôi." Kiều Du đáp, giọng thản nhiên mà mang theo chút cảm khái.

Là người trong cuộc, y hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Là con của tông chủ, từ nhỏ đã có người dẫn dắt, mọi ngã rẽ trên con đường tu đạo đều có thể tránh được. Nếu không có thiên phú kinh người hoặc vận mệnh khác thường, thì dù cố gắng bao nhiêu cũng khó lòng sánh được.

Những lời ấy vốn không mang ác ý, chỉ là một chút thật lòng buột miệng.

Thế nhưng Quý Quan Kỳ, người vốn thính tai, lại nghe rõ từng chữ một.

Hôm qua y còn thắc mắc vì sao Ô Hành Bạch lại đích thân xuất hiện ở La Trấn. Nhưng giờ đây, một câu nói của Kiều Du lại tựa như một tiếng chuông vọng giữa đêm dài — nếu là vì Hề Nghiêu, thì tất cả những gì Ô Hành Bạch làm đều trở nên hợp lý.

Kể cả việc đêm qua, vị tiên tôn kia lặng lẽ đứng dưới bóng cây, không nói một lời.

Các đệ tử đã tụ họp quanh bia đá trước sơn môn từ sớm.

Tất cả đều là tu sĩ, có thể phi hành, nhưng khoảng cách từ đây đến La Trấn xa xôi vạn dặm, không phải ai cũng đủ khả năng bay một mạch. Ngoại trừ Ô Hành Bạch.

"Chúng ta sẽ khởi hành về hướng Nam, dự định nghỉ chân tại một trấn nhỏ trước khi trời tối." Quý Quan Kỳ nói, giọng không nhanh không chậm.

"Tổng cộng hai mươi hai đệ tử, ngoài ba người chúng ta, còn lại đều là tân nhập môn."

"Tính luôn cả sư tôn là hai mươi ba." Tiêu Đường Tình tiếp lời.

Ô Hành Bạch không nói gì, chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát.

Phương Thiên Họa Kích — thần binh bản mệnh của hắn — cũng đã mang theo.

Quý Quan Kỳ theo bản năng giữ khoảng cách với vũ khí kia, động tác tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi mắt Ô Hành Bạch. Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt vô tình đảo qua bên hông đệ tử của mình.

"Nếu đi không nghỉ, ba ngày là tới nơi." Quý Quan Kỳ tiếp tục.

"Ừm." Ô Hành Bạch chỉ đáp một tiếng.

Trước giờ xuất phát, tông chủ đã truyền âm cho Ô Hành Bạch:
"Bia đá tiên đoán vừa có biến dị, có lẽ thiên đạo đang dậy sóng. Lần này để ngươi đi cùng, ta mới yên tâm.
Hành Bạch, đi sớm, về sớm.

Ô Hành Bạch khẽ gật đầu, sau đó dẫn đoàn phi kiếm rời khỏi tông môn.
Trên đường—

Những lần trước, Quý Quan Kỳ vẫn đi phía sau Ô Hành Bạch, cùng Tiêu Đường Tình và Kiều Du bao quanh, như một thế trận quen thuộc.

Nhưng lần này, người ở bên cạnh Ô Hành Bạch lại là Hề Nghiêu.

Kiều Du và Tiêu Đường Tình vẫn giữ vị trí cũ, như thể đang âm thầm hộ vệ cho tiểu sư đệ.

"Quan Kỳ đâu?" Ô Hành Bạch lên tiếng.

"Đại sư huynh đi phía sau, đề phòng có kẻ tụt lại." Tiêu Đường Tình đáp.

"Ngươi quay lại gọi hắn đến đây. Bổn tôn có việc muốn nói."

Tiêu Đường Tình không dám chậm trễ, phi thân về cuối đội.

Quý Quan Kỳ vừa mới thở phào vì được yên tĩnh đôi chút, lại nghe thấy lời nhắn từ Ô Hành Bạch, chỉ đành đổi chỗ, miễn cưỡng bay lên.
Vừa đến nơi, đã cảm thấy không thoải mái.

Bên cạnh là Ô Hành Bạch, phía sau lại có Hề Nghiêu, phía xa còn Kiều Du với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cảm giác như bị bao vây từ ba phía. Y khẽ nhíu mày, sắc mặt có phần tái đi.

"Hai người lui ra sau."

Ô Hành Bạch liếc nhìn Quý Quan Kỳ, khóe môi khẽ cong, ánh mắt như cười mà chẳng hề cười.

"Đề phòng tà tu, nghe chưa?"

Kiều Du thấy không hợp lý chút nào. Với tu vi và uy danh của Ô Hành Bạch, có kẻ nào dám đến gần mà không chết ngay từ hơi thở đầu tiên? Nhưng đã là lệnh, y chẳng thể phản bác.

Chốc lát sau, chỉ còn lại hai người lặng lẽ giữa không trung.

Ánh mắt Ô Hành Bạch dừng trên túi Càn Khôn bên hông Quý Quan Kỳ.

"Lần này đi theo bổn tôn, không được tự ý tách ra."

"Dạ, sư tôn." Quý Quan Kỳ ngoài miệng thuận theo, trong lòng lại khẽ gợn sóng.

"Thanh Loan đã gầy đi nhiều, linh thảo cũng không còn sinh khí. Sau khi trở về, nhớ đến xem qua một lượt."

"...Dạ, sư tôn." Y đáp, giọng nhẹ như khói sương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com