Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 24: Cứu Người



"Một văn tiền một cái bánh bao đây! Vừa ngon vừa rẻ, không mua là tiếc!"

"Công tử, lại đây xem thử trâm cài nè! Mua tặng phu nhân, đảm bảo nàng sẽ thích mê!"

Âm thanh rao hàng rộn rã vang khắp con phố. Quý Quan Kỳ đi dạo giữa chợ, ánh mắt không ngừng đảo qua các quầy hàng đủ sắc màu. Mọi thứ ở đây đều mới mẻ với y, khiến y thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút. Trên đường, y tiện tay mua vài món đồ lặt vặt, nhét hết vào túi càn khôn, chủ yếu là định mang về cho Thanh Loan chơi.

Bách Điểu Thành nổi tiếng với linh cầm, linh thú thuộc loài chim xuất hiện khắp nơi trong thành. Tuy vậy, đa số đều là loài bình thường, chứ chim quý hiếm như Thanh Loan thì không dễ gặp. Hơn nữa, loài này còn có sức mạnh đáng gờm, đến cả tu sĩ bình thường cũng khó mà chống nổi một đòn từ nó.

Dù thế, hiện tại Thanh Loan đã biến hóa thành một con chim xanh nhỏ, trông chẳng có gì đặc biệt. Người ngoài nếu không tinh mắt thì khó mà nhận ra đây là linh thú cấp cao.

"Ngươi đừng bay lung tung," Quý Quan Kỳ thấp giọng dặn. "Chỗ này tuy không ai biết rõ ngươi là gì, nhưng dù sao cũng là địa bàn của Vạn Thú Tông. Nhỡ đâu gặp cao thủ có thể nhìn ra nguyên hình của ngươi rồi bắt mất thì sao?"

Y đã mấy lần định túm lấy Thanh Loan giữ lại, nhưng con chim này vốn quen tự do, cứ tưởng y đang chơi đùa với nó. Cuối cùng, Quý Quan Kỳ đành chịu thua, bèn nghiêm mặt dọa:

"Lúc đó ta không cứu nổi ngươi đâu."

Thanh Loan lập tức đáp xuống, đậu lên vai y, cọ nhẹ vào má như đang làm nũng, chẳng khác gì đang nói: "Ngươi chỉ giỏi hù dọa thôi."

"Công tử, con chim này của ngài đẹp thật đấy."

Một tiểu thương bên đường trông thấy Thanh Loan, liền tươi cười bước lại:

"Ngài không xem thử lồng chim của ta sao? Bốn mặt đều có pháp trận cấp thấp, chim thường tuyệt đối không thoát ra được!"

Quý Quan Kỳ liếc mắt nhìn chiếc lồng, âm thầm than thở. Quả là đất của Vạn Thú Tông, bán gì cũng gắn với linh thú.

"Không cần đâu," y mỉm cười từ chối. "Ta chỉ đi dạo thôi."

Vả lại, Thanh Loan không đời nào chịu để bị nhốt. Pháp trận cấp thấp này với nó chỉ như không khí.

Thấy không bán được lồng, tiểu thương nhanh chóng chuyển sang mời mọc mấy loài linh cầm trong lồng:

"Hay công tử xem thử những con này đi? Đây là Tuyết Ngọc Điểu, lông trắng như tuyết, rất đẹp. Còn đây là Huyễn Điểu với đủ sắc màu, và Hỏa Diễm Điểu đỏ như lửa—"

Gã chưa kịp nói xong, Thanh Loan đã mổ Quý Quan Kỳ một cái vào cổ.

Y rụt vai, hít nhẹ một hơi, xoa xoa cổ rồi gượng cười: "Không cần thật mà, đa tạ."

Nói rồi y nhanh chân bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mổ ta làm gì?"

Người ta bảo chim nuôi lâu sẽ giống chủ. Chủ thế nào, chim thế nấy. Quý Quan Kỳ suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân cũng đâu phải kiểu người hay ghen tuông hay chiếm hữu gì.

Chợt, hình ảnh Ô Hành Bạch lướt qua trong đầu y. Nhưng y lắc đầu ngay. Người kia từ đầu đến cuối nào có quan tâm gì tới Thanh Loan, đâu thể tính là chủ nhân.

Không còn đám người Huyền Thiên Tông bên cạnh, Quý Quan Kỳ cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn nhiều. Dạo phố cũng thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Đang vui vẻ đi dạo cùng Thanh Loan thì đột nhiên, phía xa truyền đến tiếng cãi vã ồn ào.

Không chỉ y nghe thấy, người đi đường xung quanh cũng lập tức dừng lại, hướng mắt về phía có tiếng động.

"Tiểu tử, hôm nay ngươi đừng hòng chạy!"

Một đại hán nắm chặt cổ áo một thiếu niên, mặt mày hầm hầm:

"Ngươi làm vỡ bình hoa của ta, còn định bỏ chạy hả?"

Thiếu niên vùng vẫy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận:

"Không phải ta! Là ngươi tự nhiên lao vào ta, bình hoa mới vỡ! Ta đã tránh qua một bên rồi!"

"Ý ngươi là ta vu oan cho ngươi à?" Đại hán trừng mắt, giọng đầy đe dọa. "Dám làm không dám nhận? Loại như ngươi mà cũng xưng là tu sĩ à?"

"Không phải ta thật mà!" Thiếu niên cãi lại, giọng đầy bất lực.

Đại hán cười khẩy:

"Vậy ngươi là đệ tử phái nào? Để ta đi gặp trưởng bối các ngươi xem thử, coi dạy ra cái thứ gì thế này!"

Thiếu niên khựng lại. Cậu vừa định mở miệng báo danh phái, nhưng rồi cắn răng, nuốt lời. Cuối cùng, cậu ngẩng đầu, giọng kiên quyết:

"Ta không có môn phái. Ngươi muốn tìm thì tìm ta. Nhưng ta không làm vỡ bình hoa đó. Ta không trả!"



Quý Quan Kỳ đứng cách đó không xa. Y không quen biết hai người kia, nhưng loại tranh chấp thế này trong giới tu chân chẳng hiếm. Chỉ cần có mâu thuẫn, kẻ mạnh luôn là kẻ thắng — dù đúng dù sai.

Ban đầu y định dắt Thanh Loan rẽ sang đường khác, tránh rước phiền phức. Nhưng đúng lúc đó, hai người bên cạnh y khẽ thì thầm:

"Lại nữa à? Tên lão Ngô này lại giở trò cũ."

"Hắn chuyên bắt nạt tán tu với đệ tử mấy môn phái nhỏ đấy. Tu vi không thấp, lại chẳng ai muốn dây vào. Ngươi biết không, cái bình hoa đó lần trước cũng bị 'lỡ tay làm vỡ'. Không biết trong ngày hắn đập bao nhiêu cái rồi."

"Khuyên tên nhóc kia mau đưa tiền. Mất tiền còn đỡ hơn bị ăn đòn."

Nghe đến đó, Quý Quan Kỳ khẽ liếc sang thiếu niên đang bị bao vây giữa đám đông. Gương mặt cậu đỏ bừng vì giận và xấu hổ, tay siết chặt túi càn khôn bên hông như thể đó là thứ duy nhất cậu còn.

Chiếc túi đó... Quý Quan Kỳ nhận ra ngay. Loại rẻ tiền nhất, đến cả ngoại môn đệ tử của Huyền Thiên Tông cũng chẳng thèm dùng. Vậy mà cậu nhóc kia vẫn nắm chặt nó như báu vật.

Chính hình ảnh đó khiến bước chân y, vốn đã xoay người định rời đi, đột ngột dừng lại.

"Ta không trả!" Thiếu niên gắt lên. "Không phải ta làm, có đánh chết ta cũng không nhận!"

Đại hán nhướng mày, không ngờ thiếu niên này lại cứng đầu đến vậy.

Gương mặt hắn lập tức sầm xuống, giọng lạnh ngắt:

"Được lắm. Vậy thì đừng trách ta ra tay nặng!"

Hắn giơ nắm đấm to như bắp chân lên, gằn từng bước về phía thiếu niên.

Cậu bé nhìn cú đấm càng lúc càng gần mà chân tay cứng đờ, không nhúc nhích nổi. Cuối cùng chỉ còn biết tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ cơn đau ập tới.

Những người xung quanh không ai dám can thiệp. Có kẻ quay mặt đi, kẻ thì thở dài lắc đầu, chẳng ai muốn chứng kiến cảnh thiếu niên bị đánh tơi tả ngay giữa phố.

Nhưng đúng lúc nắm đấm của đại hán sắp giáng xuống, một tiếng rít xé gió vang lên!

"Á!"

Đại hán gào lên đau đớn, lập tức buông tay. Thiếu niên ngã phịch xuống đất, ho khan mấy tiếng, còn một viên đá thì lăn ra từ giữa đám đông.

Hắn ôm tay, trừng mắt quét quanh, gằn giọng:

"Ai?! Ai đánh lén ta?!"

Một giọng nói thong thả, đầy vẻ lười nhác cất lên:

"Quân tử cầu tài phải có đạo. Dùng mánh lừa lọc thế này thì mất vui quá."

Đám đông xôn xao, nhanh chóng dạt ra, để lộ một thanh niên trẻ tuổi bước tới. Người đó mặc áo vải thô, sau lưng đeo một thanh kiếm cũ. Dung mạo bình thường, vóc dáng cũng không cao lớn, nhưng ánh mắt lạnh và bình tĩnh khiến người ta không thể xem thường.

Chính là Quý Quan Kỳ.

Thực ra, ban đầu y cũng không định xen vào. Chuyện xích mích trên đường y đã thấy không ít. Nhưng — cái túi càn khôn của thiếu niên kia khiến y dừng bước.

Y đã từng thấy chiếc túi đó. Rất lâu về trước, khi từ bí cảnh Động Thiên Phúc Địa trở về trong tình trạng trọng thương, y đã ngã gục ở vùng hoang dã. Nếu khi đó không có ai kéo vào một ngôi miếu hoang, e rằng y đã chết giữa rừng.

Lúc ấy, y còn chưa kịp thấy rõ mặt người kia. Thứ duy nhất y nhớ được là một chiếc túi càn khôn cũ kỹ như thế.

Người cứu y năm đó là một lão nhân. Thiếu niên trước mắt có thể là đệ tử của ông, hoặc có mối liên hệ nào đó. Dù là gì, cũng đáng để ra tay một lần.

Sự xuất hiện của y nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người.

Họ đánh giá y từ đầu đến chân — áo vải đơn sơ, không khí thế, không tỏa ra chút linh lực nào đáng kể. Rõ ràng không phải cao thủ, cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài vẻ mặt... thích lo chuyện bao đồng.

Thiếu niên ngã dưới đất ngẩng đầu nhìn, ánh mắt có phần ngạc nhiên lẫn bối rối.

"Đứng lên đi."

Quý Quan Kỳ bước tới, kéo thiếu niên dậy rồi đẩy cậu ra sau lưng mình. Sau đó, y quay sang đại hán, nói đơn giản:

"Ngươi muốn bao nhiêu, ta trả bấy nhiêu. Xem như việc này chấm dứt."

Y không muốn rắc rối. Nhất là khi Huyền Thiên Tông vẫn đang ráo riết truy lùng y.

Nhưng đại hán vừa thấy y dễ nói chuyện, lập tức đổi giọng, ôm tay r.ên rỉ:

"Đập bình hoa là một chuyện, còn đánh ta nữa! Ít nhất cũng phải gấp đôi — thôi thì hai trăm lượng!"

Thiếu niên trừng mắt:

"Ngươi rõ ràng là tống tiền trắng trợn!"

Hai trăm lượng? Đó là mức giá trời ơi đất hỡi, rõ ràng không hề muốn dàn xếp.

Quý Quan Kỳ vẫn điềm tĩnh:

"Đạo hữu, chuyện cái bình thế nào, tự ngươi biết rõ. Còn chuyện ngươi bị thương, là do ta cứu người trong lúc cấp bách. Ta chỉ có hai mươi lượng, xem như kết thúc tại đây."

Y lùi thêm một bước. Hai mươi lượng bạc được đặt xuống trước mặt đại hán. Hắn vừa thấy tiền liền vội vàng cúi xuống chộp lấy, mắt lóe lên tia tham lam.

Thiếu niên suýt nữa xông lên giật lại nhưng đã bị Quý Quan Kỳ kéo lui về sau.

Y mỉm cười, bình thản nói:

"Hẹn ngày không gặp."

Nói rồi, y xoay người rời đi, kéo thiếu niên theo.

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng xôn xao đột ngột vang lên từ phía sau. Có người hét lên hoảng hốt, còn thiếu niên cũng hét lớn:

"Cẩn thận!"

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm vang lên chát chúa — sắc, nặng, đầy sát khí.

Đại hán vốn định dùng dao tập kích sau lưng Quý Quan Kỳ, nhưng y thậm chí không cần quay đầu, chỉ nhẹ nhàng vung tay, kiếm trong bao đã va "keng" một tiếng, chặn thẳng đường tấn công.

Không để đối phương ra tay lần nữa, Quý Quan Kỳ xoay cổ tay, dùng vỏ kiếm quấn lấy cánh tay cầm dao, mạnh mẽ kéo xuống.

"Rắc!"

Xương bả vai gãy vụn trong tiếng răng rắc khô khốc.

Con dao rơi xuống đất, bị Quý Quan Kỳ tiện chân đá văng lên, lưỡi dao lóe sáng rồi "cạch" một tiếng, gác ngay lên cổ đại hán.

Kẻ vừa rồi còn hùng hổ giờ đã quỳ rạp dưới đất, một chân bị đá gãy, bả vai sụp xuống, mặt tái mét.

Tiếng rên đứt quãng phát ra từ cổ họng hắn, nhưng khi cảm nhận được lưỡi dao kề sát da, hắn lập tức im bặt.

"Ta... ta..."

Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, giọng hắn run lẩy bẩy.

"Cút."

Chỉ một chữ, lạnh đến tận xương.

Đám đồng bọn vội vàng lao tới kéo hắn đi như lôi xác chết, chẳng dám ngoái đầu lại.

Quý Quan Kỳ nhìn con dao trong tay, tiện tay bẻ gãy, vứt xuống như rác.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh đó đều tái mặt. Không ai dám ở lại, chỉ im lặng rút lui từng người một.

"Ngẩn ra làm gì?" Quý Quan Kỳ cười nhạt, liếc nhìn thiếu niên. "Đi thôi."

Y bước đi chậm rãi, nhưng Lộ Tiểu Trì phải gần như chạy lúp xúp mới theo kịp.

"Đa tạ ân nhân cứu mạng! Ta tên Lộ Tiểu Trì, ân nhân tên gì? Đại ân này ta nhất định sẽ báo đáp!"

"Không cần." Quý Quan Kỳ đáp nhàn nhạt. "Ta tên... Lý Bất Ngữ."

Y không muốn để lộ thân phận thật, chỉ đơn giản nói:

"Ta từng có chút duyên với sư môn ngươi, lần này xem như trả một phần nhân tình. Ngươi không cần bận tâm."

Lời vừa dứt, Lộ Tiểu Trì đang ríu rít bỗng khựng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Bóng lưng phía trước thẳng tắp mà ung dung, chỉ mặc áo xám đơn giản nhưng toát ra khí chất xuất trần, khiến người ta vô thức muốn ngước nhìn.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu, lại chỉ thấy một gương mặt... quá đỗi bình thường.

Lộ Tiểu Trì cũng không nghĩ nhiều. Hắn chỉ nhớ tới lời Quý Quan Kỳ, vội vàng đuổi theo, hỏi:

"Ân nhân, ngươi thật sự quen sư môn của ta sao?"

"Không." Quý Quan Kỳ đáp thản nhiên. "Chỉ là từng quen một cố nhân —

cũng dùng chiếc túi càn khôn giống hệt của ngươi, từ họa tiết đến chất liệu. Hẳn là người cùng môn phái."

"Ồ... Vậy có lẽ là sư tôn ta rồi!" Lộ Tiểu Trì sáng bừng mắt. "Chiếc túi này do người truyền lại, là vật gia truyền của cả tông môn. Trong đó chứa toàn bộ tài sản bọn ta."

Chưa kịp hỏi gì thêm, Quý Quan Kỳ đã thấy thiếu niên chủ động kể tuồn tuột mọi chuyện.

Y bật cười, vừa đi vừa nói:

"Nói với ta thì không sao. Nhưng sau này đi bên ngoài, đừng tùy tiện tiết lộ như vậy. Hành tẩu giang hồ, phải học cách phòng thân."

"Ta đâu có nói với ai khác bao giờ. Ngươi là ngoại lệ thôi!" Lộ Tiểu Trì nhỏ giọng phản bác.

Quý Quan Kỳ còn định đáp lại, nhưng ánh mắt chợt quét thấy một bóng người quen thuộc nơi đầu phố. Nét mặt y lập tức thay đổi.

Không nói thêm lời nào, y đặt tay lên vai Lộ Tiểu Trì, kéo cậu rẽ ngay vào một quán trọ bên đường.

"Này—" Lộ Tiểu Trì giật mình, nhưng vừa thấy ánh mắt trầm hẳn xuống của y, lập tức im bặt, chỉ đưa tay bịt miệng.

Ngoài phố, Tiêu Đường Tình khựng lại. Hắn cảm giác như vừa bỏ lỡ điều gì đó, bèn quay sang nhìn vào con hẻm. Nhưng trong đó hoàn toàn yên ắng.

Đằng trước lại đang ồn ào náo nhiệt, mà hắn thì không thích chen chúc.

"Tiêu sư huynh, không qua đó xem thử sao?"

"Không cần. Đổi chỗ khác." Tiêu Đường Tình lạnh nhạt đáp. "Đừng gây động tĩnh lớn, nơi này là địa bàn Vạn Thú Tông."

"Rõ, sư huynh."

Sau khi cảm nhận được khí tức của đối phương đã rời đi, Quý Quan Kỳ mới chậm rãi thả lỏng.

Tiểu nhị quán trọ vừa vội vã chạy ra, Quý Quan Kỳ liền phất tay:

"Cho ta một bàn, nhiều món ngon một chút. Ta ngồi trong góc."

"Dạ, có ngay! Khách quan cứ yên tâm!"

Lộ Tiểu Trì còn đang ngơ ngác thì thấy y gọi mình:

"Còn đứng đó làm gì? Qua đây."

Y chọn bàn sát tường, còn để Lộ Tiểu Trì ngồi quay lưng ra ngoài. Người bên ngoài đi ngang qua sẽ khó mà nhận ra được cậu.

Quý Quan Kỳ liếc nhìn thiếu niên một cái, nét mặt dịu lại, khẽ nói:

"Vừa rồi làm ngươi sợ rồi."

"Không sao đâu!" Lộ Tiểu Trì xua tay liên tục. "Bữa này để ta mời ngươi! Ta không có gì quý giá, nhưng rượu ngon thịt ngon thì ta có thể lo được. Sau này nếu ngươi cần gì, dù có là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không từ!"

Tính tình ngay thẳng như vậy khiến Quý Quan Kỳ cũng thấy lòng nhẹ hơn.

Đúng lúc đó, một nhóm tu sĩ khoác áo bào Vạn Thú Tông bước vào quán.

Vừa vào là xua tiểu nhị đi, chỉ để lại rượu và đồ ăn, sau đó bắt đầu trò chuyện lớn tiếng.

Họ dường như không buồn để ý đến người xung quanh, hoàn toàn không giấu giếm gì.

"Nghe nói Huyền Thiên Tông đang tìm đại đệ tử của mình. Lục tung cả mấy thành lớn mà vẫn không ra tung tích."

"Chậc, mất ai không mất, lại mất ngay đại đệ tử. Mà không phải kẻ tầm thường đâu — là danh kiếm quân tử Quý Quan Kỳ đấy."

"Có tiếng thì sao? Giờ Trấn Nam Tiên Tôn đã nhận đệ tử thứ tư, nghe nói thiên phú hơn người, đến cả tiên tôn cũng khen nức lời, cái gì tốt cũng dốc hết cho."

Người ngồi ghế trên hừ một tiếng: "Tìm kiếm gì chứ, có khi chỉ là hình thức.

Ta cá chưa tới nửa năm, chuyện này sẽ bị lãng quên thôi."

"Cũng phải, tu hành là chuyện thiên phú. Khổ tu kiểu gì cũng không bằng thiên tài. Cho y ba năm? Ta nói một năm là đã bị bỏ lại rồi."

"Mà còn gì nữa? Dưới trướng Trấn Nam Tiên Tôn còn có Tiêu Đường Tình và Kiều Du. Hai người đó đều là thiên kiêu một phương."

"À đúng rồi, nghe nói bí cảnh Động Thiên Phúc Địa sắp mở, ba đệ tử của Trấn Nam Tiên Tôn sẽ đến đó."

"Mà Quý Quan Kỳ thì lại biến mất đúng lúc... tiếc thật!"

Bọn họ không hề biết — người mà họ đang bàn tán ngồi ngay sát vách, nghe hết từng chữ.

Quý Quan Kỳ bật cười trong lòng. Tìm hắn suốt nửa năm? Thật quá đề cao Ô Hành Bạch rồi.

Nếu ba tháng nữa y còn chưa chết, thì đã là sự kiên nhẫn hiếm có rồi.

Khi đám người kia rời đi, Lộ Tiểu Trì mới thì thầm:

"Ngươi cũng muốn tới Động Thiên Phúc Địa sao?"

Trong mắt hắn không hề có sự nghi ngờ. Chỉ nghĩ người trước mặt cũng muốn tham gia cơ duyên lần này.

"Ta nghe nói lần này mở ở Huyền Kim Sơn, tông môn ta ở gần đó. Nếu ngươi muốn đi, có thể ghé tạm qua nghỉ ngơi. Sư tôn ta biết ngươi, chắc chắn sẽ vui lắm."

"Huyền Kim Sơn..." Quý Quan Kỳ lặp lại, ánh mắt thoáng tối.

"Đúng rồi! Ngươi biết nơi đó sao?" Lộ Tiểu Trì hăng hái nói tiếp. "Sư tôn ta thường đưa bọn ta đến một ngôi miếu gần đó cầu phúc. Rất linh thiêng! Có lần sư muội ta bệnh nặng, vừa xin bùa về là khỏi liền."

"Linh nghiệm thật." Quý Quan Kỳ khẽ mỉm cười.

Năm đó y trọng thương, ngã quỵ nơi hoang dã, nhưng lại sống sót trong chính ngôi miếu đó.

Là may mắn — hay là thần phật thực sự có mắt?

Nếu linh như vậy... lần này y muốn xin thêm một lá bùa hộ mệnh. Không cầu gì nhiều, chỉ mong một cơ hội khôi phục lại linh lực, một con đường sống.

Ai lại không muốn trở nên mạnh mẽ hơn?

Ai lại không muốn một lần nữa đứng ở đỉnh cao?

Dù Lộ Tiểu Trì không nhắc đến, Quý Quan Kỳ cũng đã sớm có ý định đến Động Thiên Phúc Địa. Không vì tranh đoạt cơ duyên, cũng chẳng vì danh tiếng hay thứ hạng gì — mà chỉ vì một thứ: Tẩy Tủy Đan.

Kiếp trước, y từng nghe Ô Hành Bạch thu được vô số bảo vật từ bí cảnh này, trong đó có cả viên đan dược quý giá kia. Thế nhưng, nó không phải dành cho Quý Quan Kỳ. Cũng chẳng phải Ô Hành Bạch tự dùng.

Viên Tẩy Tủy Đan ấy, cuối cùng lại được dâng cho Kiều Du — người từng suýt tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện.

Quý Quan Kỳ chưa bao giờ mong chờ Ô Hành Bạch sẽ đưa đan dược cho mình. Nếu muốn có được nó, y chỉ còn một cách: tự mình giành lấy.

"Dựa vào núi, núi cũng có ngày sụp. Dựa vào người, người cũng có lúc quay lưng. Trên đời này, cầu người không bằng tự cầu chính mình."

Quý Quan Kỳ chậm rãi nâng chén rượu, vừa nhấp môi vừa hỏi:

"Nhắc đến Động Thiên Phúc Địa... ngươi có thấy lạ không? Đám người Vạn Thú Tông khi nãy bảo chỉ có ba đệ tử dưới trướng Trấn Nam Tiên Tôn tham gia lần này?"

Lộ Tiểu Trì nghe y hỏi thì lập tức xích lại gần, hào hứng:

"À, ta biết cái này! Bởi vì nghe nói Tiên Tôn sắp bế quan, nên lần này Huyền Thiên Tông chỉ cử ba người đi thôi!"

Quý Quan Kỳ khựng lại.

Kiếp trước, Ô Hành Bạch từng đích thân tới bí cảnh này. Tại sao kiếp này lại khác?

"Tin đó có chắc không?" Y hỏi, dù biết bản thân đang quan tâm một cách... thật buồn cười.

Lộ Tiểu Trì nghiêm mặt, vỗ ngực:

"Dĩ nhiên là chắc! Ta thề với trời luôn đó! Tin này là thiếu tông chủ Vạn Thú Tông nói với ta, làm sao giả được!"

"Ngươi quen thiếu tông chủ?"

"Có chút giao tình." Lộ Tiểu Trì hạ giọng, nói nhỏ: "Khu giao dịch này là do hắn quản. Phạm vi của Vạn Thú Tông có nhiều chợ nhất, lại an toàn. Ở đây, bất kể có thù oán gì cũng không được ra tay. Nếu đánh nhau sẽ bị đuổi khỏi khu chợ, vĩnh viễn không được phép quay lại."

"Còn nếu giết người cướp của... sẽ bị xử ngay tại chỗ."

Nghe đến đây, Quý Quan Kỳ khẽ gật đầu. Y từng gặp Kỷ Tinh Châu vài lần, ấn tượng không tệ. Người này tính toán kín kẽ, đầu óc nhạy bén.

Chỉ tiếc, giữa Huyền Thiên Tông và Vạn Thú Tông vẫn luôn có mâu thuẫn, nhất là bộ phận chấp pháp của hai bên, gần như không đội trời chung. Vì vậy, y và đối phương cũng chẳng thể gọi là thân quen.



Sau bữa ăn, Lộ Tiểu Trì khăng khăng đòi trả tiền. Quý Quan Kỳ thấy phiền quá, đành để hắn lo.

Thiếu niên vui vẻ vỗ vào chiếc túi càn khôn sờn cũ của mình, cười tươi rói:

"Chút tiền này ta vẫn có! Giờ ta phải về tông môn xử lý chút việc. Nếu ngươi tới Động Thiên Phúc Địa, nhớ tìm ta! Tông môn ta là Thanh Tuyền Phái!"

"Được, chắc chắn." Quý Quan Kỳ gật đầu, mỉm cười đáp lại.

Khi Lộ Tiểu Trì rời đi, y quay về phòng trọ.

Trong trận giao đấu ban nãy, y không hề dùng linh lực — một phần vì không muốn bị Tiêu Đường Tình phát hiện. Nhưng y biết rõ, nếu bước vào Động Thiên Phúc Địa, thì không thể cứ mãi giấu mình như vậy.

"Ta vốn đã định đi. Giờ Ô Hành Bạch không đến, cục diện đã khác kiếp trước rồi..."

Nhưng bất kể hắn đi hay không, ta nhất định phải đến đó.

Quý Quan Kỳ rút thanh kiếm ra, vuốt nhẹ lưỡi kiếm bóng loáng, thì thầm:

"Lần này, e rằng ngươi phải thấy máu rồi."

Dựa vào kinh nghiệm từ kiếp trước, y đã chuẩn bị kỹ càng cho lần tiến vào bí cảnh này. Nhưng Động Thiên Phúc Địa chưa bao giờ là nơi dễ vào.

Bên trong có độc vật, chướng khí, bẫy trận... và quan trọng nhất là con người.

Những tu sĩ khác — dù đồng môn hay không — đều có thể trở mặt bất cứ lúc nào. Có người cười nói ngoài mặt, nhưng sau lưng lại hạ sát thủ.

Trong thế giới tu tiên, lòng người mới là thứ nguy hiểm nhất.

"Tẩy Tủy Đan..."

Linh lực trong cơ thể Quý Quan Kỳ luân chuyển chậm chạp, bị kinh mạch đứt đoạn ngăn cản từng chút một.

Y nhắm mắt lại, lẩm bẩm:

"Ta... thực sự rất cần nó."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com