Kiều Du trở về đúng vào ngày trước khi tông môn đại điển diễn ra. Kiếp trước, hắn cũng về vào thời điểm này.
Quý Quan Kỳ vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi đó hắn đạp tung cửa gỗ, ném một đống đồ linh tinh lên giường y, nói là tiện tay mang về làm quà.
Nhưng thực tế, đó toàn là những thứ hắn chọn qua rồi, cảm thấy không cần nữa nên tiện tay vứt cho y.
Kiều Du có tính tình nóng nảy, lúc còn ở tông môn luôn dễ dàng gây sự với người khác, mà thường thì hắn sẽ dùng vũ lực đè bẹp đối phương.
Quý Quan Kỳ nhiều lúc thấy chướng mắt, lên tiếng khuyên can, kết quả lại bị lôi vào thành mục tiêu chung để công kích.
vai Tiêu Đường Tình nhưng bị đối phương tránh đi. Y hừ một tiếng, cười nhạt:
"Ta đến giải cứu ngươi đây. Ngươi nói xem, nếu thế gian này không có Quý Quan Kỳ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao..."
"Kiều Du."
Tiêu Đường Tình nghiêm giọng: "Đừng ăn nói bừa bãi."
"Ngươi chẳng phải cũng nghĩ như ta sao? Giả vờ làm gì chứ?"
Kiều Du khoanh tay, cười lạnh:
"Được làm đại sư huynh của chúng ta, đó đã là phúc phận mấy đời tu luyện của hắn rồi."
"Nhưng hắn thật sự nghĩ mình xứng đáng sao?"
"Chúng ta gọi hắn một tiếng 'đại sư huynh', chẳng qua chỉ vì nể mặt sư tôn. Nếu không, ai thèm để ý một kẻ tu vi tầm thường, chỉ biết cắm đầu khổ tu như hắn?"
"Hôm nay ngươi nói hơi nhiều rồi."
Tiêu Đường Tình theo phản xạ liếc nhìn căn nhà gỗ.
Cửa vẫn đóng kín.
Không biết Quý Quan Kỳ đã nghe được bao nhiêu, nhưng với tu vi của hắn, e là chẳng sót một chữ.
"Ta nói sai sao?"
Kiều Du lạnh mặt, phất tay áo:
"Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn thừa nhận một kẻ vô dụng cũng có thể làm đại sư huynh của chúng ta?"
"Ta gọi hắn một tiếng 'đại sư huynh', hắn dám nhận chắc? Không sợ giảm thọ à?"
"Cạch."
Một âm thanh khẽ vang lên.
Cả hai theo phản xạ quay đầu lại.
Chỉ thấy Quý Quan Kỳ từ rừng cây nhỏ bước ra.
Rõ ràng hắn vừa luyện kiếm xong, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Thấy Kiều Du và Tiêu Đường Tình, nụ cười nơi khóe môi hắn lập tức biến mất.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi ngang qua bọn họ.
"Sư huynh!"
Tiêu Đường Tình bước lên, định gọi hắn lại, nhưng Kiều Du đã nhanh tay kéo hắn về.
"Quý Quan Kỳ có ý gì vậy? Không vui vì ta à?"
"Hắn bị vỡ xương bả vai ba tháng trước, thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục."
Tiêu Đường Tình nói khẽ:
"Mấy ngày trước, trong lúc tu luyện, hắn lại bị thương nặng hơn, kinh mạch tổn hại. Bây giờ tâm trạng không tốt, ngươi đừng trêu chọc hắn."
"Ta chọc hắn?"
Kiều Du khoanh tay, cười lạnh:
"Sớm đã nói rồi, con đường tu hành chỉ dành cho thiên tài như chúng ta."
"Phàm nhân thì đừng chen chân vào làm gì."
"Ta thật sự không hiểu, năm đó sư tôn nghĩ gì mà lại chọn hắn làm thủ tọa đại đệ tử?"*
(*) "Thủ tọa đại đệ tử" là đệ tử đứng đầu tông môn, có quyền quản lý đồng môn và tiềm năng kế thừa chưởng môn, nhưng cũng dễ trở thành tâm điểm tranh chấp.
"Ta cũng đang thắc mắc điều đó."
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Tiêu Đường Tình và Kiều Du đồng loạt quay nhìn.
Quý Quan Kỳ trong bộ y phục mới, tay ôm thanh kiếm, thân hình tựa nhẹ vào khung cửa gỗ.
Ánh mắt y lạnh nhạt thản nhiên: "Nếu các ngươi muốn vị trí này đến vậy, cứ việc tìm sư tôn mà thưa."
"Dù sao ta cũng đã chán ngấy rồi."
Giờ phút này, Quý Quan Kỳ khoác trên mình bộ bạch y, dáng người thẳng tắp, phong thái đường hoàng chính trực.
Quân Tử Kiếm trong tay y quấn quanh linh khí, tỏa ra khí chất xuất trần.
Y quả thật đẹp đến nao lòng.
Dù Kiều Du có bao lần phủ nhận thiên phú của Quý Quan Kỳ, phủ nhận những nỗ lực tu luyện của y, nhưng chưa từng một lần phủ nhận vẻ đẹp ấy.
Một vẻ đẹp hiếm có trên đời.
Chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người xao xuyến.
"Đại sư huynh."
Tiêu Đường Tình biến sắc: "Lời này không thể nói suông."
"Sư huynh, nếu hắn không muốn làm thủ tịch đệ tử nữa thì càng tốt."
Kiều Du khẽ nhếch môi cười, rút ngay Truy Nguyệt Cung - vũ khí bản mệnh của mình.