Hai ngày trôi qua đối với Quý Quan Kỳ như thể chỉ là một giấc ngủ dài.
Sau khi uống Sinh Tủy Đan, y cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng không ngờ khi vừa nhắm mắt lại rơi vào giấc ngủ sâu và kéo dài tận hai ngày.
Khi tỉnh lại, y phát hiện Thanh Loan đang nằm cuộn tròn trên ngực mình. Dù cơ thể nhỏ nhắn của nó không nặng nề lắm, nhưng khi Quý Quan Kỳ vén chăn lên, suýt chút nữa đã làm rơi nó xuống đất.
Thanh Loan giãy giụa, vỗ cánh hai cái mới đứng vững. Ban đầu nó còn định nổi giận vì bị hất văng, nhưng khi nhận ra Quý Quan Kỳ đã tỉnh lại, nó liền quên hết chuyện trước đó, vội vã cọ cọ vào người y, như thể đang mừng rỡ.
Nó không biết Quý Quan Kỳ đã uống Sinh Tủy Đan, chỉ biết rằng y đã ngủ mê man suốt hai ngày mà không tỉnh lại.
"Ta không sao." Quý Quan Kỳ xoa đầu nó, sau đó ngồi dậy. Y vận chuyển linh lực vào cánh tay phải, thử cảm nhận vết thương.
Trước kia, mỗi lần linh lực chảy vào cánh tay phải, Quý Quan Kỳ luôn cảm thấy sự trì trệ, như có gì đó cản trở. Nhưng bây giờ, linh lực lại lưu chuyển vô cùng thuận lợi.
Y có thể cảm nhận rõ ràng rằng cánh tay mình linh hoạt hơn hẳn trước kia, không còn cảm giác đau nhức âm ỉ nữa.
Quả thật, Sinh Tủy Đan không phải là thứ chỉ có danh mà không có thực lực.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ. Quý Quan Kỳ ngước lên và lên tiếng: "Mời vào."
Cửa mở ra, Kê Tinh Châu bước vào, trên môi nở một nụ cười thân thiện.
"Ta tính toán thời gian, đoán rằng ngươi sắp tỉnh rồi... Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt." Quý Quan Kỳ ngừng một chút, rồi bổ sung: "Tốt hơn ta tưởng."
Nghe vậy, Kê Tinh Châu nhẹ nhõm thở phào. Hắn cười: "Cuối cùng cũng hồi phục. Nếu ngươi mà không khỏi, ta thật sự không biết phải ăn nói thế nào."
"Với ai?" Quý Quan Kỳ chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Kê Tinh Châu lại đột nhiên khựng lại.
Hắn do dự trong giây lát, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, cười nói: "Tất nhiên là với ngươi rồi. Ta đã bảo Sinh Tủy Đan có thể chữa khỏi tay ngươi, nếu nó không có tác dụng, chẳng phải ta tự vả vào mặt mình sao?"
Quý Quan Kỳ không nhịn được bật cười. Cánh tay phải đã hồi phục, lòng y tràn đầy niềm vui.
Trước kia, y đã chấp nhận rằng vết thương này không thể chữa trị, và cũng đã tự an ủi bản thân rằng dù sao mình vẫn có thể dùng kiếm tay trái. Tuy vậy, mỗi lần cánh tay đau nhức, hay khi không thể vận lực, y vẫn thầm hy vọng rằng nó sẽ lành lại.
Và giờ, mong ước ấy đã thành hiện thực.
Hai kiếp qua, vết thương này chưa bao giờ chữa khỏi, nhưng giờ thì nó đã hoàn toàn bình phục.
"Cảm giác không tệ. Hay là chúng ta thử đấu một trận?"
Sau khi tỉnh lại và nhận ra mình đã hồi phục, điều đầu tiên Quý Quan Kỳ nghĩ đến là luận bàn kiếm pháp.
Đứng ngoài cửa, Kê Tinh Châu lập tức xua tay từ chối:
"Lúc ngươi dùng tay trái, ta đã không thể thắng nổi. Giờ mà còn đấu nữa, ta nào có cửa thắng?"
"Vừa mới hồi phục thôi, đâu có lợi hại như ngươi nói." Quý Quan Kỳ cười đáp.
"Dù sao ta cũng không đánh." Kê Tinh Châu chẳng hề có hứng thú để bị đánh bại thêm lần nữa.
Hắn nghĩ thầm, hai sư đệ của Quý Quan Kỳ trước kia chắc chắn là kẻ mù. Một thiên tài kiếm thuật như vậy mà bọn họ lại nói là tư chất bình thường?
Nếu y ở Vạn Thú Tông, chắc chắn đã được phụ thân hắn thu nhận làm đại đệ tử, nâng niu như bảo vật rồi.
Tu vi cao, thiên phú tốt, nhân phẩm đoan chính, phong thái như quân tử, tướng mạo lại xuất chúng. Quý Quan Kỳ dù xét từ bất kỳ phương diện nào cũng đều là tuyệt đỉnh.
Càng nghĩ, Kê Tinh Châu càng cảm thấy người như y nên gia nhập Vạn Thú Tông, trở thành sư huynh của hắn.
"Ngươi thực sự không cân nhắc gia nhập Vạn Thú Tông sao?" Cuối cùng, hắn không nhịn được mà hỏi.
Quý Quan Kỳ bất đắc dĩ cười đáp: "Hiện tại ta không muốn gia nhập bất kỳ tông môn nào. Lần này đến Vạn Thú Tông chỉ để tham gia đại hội tông môn, treo danh nghĩa một thời gian mà thôi. Ta muốn đi ngao du thiên hạ, xem thế giới bên ngoài ra sao."
"Kiếm tu các ngươi phần lớn đều như vậy." Kê Tinh Châu chiêu dụ không thành, đành tiếc nuối nói: "Nói đến kiếm tu, thiên hạ đều hướng về Vạn Kiếm Tông. Khi xưa, sao ngươi không vào Vạn Kiếm Tông mà lại chọn Huyền Thiên Tông?"
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ hơi cúi đầu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không trả lời.
Năm đó, y vốn có dự định đi thăm thú khắp các đại tông môn, trong lòng cũng từng nghiêng về Vạn Kiếm Tông.
Thế nhưng, ngày y đặt chân lên Thiên Vân Kiều, bước vào Huyền Thiên Tông, gặp được Trấn Nam tiên tôn — khoảnh khắc ấy, y thật sự bị chấn động. Đó là một lần chạm mặt kinh diễm đến mức không thể quên.
Vậy là, y quyết định ở lại Huyền Thiên Tông, không ghé qua bất kỳ môn phái nào khác nữa.
Nào ngờ, lựa chọn ấy lại là khởi đầu cho một mối nghiệt duyên.
"Ngươi hồi phục rồi, coi như là chuyện đáng mừng. Hay là ra ngoài uống với ta một ly chúc mừng đi?" Kê Tinh Châu cười rạng rỡ.
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ hơi nhướn mày: "Rượu gì?"
"Rượu rắn đặc sản của Thiên Xà Thành!"
Kê Tinh Châu không đợi y phản ứng, đã bá vai bá cổ như huynh đệ chí cốt, cười hớn hở:
"Chắc chắn hợp khẩu vị ngươi."
Vừa dứt lời, hắn bỗng thấy mu bàn tay đau nhói. Cúi xuống nhìn, thì ra là Thanh Loan đang mổ hắn một cú rõ đau!
Kê Tinh Châu lập tức rụt tay lại, vừa xoa xoa vừa cười khổ: "Nói mới nhớ, nó từng đánh nhau với con ưng nhà ta đấy."
Hai linh thú phi hành, chưa gặp đã thấy chướng mắt, động tay động chân cũng chẳng có gì lạ.
Quý Quan Kỳ đưa tay bắt lấy Thanh Loan, đặt nó sang một bên. Nhưng câu nói vô tình của Kê Tinh Châu lại khiến y nhớ đến một chuyện khác — người cũng từng bị Thanh Loan mổ như thế... là Lý Hành Chu.
Nghĩ đến đây, tâm trạng đang vui bỗng chùng xuống.
Lý Hành Chu. Ô Hành Bạch.
Hai cái tên như hai cái bóng nặng nề luôn lẩn khuất trong tim y. Y chỉ muốn thoát khỏi chúng, càng xa càng tốt.
Tâm trạng tốt thì uống rượu. Tâm trạng không tốt, lại càng phải uống.
Hai người nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, liền rời phủ, đến thẳng một tửu lâu nổi danh trong thành.
Với thân phận thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, Kê Tinh Châu đi đến đâu cũng có người nhận ra. Vừa bước vào, đã có không ít ánh mắt dõi theo.
"Thiếu tông chủ!"
Lão bản tươi cười chào hỏi:
"Hôm nay vẫn uống xà tửu chứ?"
"Mang lên cho ta hũ rượu ta gửi lần trước."
Kê Tinh Châu vừa cười vừa nói:
"Đưa cả hai hũ luôn."
Lão bản hơi ngẩn người, ánh mắt tò mò liếc nhìn người đi cùng hắn.
Người nào lại có thể khiến Kê Tinh Châu lấy ra rượu quý cất giấu bao lâu nay?
Chỉ thấy thanh niên áo trắng bên cạnh hắn tuấn tú phi phàm, thân hình thẳng tắp như kiếm, ánh mắt sâu thẳm. Mái tóc bạc được buộc gọn bằng ngân quan, khí chất phiêu dật như tiên nhân hạ phàm.
Lão bản ngắm kỹ một hồi vẫn cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Mãi đến khi thấy con chim nhỏ màu xanh ngọc đang đậu trên vai người kia, lão mới sực tỉnh.
Thì ra là vị công tử từng ghé qua nơi này không lâu trước đó!
Lần ấy, con xích luyện xà của Kê Tinh Châu bị thất lạc, cả thành Thiên Xà đều huy động người đi tìm. Nhưng khi đó, Quý Quan Kỳ vừa mới khôi phục kinh mạch, lại đang bị Tiêu Đường Tình truy đuổi, hình dáng có phần tiều tụy, chẳng được tuấn dật như bây giờ.
Hai người một trước một sau bước lên tầng cao nhất của tửu lâu.
Đây là chỗ ngồi riêng mà Kê Tinh Châu thường dùng, từ đây có thể phóng tầm mắt nhìn xuống phố xá đông đúc mà không sợ bị làm phiền — quả thực là nơi tuyệt vời để thưởng rượu.
Quý Quan Kỳ khẽ nhíu mày, rõ ràng bị hương rượu này hấp dẫn.
"Nào, nếm thử xem."
Kê Tinh Châu rót cho y một ly, cười tủm tỉm:
"Rượu này ta cất kỹ lắm, ngay cả cha ta cũng không biết. Ban đầu có mười hũ, giờ chỉ còn hai."
"Ngươi uống hết à?"
Quý Quan Kỳ bật cười, đưa chén rượu lên mũi khẽ ngửi — đúng là mỹ tửu khó gặp.
"Không phải ta, là xích luyện xà trộm uống."
Kê Tinh Châu thở dài bất đắc dĩ:
"Hồi đó ta nuôi nó ở Thiên Xà Thành. Không có việc gì làm thì lại chui vào hầm rượu, phá phách đủ kiểu, rượu ngon rượu dở gì cũng lôi ra nếm. Mắng cũng không nghe, càng mắng càng hư. Bây giờ thì hay rồi, nó bỏ đi mất, không còn ai trộm rượu nữa. Nếu không, hai hũ này chắc cũng không giữ nổi."
Nghe đến đây, Quý Quan Kỳ thuận miệng hỏi:
"Vẫn chưa tìm được?"
"Chưa thấy bóng dáng đâu cả."
Kê Tinh Châu nhíu mày, rõ ràng cũng đau đầu vì chuyện này.
Mà lúc này, con xích luyện xà kia lại đang quấn mình lười biếng trên một cành cây trong Huyền Thiên Tông, nghiêm túc chờ Kê Tinh Châu tới xin lỗi và long trọng rước nó về.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, dưới phố bỗng vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
Hình như có một đứa trẻ đang tranh chấp với người bán hàng.
Chỉ nghe người bán hàng tức giận hét lớn:
"Ngươi nói ta thiếu cân, có bằng chứng không? Tiểu quỷ thúi, không có tiền còn bày đặt đặt điều!"
"Ta không đặt điều!"
Đứa trẻ khoác túi hành lý, gương mặt nhỏ đầy vẻ quật cường:
"Ngươi thật sự cân thiếu, ta tận mắt thấy!"
"Tiểu tử thúi! Ta đánh chết ngươi giờ!"
Người bán hàng vung gậy, định quật xuống đầu thằng bé.
Ngay khoảnh khắc ấy, một viên đá nhỏ bay vút đến, trúng ngay cổ tay ông ta khiến cây gậy rơi xuống đất.
"Ai? Ai xen vào chuyện người khác?"
"Cân thiếu hay không, mang ra cân lại là biết." Giọng Kê Tinh Châu từ trên cao vọng xuống.
Người trên phố đồng loạt ngẩng lên, nhìn thấy hắn và Quý Quan Kỳ ngồi cùng nhau, lập tức cúi đầu kính cẩn: "Thiếu tông chủ!"
Kê Tinh Châu hờ hững phất tay, ra hiệu cho đội chấp pháp đến xử lý.
Lúc này, đám đông dần dạt ra, để lộ đứa trẻ ở giữa.
Quý Quan Kỳ đang nâng chén rượu, chợt khựng lại. Ánh mắt y dừng trên gương mặt quen thuộc ấy, trong lòng không khỏi xao động.
Y hơi nghiêng người về trước, khẽ gọi:
"Tiểu Đông?"
"Quan Kỳ, ngươi quen nó à?"
Kê Tinh Châu ngạc nhiên hỏi.
"Quen chứ. Sư huynh của nó từng cứu mạng ta."
Quý Quan Kỳ đáp, giọng trầm xuống đôi chút.
Nghe vậy, Kê Tinh Châu lập tức ra hiệu cho thị vệ dẫn đứa nhỏ kia lên.
Tiểu Đông bị gọi tới mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác. Vừa dè dặt lại vừa giả vờ bình tĩnh, cậu bước chậm rãi vào căn phòng riêng trên lầu, đẩy cửa ra liền bắt gặp gương mặt quen thuộc.
Là Quý Quan Kỳ.
Tiểu Đông rõ ràng vẫn còn nhớ y. Không ngờ lại có thể gặp được Quý Quan Kỳ ở nơi này.
Một mình ra ngoài cầu y, bị từ chối hết lần này đến lần khác, bao nhiêu tủi thân tích tụ trong lòng. Mà giờ, ngay khi gặp được người quen, tất cả cảm xúc dồn nén ấy bỗng chốc vỡ òa.
Cậu bé buông túi hành lý nặng trĩu trên lưng, chạy tới ôm chầm lấy Quý Quan Kỳ, bật khóc nức nở.
"Quý... Quý công tử!"
Tiểu Đông nghẹn ngào gọi, giọng đứt quãng:
"Cuối cùng ta cũng tìm được ngài rồi!"
Tiểu Đông là đứa trẻ rất bướng bỉnh, điểm này khiến người ta không khỏi nhớ đến Lộ Tiểu Trì. Thường ngày, nếu không phải chuyện quan trọng, cậu tuyệt đối sẽ không rơi nước mắt, càng không thể khóc lớn đến vậy.
Nhìn gương mặt đẫm nước của cậu, Quý Quan Kỳ chợt thấy lòng thắt lại, không khỏi nhớ đến người sư huynh luôn âm thầm bảo vệ cậu.
Y lấy khăn lau mặt cho Tiểu Đông, giọng trầm thấp, pha chút do dự:
"Đã xảy ra chuyện gì? Là... sư tôn của ngươi sao?"
Tiểu Đông lắc đầu, nghẹn ngào đáp:
"Sư tôn không sao... là... là đại sư huynh! Đại sư huynh sắp không qua khỏi rồi!"
Câu nói như sét đánh ngang tai.
Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức thay đổi, cả người như bị đông cứng trong khoảnh khắc.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt y trở nên sắc lạnh, giọng nói trầm hẳn đi, như bị bóp nghẹn:
"Ngươi nói ai? Ai sắp chết?"
"Đại sư huynh!"
Tiểu Đông bật khóc thành tiếng, nấc lên từng hồi:
"Huynh ấy không còn chống đỡ được nữa! Ta ra ngoài tìm thuốc, nhưng Vạn Hoa Tông nói không cứu được..."
Một luồng lạnh buốt lan dọc theo sống lưng Quý Quan Kỳ, khiến y phải khựng lại vài giây mới có thể hoàn hồn.
Y từng nghĩ rằng sau khi rời khỏi Thanh Tuyền Phái, Lộ Tiểu Trì cùng mọi người sẽ sống những ngày tháng yên bình, ẩn cư tránh xa sóng gió thế sự.
Không ngờ... y đã lầm.
Thì ra, Lộ Tiểu Trì vẫn chưa từng tìm đến y không phải vì không cần y, mà vì có lẽ... không thể.
"Vì sao?"
Giọng y trở nên khô khốc, cố nén cảm xúc đang dâng trào:
"Huynh ấy bị thương? Hay do nguyên nhân nào khác?"
"Là do Vạn Linh Thảo!"
Tiểu Đông siết chặt vạt áo Quý Quan Kỳ, gần như van nài:
"Vạn Hoa Tông nói, độc của Vạn Linh Thảo không có thuốc nào giải được! Trừ phi có thêm một cây khác... nhưng trên đời này chỉ có một cây, đã bị dùng rồi!"
"Quý công tử... xin hãy cứu đại sư huynh... ta cầu xin ngài..."